Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mâu Thuẫn Tại Hộp Đêm

Phiên bản Dịch · 1693 chữ

Cữu Thiếu Đoàn hơi giống những tổ chức người hâm mộ của các ca sĩ mà Tống Thiên Diệu đã gặp ở kiếp trước. Hai chữ “cữu thiếu” dùng để chỉ anh trai của cô dâu trong tiếng Quảng Đông. Những ca sĩ trên sân khấu thường là những người phụ nữ trẻ tuổi, còn những người hâm mộ ca nhạc theo đuổi ca sĩ đều là những cậu ấm thuộc gia đình giàu có. Nên báo chí Hồng Kông gọi đùa là “cữu thiếu”, tất nhiên tên gọi này không bao gồm yếu tố xúc phạm.

Ngược lại, nếu như bạn có cơ hội trở thành thành viên Cữu Thiếu Đoàn của một ca sĩ đang “hot”, bạn tuyệt đối sẽ nhận được ánh mắt hâm mộ của đa số mọi người.

Ba người Tống Thiên Diệu, Chử Hiếu Tín, Ngô Kim Lương ngồi xe đến North Point Rechi Garden, khi đến chỗ khúc đường Bảy Chị Em đã là 9 giờ 40 phút tối. Nhưng toàn bộ con đường Bảy Chị Em lại được đèn đường và đèn xe chiếu sáng như ban ngày. Các loại xe hơi, xe kéo trên đường phố bị kẹt lại. Mặc dù có mười mấy người phục vụ trẻ tuổi mặc com lê đeo nơ đi ra khai thông giao thông, nhưng chiếc xe của Chử Hiếu Tín muốn đi từ đường phố đến cửa chính hộp đêm vẫn phải mất mười phút.

Một người phục vụ bước nhanh đến, khom người giúp mở cửa chiếc Ford 49. Cứ tưởng rằng sẽ được nhìn thấy Cậu hai Chử- người luôn chạy đến cổ động bất kể gió mưa đi xuống xe. Kết quả lại là Ngô Kim Lương mặc trường bào đi xuống, nhanh chóng đi vòng sang bên kia mở cửa. Chử Hiếu Tín giờ mới bước ra, mà Tống Thiên Diệu thì bước xuống từ ghế phụ.

“Tín thiếu, hoan nghênh ngài đến chơi.” Người phục vụ lễ phép cúi chào Chử Hiếu Tín.

Trong miệng Chử Hiếu Tín ngậm điếu thuốc 35, ánh mắt của anh ta còn không thèm nhìn thẳng người phục vụ, hoàn toàn khác với lúc nói chuyện cười đùa với hai người Ngô Kim Lương với Tống Thiên Diệu, chỉ nặn ra một câu từ trong kẻ răng: “Tối nay mấy giờ Judy biểu diễn?”

“Mười giờ, chỉ là mấy người cậu Khải và cậu Vinh đã tới trước giờ hẹn, bây giờ đang ở phía sau khán đài trò chuyện với tiểu thư Judy.” Người phục vụ do dự một lát rồi nói với Chử Hiếu Tín.

Gương mặt tuấn tú của Chử Hiếu Tín bất chợt sầm xuống: “Anh làm việc kiểu quái gì vậy hửm? Đồ vô dụng!”

Sau khi nói xong, anh ta cất bước hướng về cửa chính phía trong hộp đêm.

Tống Thiên Diệu đi ở sau cùng, anh lấy mười đồng tiền ra từ trong ví ném cho người phục vụ lúc nãy bị một câu của Chử Hiếu Tín làm cho hoảng sợ: “Đây là cậu Tín thưởng cho anh.”

Đúng lúc Chử Hiếu Tín nghiêng đầu muốn gọi Tống Thiên Diệu thì anh ta thấy Tống Thiên Diệu đưa tiền típ cho người phục vụ. Anh ta nói với Tống Thiên Diệu bằng giọng điệu tức giận: “A Diệu cho hắn tiền típ làm gì? Loại người như vậy ngu xuẩn chết đi được! Giao cho hắn có chút việc thôi mà cũng không làm được!”

“Hắn là phục vụ của hộp đêm, không phải là tôi tớ nhà cậu Tín. Dĩ nhiên không thể chỉ nghe lời một mình anh, cần gì vì loại người như vậy mà nổi giận?” Tống Thiên Diệu cười cười với anh ta: “Cậu Tín đến nơi này để vui vẻ, chấp chặt chút chuyện nhỏ này rồi cáu lên làm gì?"

Chử Hiếu Tín không nói thêm gì nữa. Anh ta chỉ trợn mắt trừng tên phục vụ kia một cái rồi đi vào phòng khách.

Cửa chính phòng khách Rechi Garden giống như trung tâm. Ở nơi đây, các vị khách đến Rechi Garden mỗi người một ngả. Ví dụ như ba người Tống Thiên Diệu, Chử Hiếu Tín, Ngô Kim Lương đến là để cổ vũ cho cô ca sĩ thì phải đến hộp đêm. Những người khác muốn dùng bữa thì đến phòng ăn, ai muốn đánh bài thì đến phòng chơi bài.

“Cậu Tín.” Một người trung niên mặc lễ phục của hộp đêm thấy ba người Chử Hiếu Tín tiến vào phòng thì lập tức niềm nở chạy đến chào đón: “Cậu Tín thật đúng là biết giữ chữ tín, ngày hôm qua nói sẽ đến để cổ vũ cho buổi biểu diễn của Judy, quả nhiên hôm nay đã tới. Không hổ là đoàn trưởng Cữu Thiếu Đoàn của Judy.”

“Đây là người quản lý hộp đêm, ông ta họ Kim. Cứ gọi ông ta là a Kim đầu to cũng được. Ông chủ của Rechi Garden Lý Tài Phát cố ý mời ông ta về từ Thượng Hải với mức lương cao. Lúc còn ở Thượng Hải, ông ta chính là giám đốc của Paramount ở Thượng Hải.” Chử Hiếu Tín giới thiệu người trung niên với cái đầu to nổi bật cho Tống Thiên Diệu.

Rồi anh ta lại quay đầu giới thiệu Tống Thiên Diệu với giám đốc Kim: “Đây là Tống Thiên Diệu. Cậu ta là thư ký tôi mới tuyển. Sau này nếu tôi có việc không thể chạy tới đây, có thể cậu ấy sẽ tặng quà cho Judy giùm tôi.”

“Thư ký của cậu Tín, ôi, chỉ nhìn vẻ bề ngoài của cậu đã cảm thấy mười phần sắc bén, trẻ tuổi lại có triển vọng, tuấn tú và lịch sự. Xin chào, chào cậu Tống, sau này tới hộp đêm thì dù có bất kỳ chuyện gì đều có thể đến tìm tôi A Kim.” Giám đốc Kim bắt tay với Tống Thiên Diệu, nói vô cùng nhiệt tình.

Chử Hiếu Tín không giới thiệu Ngô Kim Lương, giám đốc Kim tự nhiên cũng không hỏi. Ông ta thấy, Chử Hiếu Tín và Tống Thiên Diệu đều mặc trang phục đắt tiền, đây mới là loại khách quý mà Rechi Garden cần. Hai bàn tay Ngô Kim Lương có vết chai, lại mặc trường sam. Nhìn mặt là biết mới tới những nơi như vầy lần đầu, có lẽ là người hầu của Chử gia.

“Cậu Tín, Tống tiên sinh, xin mời đi theo tôi.” Giám đốc Kim đi trước dẫn đường.

Ba người đi theo giám đốc Kim, xuyên qua một hành lang nguy nga, lộng lẫy tới sàn nhảy hộp đêm. Người phục vụ hỗ trợ đẩy cánh cửa được khắc họa văn nạm bạc. Đập vào ngay trước mắt là một sân khấu xa hoa. Đương nhiên, theo Tống Thiên Diệu thấy hai chữ “xa hoa” thật không đáng nhắc tới. Đơn giản là được tạo thành từ một ít đồ trang trí phát sáng phối hợp với đủ loại ánh đèn. Ánh đèn ở một thị trấn nhỏ nào đó ở kiếp trước cũng xa hoa hơn sân khấu này.

Trên sân khấu lúc này là một ca sĩ trẻ tuổi mặc bộ váy dạ hội lộng lẫy đang hát một trong những ca khúc kinh điển nhất “Rose, rose, i love you” của Diêu Lỵ- một trong bảy ca sĩ hàng đầu của Thượng Hải, cùng với một đám vũ công.

Hai bên sân khấu có hai sàn nhảy, đang có mười mấy người đàn ông cùng khiêu vũ với vũ công hộp đêm theo điệu nhạc.

Đối diện với phía trước sân khấu là ghế sofa ngồi uống trà. Hầu hết các ghế trống đều đã chật kín khách và vũ nữ bồi rượu. Người phục vụ mặc áo sơ mi trắng thỉnh thoảng bưng khay qua lại giữa các ghế ngồi để đưa rượu hoặc trái cây tươi mà khách gọi.

Trên mặt Chử Hiếu Tín mặc dù không tức giận như lúc ở trước cửa nhưng vẫn không nở nụ cười. Khi anh ta tiến vào hộp đêm, nhìn nữ ca sĩ ở trên sân khấu rồi nói với quản lý Kim đang muốn mời ba người ngồi uống trà ở hàng ghế đầu tiên: “Gửi cho tôi mười lẵng hoa hồng, nói là Chử Hiếu Tín tôi tặng cho Cố Mị.”

Nụ cười trên mặt giám đốc Kim cứng đờ trong nháy mắt, sau đó gật đầu đồng ý: “Được, được, tôi sẽ thu xếp ngay theo chỉ dẫn của cậu Tín.”

Vừa nói, quản lí Kim vừa vẫy tay với người phục vụ: “Bây giờ gửi mười lẵng hoa hồng lên ngay theo lệnh của cậu Tín.”

“Cậu Tín, hay là cậu ngồi vào chỗ trước đi? Chỗ ngồi cũ của ngài vẫn luôn được giữ lại.” Quản lý Kim nhỏ giọng hỏi.

“Không cần, tôi chờ ở chỗ này.” Chử Hiếu Tín đứng gần cửa bên ngoài đại sảnh, mặt không biểu tình đáp.

Tống Thiên Diệu bình tĩnh nhìn quản lý Kim, phát hiện ông ta cúi đầu rồi nhẹ nhàng thở dài. Chắc hẳn những lời này của Chử Hiếu Tín làm ông ta khó xử vô cùng.

Hiệu suất của người phục vụ rất nhanh. Nữ ca sĩ tên Cố Mị vừa mới hát xong ca khúc thì mười người phục vụ cùng bước lên sân khấu, trên tay mỗi người ôm một lẵng hoa hồng. Dưới ánh mắt của mọi người, mười lẵng hoa hồng đỏ rực như mười ngọn lửa được đặt ngay ngắn trước sân khấu, khiến nữ ca sĩ ngơ ngác không biết phải làm sao.

Sau đó Tống Thiên Diệu nhìn thấy trên mười mấy chiếc ghế trà gần sân khấu nhất, có hơn hai mươi công tử nhà giàu trẻ tuổi đứng dậy với vẻ mặt tức giận. Một người trong số họ thậm chí còn đứng lên la hét một cách thô lỗ với những vị khách khác ngồi ghế trà sau lưng: “Đ*t con mẹ mày, thằng nào gan lớn dám trêu chọc a Mị!”

Bạn đang đọc Tái Sinh Để Vươn Lên Dẫn Đầu (Tái Sinh Ở Hồng Kông Năm 1950) của Nháo Nháo Bất Ái Nháo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi X_1010
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.