Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

CHƯƠNG 398: ẤM ÁP LƯU CHUYỂN

Phiên bản Dịch · 2416 chữ

Phượng Hoa cúi đầu ghé vào tai Ngự Thiên Dung, thấp giọng cười nói: “Phu nhân, ngươi hâm mộ sao? Ta cũng có thể cho ngươi a!”

“Tránh qua một bên đi!” Ngự Thiên Dung liếc trắng mắt.

Phượng Hoa ha ha cười, nhanh như chớp đặt một nụ hôn như chuồn chuồn lướt lên hai má của Ngự Thiên Dung, sau đó tự động lui ra xa vài chục bước, “Phu nhân, để ta giúp ngươi đi xem thuốc của ngươi đã sắc xong chưa!”

Ngự Thiên Dung dựng thẳng mày liễu, đúng là một cái kẻ đăng đồ tử, cư nhiên dám sàm sỡ nàng!

Đàm thiếu phu nhân hì hì cười, đi tới vịn xe lăn cho nàng, “Ngự… Phu nhân, ta thấy ngươi cũng không cần hâm mộ ta, ngươi chẳng phải có đủ thứ khiến rất nhiều nữ tử hâm mộ đó sao? Bên cạnh không chỉ có một Phượng công tử đối với ngươi tình thâm ý trọng, bên ngoài còn có một Hộ Quốc tướng quân đối với ngươi ưu ái vô cùng.”

Nam Cung Tẫn? Ngự Thiên Dung nhìn Đàm thiếu phu nhân, hỏi, “Hắn nói cái gì sao?”

“Ngự phu nhân đừng hiểu lầm, Hộ Quốc tướng quân cái gì cũng không nói, chính là ta thấy hắn thực để ý ngươi a, vì tìm kiếm ngươi mà một mình đi vào Hàn Băng Cốc, người thường rất khó thuận lợi tìm được nơi này nha!”

“Thật không?” Hắn vì sao lại tìm tới đây?

Đối với điểm này, Ngự Thiên Dung cũng thực kinh ngạc, cho dù nàng hiện tại có một ít kí ức quan trọng của bản tôn Ngự Thiên Dung, nhớ lại những điều tốt đẹp mà Nam Cung Tẫn từng làm cho “nàng”, có lẽ Nam Cung Tẫn đúng là có thích Ngự gia tiểu thư, nhưng, cũng chưa đến mức sinh tử tướng tùy a! Nếu không thì, sao có thể nhẫn tâm hưu thê? Lại còn tra tấn nàng như vậy?

Đàm thiếu phu nhân nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Ngự Thiên Dung, “Chậc chậc, Ngự phu nhân, nói thật đi, ngươi thích người nào nhiều hơn một chút?”

Ngự Thiên Dung mỉm cười, “Người mà ta thích nhất, hiện không có ở cạnh ta.”

Cái gì? Thích nhất? Chẳng lẽ nàng còn có nam nhân khác? Không thể nào? Đàm thiếu phu nhân không kịp giấu cái miệng nhỏ nhắn đang nới rộng ra thành hình chữ o tinh xảo, “Ngự phu nhân, ngươi —— ngươi —— thật quá cường hãn!”

“Có ý gì?”

Đàm thiếu phu nhân dùng vẻ mặt cảm khái nhìn nàng: “Có thể đồng thời ôm mấy nam nhân, cũng coi như là một loại hạnh phúc a!”

Phốc ——

Ngự Thiên Dung thiếu chút nữa loạng choạng té xuống, mấy nam nhân? Nàng ta nói cái gì vậy a? “Ừm, Đàm thiếu phu nhân, ngươi có phải đã hiểu lầm cái gì rồi không?”

Đàm thiếu phu nhân vội vàng xua tay, “Ngự phu nhân không cần che dấu, tựa như ngươi nói, không cần che dấu, đây cũng là một loại năng lực nha!”

Ngạch! Nàng có nói như vậy sao? Sao cứ cảm thấy vị Đàm thiếu phu nhân này thực khôi hài a? Ai tới cứu nàng đi! Ngự Thiên Dung thở dài, “Thiếu phu nhân, ta nghĩ ngươi hiểu lầm, ta, một người nam nhân cũng không có.”

“Ôi chao? Cái gì? Ngươi nói cái gì? Một cái cũng không có?” Đàm thiếu phu nhân tiếc nuối, hoài nghi nhìn nàng, “Vì sao a?”

Chuyện này còn cần hỏi vì cái gì sao? Ngự Thiên Dung buồn bực, “Thiếu phu nhân, ta nghĩ chúng ta không cần nghị luận chuyện của ta, ta tìm ngươi là có chuyện nghiêm túc.”

“Chuyện nghiêm túc? À, Ngự phu nhân, mời nói.” Đàm thiếu phu nhân tạm thời thu hồi lòng hiếu kỳ của mình.

“Nghe Phượng Hoa nói, muội muội của thiếu phu nhân là đại phu, có thể trị chân của ta?”

Sắc mặt của Đàm thiếu phu nhân có chút quẫn bách, “Gia muội đúng là đại phu, bất quá, chân của Ngự phu nhân, muội ấy nói, phải có thiên thời địa lợi nhân hoà mới có thể chữa khỏi, mà nhân hòa thì dễ tìm, chứ thiên thời và địa lợi thì có hơi khó.”

“Ừm, ta đã hiểu, thân thể của ta, tự ta cũng biết, vốn ta là người không có mệnh sống lâu, có thể sống tới giờ, ít nhiều cũng nhờ gặp các ngươi, mà có thể có cơ hội khỏi hẳn chính là kinh hỉ ngoài ý muốn. Cho nên, ta sẽ không uể oải, thỉnh thiếu phu nhân cứ dựa theo tình hình thực tế mà nói là được.”

Đàm thiếu phu nhân khẽ thở dài một hơi: “Ngự phu nhân thật đúng là kiên cường, muội muột ta nói, chân của ngươi vốn là bị thương nặng, sau đó lại là họa vô đơn chí, cho nên, phải đợi Phong Liên Hoa trên đỉnh Tuyết Sơn nở, Hỏa Hoa Quỳnh xoè cánh, sau đó nấu tan huyền băng làm nước để chế dược, kết hợp châm cứu của muội ấy mới có cơ hội khỏi hẳn. Nhưng muốn chờ Phong Liên Hoa nở, thì phải chờ ít nhất hai năm, mà Hỏa Hoa Quỳnh —— “

“Ta có thể tìm được Hỏa Hoa Quỳnh.”

Đàm thiếu phu nhân kinh hỉ nhìn nàng, “Thật sao? Như vậy chỉ còn thiếu Phong Liên Hoa thôi. Thứ này cứ để muội muội tìm. Hỏa Hoa Quỳnh ở Hàn Băng Cốc là loại dược cực khó kiếm, ít nhất phải đợi tận mười năm a! Ngự phu nhân, ngươi có sẵn thì thật tốt quá, xem ra ông trời đã đứng về phía chúng ta a!”

“Hai năm sao? Nếu hai năm sau có được Phong Liên Hoa, có phải sẽ chữa khỏi được? Không biết muội muội của phu nhân nắm chắc được bao nhiêu phần?”

“Bảy phần!” Một giọng nữ có chút khí phách truyền đến.

Quay đầu nhìn lại thì thấy một nữ hài mặc quần áo đỏ thẫm đi vào, bên cạnh còn có một thiếu niên trạc tuổi đi theo, thoạt nhìn có chút hương vị kim đồng ngọc nữ. Đây chính là muội muội của Đàm thiếu phu nhân – Hàn nhị tiểu thư – và Đàm tam thiếu gia.

Đàm thiếu phu nhân cười tủm tỉm nhìn bọn họ, “Muội muội, muội đã đến rồi?”

“Tỷ tỷ, tỷ ở trong này làm cái gì?”

“Tỷ rảnh rỗi nên trò chuyện với Ngự phu nhân. Muội muội, Ngự phu nhân nói nàng ấy có Hỏa Hoa Quỳnh! Như vậy, hai năm sau hẳn là có thể chữa khỏi chân của Ngự phu nhân đúng không?”

Hàn gia Nhị tiểu thư liếc trắng mắt nhìn tỷ tỷ nhà mình một cái, “Chuyện đó còn phải vận số của nàng ấy, muội không phải đã nói chỉ nắm chắc bảy phần thôi sao!” Nói xong quay sang nhìn Ngự Thiên Dung một cái.

Ngự Thiên Dung nhàn nhạt cười, “Bảy phần đã là rất nhiều, đến lúc đó còn có nhọc cô nương hỗ trợ!”

“Đừng tiếp lời nhanh như vậy, ta cũng sẽ không công cứu người!” Hàn nhị tiểu thư cong cong miệng nhìn Ngự Thiên Dung.

“Ngươi nghĩ muốn cái gì, chỉ cần tìm được, chúng ta đều trả!” Phượng Hoa không biết khi nào thì quay trở lại, bình tĩnh nhìn nữ hài.

Hàn Nhị tiểu thư cười khanh khách, nhìn Phượng Hoa, “Khẩu khí thật lớn a!”

Ngự Thiên Dung đưa tay kéo kéo tay áo Phượng Hoa, ý bảo hắn đừng đáp ứng bừa, “Hàn Nhị tiểu thư, không biết ngươi muốn nhận chẩn phí thế nào?”

“Chẩn phí? Hì hì, lời này của ngươi, ta thích nghe! Vừa mới ngươi nói, ngươi có Hỏa Hoa Quỳnh, có bao nhiêu?”

Ngự Thiên Dung khẽ nhíu mày, “Không biết Hàn nhị tiểu thư là muốn hoa tươi hay là hoa đã được hái xuống rồi phơi khô?”

Hai mắt Hàn Nhị tiểu thư sáng lên, “Đều được.”

“Hái xuống đại khái chỉ có nửa đóa, hoa tươi hẳn là còn có thể được chừng vài đóa!”

Ánh mắt Hàn Nhị tiểu thư lúc này trở nên sáng như tuyết, nàng bước tới nhìn chằm chằm Ngự Thiên Dung, “Ngươi nói thật?”

“Thật, ta thoạt nhìn giống như đang nói dối sao?”

Hàn nhị tiểu thư khẽ đảo ánh mắt, “Tốt thôi, vậy thì, ta muốn một đóa tươi, còn nửa đóa khô kia, ta cũng muốn một nửa! Nếu ngươi đáp ứng, như vậy, chuyện tìm Phong Liên Hoa, cứ để ta lo, trong vòng hai năm, ta nhất định sẽ lấy giúp ngươi! Sau đó sẽ chữa khỏi chân của ngươi!”

“Muội muội ——” Đàm thiếu phu nhân vội vàng kéo kéo muội muội nhà mình, Hỏa Hoa Quỳnh là vật hiếm có, đừng nói là một đóa, cho dù chỉ có vài cánh hoa cũng là di thường trân quý, nàng ra giá như vậy chẳng phải là giá trên trời sao? Phong Liên Hoa cũng coi như trân quý, nhưng so ra vẫn rất kém với Hỏa Hoa Quỳnh a!

Ngự Thiên Dung mỉm cười, “Thiếu phu nhân không cần để ý, các vị đã cứu ta và Phượng Hoa, Hỏa Hoa Quỳnh dù trân quý, cũng không bằng ân cứu mạng của các vị.”

“Đúng đó a, tỷ tỷ, muội đây chính là làm chuyện lợi nhân lợi kỷ* nha, nếu muội không giúp nàng ấy trị hai chân, thì cả đời về sau của nàng ấy còn gì thú vị nữa? Hỏa Hoa Quỳnh tuy trân quý, nhưng sao bằng hai chân của nàng! Hơn nữa, muội muốn Hỏa Hoa Quỳnh cũng là vì có thể giúp thêm càng nhiều người thôi, vậy cũng không thể tính là ích kỷ a!”

  • lợi nhân lợi kỷ = có lợi cho mình, cũng có lợi cho người khác

Đàm thiếu phu nhân xấu hổ nhìn Ngự Thiên Dung, muội muội của nàng chính là thích ép giá bệnh nhân! Ai… thật đúng là không còn cách nào.

Phượng Hoa nhíu mày nghĩ nghĩ, thấp giọng nói khẽ vào tai Ngự Thiên Dung: “Phu nhân, ngươi nói Hỏa Hoa Quỳnh đã hái xuống có phải đang ở trên người tên kia? Hoa tươi có phải đang ở nơi nguy hiểm kia?”

Ngự Thiên Dung gật gật đầu, Hàn nhị tiểu thư đương nhiên cũng nghe được, cảm thấy có chút xấu hổ, hình như mình có hơi tham, bất quá, đây là cơ hội hiếm có, nàng cũng không nên buông tha, “Vậy, ừm, nếu các ngươi đi hái Hỏa Hoa Quỳnh tươi mà gặp khó khăn, thì cứ kêu người này cùng đi, tốt xấu gì cũng có thể ra chút sức lực.”

Đàm tam thiếu ai oán liếc nhìn Hàn nhị tiểu thư một cái, vì một chút dược mà bán đứng hắn. Loại chuyện bán đứng vị hôn phu thân ái, chỉ có nàng mới làm được a!

Đàm thiếu phu nhân xấu hổ cười, lại thực ngượng ngùng nhìn về phía chú em nhà mình, dung ánh mắt thay lời nói: tiểu thúc a, không phải đại tẩu không giúp ngươi, thật sự là đại tẩu ta ở trước mặt lão bà tương lai của ngươi không có uy nghiêm gì đáng kể a!

Thấy cảnh gia đình thú vị này, Ngự Thiên Dung buồn cười, nói, “Hàn nhị tiểu thư không cần lo lắng, chuyện Hỏa Hoa Quỳnh cứ giao cho chúng ta, ta cũng không thể bổng đánh uyên ương a! Ha ha.”

Hàn nhị tiểu thư lập tức đỏ mặt, sẳng giọng, “Hừ, ai cùng hắn là uyên ương a, thật vớ vẩn!”

Đàm tam thiếu ngoác mồm kêu to, “Hàn Tiểu Nhã, ngươi định chọc tức ta đúng không? Được, ta hiện tại sẽ đi gác Phong Liên Hoa cho ngươi đi cứu người!” Nói xong thân ảnh chợt lóe biến mất.

Hàn nhị tiểu thư thấy vậy liền nóng nảy, vội vàng đuổi theo, mọi người cùng chạy ra đại môn, chỉ còn kịp nghe giọng nói ngạo kiều năn nỉ của nàng, “Đàm tiểu tử, tên quỷ hẹp hòi, chỉ nói mấy câu mà thôi, ngươi giận cái gì a!”

Đàm thiếu phu nhân ha ha cười, thật sự xấu hổ.

Ngự Thiên Dung thấy vậy, khẽ cười rộ lên, “Thiếu phu nhân, người nhà các ngươi tốt thật, ta thích!”

Đàm thiếu phu nhân ha ha cười, vẫn cảm thấy thất lễ quá a!

“Phu nhân, ta đẩy ngươi ra bên ngoài đi dạo một chút!”

“Không được, thân thể của ngươi cũng cần nghỉ ngơi nhiều, chúng ta trở về nghỉ ngơi đi!”

Phượng Hoa tà khí cười cười, “Không có việc gì, trong lúc tĩnh dưỡng cũng cần hoạt động gân cốt, hơn nữa, ta thích cùng phu nhân đi dạo một mình a!”

“Khụ khụ, ách, ta còn có việc, vậy không quấy rầy hai vị!” Đàm thiếu phu nhân thức thời ly khai, người ta đã nói rõ ràng như thế, nàng nếu còn không đi thì thật đúng là không hiểu tình thú!

Ngự Thiên Dung trừng mắt nhìn Phượng Hoa, “Có chuyện gì thì vừa đi vừa nói, ta cũng đã chán nằm một chỗ rồi.”

“Được, phu nhân ngồi cho vững nha.” Phượng Hoa đẩy chiếc xe lăn gỗ ra khỏi cổng Đàm gia. Kể ra cũng thật sự là kỳ quái, Đàm gia này cư nhiên có sẵn xe lăn, lại còn có hẳn một cánh cổng dành riêng cho xe lăn ra vào, cứ như đã đặc biệt chuẩn bị cho người bị tàn phế hai chân.

Đi ra bên ngoài, con đường trắng xoá, bề mặt bóng loáng, Phượng Hoa cẩn thận phủ thêm áo khoác lông lên người Ngự Thiên Dung, “Phu nhân, lạnh không?”

“Vừa đủ ấm, ngươi cũng chú ý giữ ấm!”

“Đẩy xe cho phu nhân ít nhiều cũng cần chút khí lực, vừa dịp làm ấm thân mình a!” Phượng Hoa trêu chọc nói.

“Ngươi a, nói chuyện lúc nào cũng không đứng đắn, sao lại có người miệng độc như vậy chứ!”

Phượng Hoa dừng lại, cúi đầu thổi hơi nóng vào tai Ngự Thiên Dung, “Phu nhân, ngẫu nhiên ta cũng có thể không độc miệng!”

Bạn đang đọc Tam Phu Bức Tới Cửa, Phu Nhân Thỉnh Thú của Vân Chi Uyển Trứ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.