Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ông Lão Trông Đền

Tiểu thuyết gốc · 1535 chữ

“Tại sao”. Tam Khống gào thét đấm lên những tảng băng đến lúc 2 bàn tay dỉ máu, hắn ngồi than thở một mình về những chuyện đã qua, về những gách nặng trên vai mà hắn đang gách vác, rồi 1 ngày hắn sẽ bị sát hại bởi quyền năng của 1 vị thần.

Tất cả những gì hắn làm bây giờ chỉ là bất lực, hắn lăn ra ngủ như 1 kẻ đã chết rồi, trong mơ hắn nhìn thấy bức tượng đá khổng lồ đến cạnh nhìn hắn mỉn cười.

Hắn lại tiếp tục đứng dậy: “đã không thể dịch chuyển hay làm tượng to, thì ta làm tượng nhỏ, sức của ta có giới hạn. Bắt đầu công việc, Tam Khống đi xung quang tìm kiếm những tảng đá vừa phải hắn có thể bê được và gọt làm tượng, bỗng hắn chọn được 1 viên đá tương sứng, nhưng khi vừa cậy được nó ra khỏi núi hắn thấy 1 thạch động phía sau.

Tam Khống đi vào quan sát tìm hiểu thạch động, tuy nhiên trong động không có gì cả, nó hoàn toàn là 1 động đá tự nhiên, bên trong chỉ có đá không có báu vật hay 1 loại khoáng thạch quý giá nào hết.

“đời đúng là không như mơ, không như trong tiểu thuyết cứ bước vào động là gặp kỳ ngộ” Tam Khống thầm cười khổ.

Hắn trở ra gọt đẽo bức tượng 1 cách dễ dàng đẩy tới phía vị trí trung tâm, bức tượng mới này cũng nặng vài nghìn cân chiều cao hình tượng cũng bằng với kích thước 1 người trưởng thành, nhưng cố gắng hắn cũng có thể dịch chuyển nó đi được.

Cảm nhận đế tượng cũ cần phải thay đổi, hắn cố đẩy nó ra, nhưng trong lúc đẩy giường như hắn thấy được phía dưới hình như có 1 thứ gì đó đang phát sáng, hắn cố đẩy ra đưuợc 1 khe nhỏ ánh sáng bắt đầu từ khe phát sáng ngày càng nhiều và giường như nó muốn bay ra, cho đến khi sáng lóa cả động băng.

Tam Khống ôm mắt che mặt cho đến khi ánh sáng chói lóa kết thúc, hắn nhìn xung quanh thì nơi hắn đang đứng không còn là động băng nữa, hắn đang ở 1 đền thờ giống như vậy, chưa hề bị hỏng với 1 kích thước khổng lồ, những cây cột đền có kích thước bằng cả quả núi, phía dưới chân hắn làn xương khói bốc lên trông giống như những đám mây, bức tượng trung tâm quá to, nó to tới mức hắn không nhìn thấy phần trên mà chỉ nhìn thấy phần dưới.

Đang ngáo ngơ tại địa điểm lạ, hắn bắt gặp 1 ông lão tới gần.

Tam Khống: kẻ phàm mạo phạm tới đại thần, xin đại thần thứ lỗi.

Ông lão: ta không phải đại thần, ngươi không cần phải xin lỗi ta.

Tam Khống: kẻ phàm không biết phải sưng hô thế nào với thần đây.

Ông lão: ngươi không cần phải vậy, ta chỉ là kẻ trông coi đền này thôi.

Tam Khống lặng người không biết phải nói ra thế nào, ông lão lại tiếp lời.

“ngươi đến đền thờ là để cầu nguyện điều gì phải không”.

Tam Khống: quả đúng là vậy thưa ông.

Ông lão: ta biết điều ngươi muốn là gì, nó xuất phát từ tận tấm lòng ngươi, tiếng nói của tâm ngươi đã thổ lộ hết. Có điều vị thần ngươi tìm đã không còn tồn tại nữa rồi.

Tam Khống: vậy thì kẻ phàm cũng đành phải chấp nhận thôi, không phải việc gì cũng đều như ý được, nếu mọi thứ cái gì cũng diễn ra quá thuận lợi thì cuộc đời đâu còn gọi gì là thú vị nữa.

Ông lão: ngươi hiểu được như vậy là tốt, đại thần toàn năng nếu ông ấy còn sống, thì ông ấy cũng không giúp ngươi đâu.

Tam Khống: vậy là ông hiểu ông ấy, nhưng ta nghe các vị thần là bất tử, tại sao ông ấy lại chết.

Ông lão: đúng là các vị thần bất tử, trừ khi họ tự nguyện chết đi. Đại thần toàn năng đã tự mình hòa với cát bụi, ông ấy làm như vậy là muốn hy sinh toàn năng để thế giới được tốt đẹp hơn.

Tam Khống: thật là 1 vị thần cao cả, không cần lợi ích của bản thân mà hy sinh vì thế giới, kẻ phàm này tự nhận thấy mình quá ích kỷ.

Ông lão: ngươi không lên tự trách mình, bây giờ ta nhờ ngươi 1 việc.

Tam Khống: không biết ông lão muốn nhờ kẻ phàm này việc gì?

Ông lão: đơn giản thôi, giúp ta xây dựng lại đền thờ dưới nhân giới. dù toàn năng thần đã chết rồi, vùng đất của thần đã quên đi ông ấy, nhân giới cũng vậy, nhưng ta thì chưa quên, ngươi giúp ta xây lại nó, ta giúp lại ngươi.

Khung cảnh mọi thứ bỗng biến mất, Tam Khống nhìn lại xung quanh thấy cảnh tượng bản thân hắn vừa nằm bất tỉnh, mọi chuyện như chưa từng có gì xảy ra, đế chân bức tượng cũ vừa mới được dịch chuyển 1 chút.

Bảng hệ thống bất ngờ xuất hiện to như màn hình máy tính với 1 hình ảnh rô bốt có 2 cánh tay hiện lên trên bảng màn hình bên cạnh nó xuất hiện dòng trạng thái. “Chủ nhân đã ngủ 3 ngày rồi”

Tam Khống: ngươi đã được chữa lại rồi sao.

Hệ thống: không những được chữa lại mà sáng thế thần cũng không thể theo giõi chủ nhân được nữa.

Tam Khống: vậy còn những điều gì khác không.

Hệ Thống: não cá vàng cũng đã được chữa trị, nó có nguy cơ bị chết, nhưng giờ nó chỉ ngủ thôi.

Tam Khống quan sát cá vàng từ bên trong, nó không còn bị nòi não ra nữa, cũng không còn hình dạng là 1 con cá vàng kỳ dị nữa, mà giờ đây nó mang hình dáng 1 con cá chép đang ngủ.

Tam Khống: vậy ông lão là thật, ông lão có nhắn nhủ điều gì cho ta không?

Hệ thống hiện lên 1 bảng tin nhắn…

Chàng trai trẻ, ta đã giúp cậu sửa lại hệ thống, tuy đã được sửa lại nhưng ta không có quyền năng ban cho nó điều gì lớn lao cả, hiện tại nó như 1 đứa trẻ cậu cần ban cho nó tri thức, nó có tạo hình đó là được ta ban khả năng chế tạo, sau này sẽ rất hữu dụng với cậu.

Trong quá trình sửa chữa ta nhận thấy có 1 kẻ đang theo dõi cậu, ta nhận ra được con cá vàng biến dị bên trong đã cố can thiệp tới hệ thống. Vì vậy ta đã giúp nó hoàn thành, con cá cũng không sống được bao lâu, 1 ngày nó sẽ không tiêu hóa được con rồng đang cắn xé trong nó, ta cũng giúp nó điều này ác long trong nó đã bị ta tiêu diệt nhưng năng lượng khổng lồ trong nó con cá không hấp thụ hết ngay được, vì vậy nó vẫn cần ngủ 1 thời gian dài, có lẽ là 10 năm nữa.

Ta còn nhận ra những thứ khác trong cơ thể cùng hồn lực hỗn loạn của cậu, có lẽ cậu không biết cậu mang 1 thân thể bất tử, nhưng đừng ỷ lại vào nó 1 ngày năng lực này sẽ mất đi nếu cậu không trở thành 1 vị thần. Hồn thú của cậu là con cá, hồn khí của cậu là hắc kiếm, áo choàng, quần đen cùng khăn đỏ đều là hồn lực tương liên, nó phát triển hơn chủ thể của nó, cũng có thể tăng cường phát triển riêng sau này cậu sẽ có những trợ thủ đắc lực.

Tam Khống: chỉ có vậy thôi à hệ thống.

Hệ thống: hết rồi thưa chủ nhân.

Tam Khống: được rồi, vậy bây giờ ta sẽ bắt đầu thử năng lực hồn thú cá vàng xem ta có thêm khả năng gì.?

Tam khống ngồi tu luyện 1 thời gian cảm nhận khả năng hồn thú của mình, hiện tại hắn chỉ cảm thấy năng lực hồn thú mang lại là lân giáp, ngoài ra hắn còn có thêm khả năng thuận lợi hơn dưới nước vì sở hữu hồn thú là cá vàng.

Hồn khí hắc kiếm khiến hắn mạnh hơn về các đòn tấn công sắc bén, dùng tay hắn cũng có thể cắt gọt được các tảng băng mỏng.

Đã xong nền tảng ban đầu ai cũng có mà hắn thì không có, giờ đây hắn còn hơn người là sở hữu cả hồn khí lẫn hồn thú, chưa kể 3 vật thần tặng kia tuy không được nâng cấp trở thành dạng hồn khí hay hồn thú thì chúng cũng tương liên cùng Tam Khống khiến hắn có thuận lợi vượt trội hơn người bình thường.

Bạn đang đọc Tam Khống Xuyên Không sáng tác bởi ĐạiLongThần
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ĐạiLongThần
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.