Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kế Trong Kế (1)

Phiên bản Dịch · 2271 chữ

“Tam tiểu thư! Tam tiểu thư, ngài ở đâu!” Lý đội trưởng cùng với thủ hạ đều

phân tán, bắt đầu tìm kiếm trong căn phòng không lớn này.

Nhưng điều làm cho bọn họ tuyệt vọng chính là trong căn phòng nhỏ này, Tô Vãn

lại biến mất trong không khí!

Nhưng là, bọn họ thực xác định Tô Vãn đang ở trong phòng, bởi vì ngay từ đầu

bọn họ nghe được tiếng thét chói tai của nàng.

“Chủ tử, ngài xem, này…” Lý đội trưởng chỉ vào tình trạng hỗn độn trên giường,

thần sắc ngưng trọng, nghi hoặc khó hiểu.

Tô Tử An theo tầm mắt của hắn nhìn lại, tức khắc, đáy mắt hiện lên lửa giận!

Trên giường nệm kia, máu tươi đỏ đậm, nếp uốn bừa bộn…

Rõ ràng rối tinh rối mù, người sáng suốt liếc mắt một cái là có thể nhận ra .

Cơ bắp trên mặt Tô Tử An ức chế không được mà nhảy lên, hai mắt thiêu đốt hừng

hực, một đôi tay nắm chặt, gân xanh trên mu bàn tay thình thịch mà nhảy lên.

Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!

Vãn nhi tuyệt đối sẽ không làm ra việc bại hoại nề nếp gia phong này!

Lúc này, Tô Vãn đang trốn trong tủ quần áo cũng không chịu nổi.

Lửa trong phòng càng lúc càng lớn, khói đen cũng càng ngày càng dày đặc, không

khí trở nên khó thở vô cùng.

Hơn nữa bọn họ còn bị nhốt trong tủ quần, không khí càng thiếu đến đáng

thương.

Không khí loãng thì thôi, đáng sợ nhất chính là khói đặc theo khe hở tràn vào

bên trong, toàn bộ tủ quần áo nội đều là khói lửa mịt mù, khiến nàng dường như

sắp ngạt thờ tới nơi.

Càng làm cho Tô Vãn buồn bực là bên ngoài tủ quần áo đang cháy, nhiệt độ bên

trong càng lúc càng cao.

Bên ngoài tủ quần áo đều là lửa, mà hai người bọn họ bị nhốt trong tủ quần áo

như hai con lợn sữa nướng, bị nướng đến muốn ngất đi rồi.

Tô Vãn nhịn rồi lại nhịn, rốt cuộc nhịn không được, lớn tiếng ho khan.

Tiếng ho khan kịch liệt này vàng lên trong căn phòng yên tĩnh, đánh vỡ sự im

lặng vốn có.

Không đợi Tô Tử An phân phó, Lý đội trưởng đã mang theo thủ hạ chạy như bay

tới nơi phát ra tiếng ho, bọn họ nhanh tay vác xà nhà đã ngã sang một bên,

nhanh chóng mở tủ quần áo ra.

Tủ quần áo mới vừa mở ra, bọn họ đã lăn ra tới.

“Khụ khụ khụ… Khụ khụ khụ…” Nằm ngay đơ trên mặt đất Tô Vãn tiếp xúc được với

không khí sạch, liền liều mạng mà hít sâu vào, kết quả sặc đến phổi, ho khan

càng thêm kịch liệt.

Hắc y nhân cũng nằm ngửa trên mặt đất, từng ngụm từng ngụm mà hút khí, lúc này

hắn hơi thở mong manh, hoàn toàn không có phong phạm của một cao thủ.

Một đám người đang đứng ở đó và Tô Tử An đều ngây ra như phỗng mà nhìn cảnh

tượg trước mắt.

Hình ảnh quỷ dị trước nay không có sau này cũng không có.

Lý đội trưởng chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra người không một miếng vải che

thân kia chính là tam tiểu thư Tô Vãn, tuyệt đối không sai!

Lửa cháy hừng hực, giường chiếu hỗn loạn…

Tất cả những chi tiết này kết hợp với nhau cũng đủ làm cho người ta tưởng

tượng sâu xa…

“A!” Tô Vãn ngẩng đầu nhìn thấy phụ thân và một đám người khác, nàng kinh

hoảng thất thố rất nhiều, theo bản năng mà khoanh tay trước ngực, lớn tiếng

hét lên!

Sao, sao sẽ có nhiều người như vậy? Hơn nữa còn có phụ thân?

Thân thể của nàng… Trời ạ!

Lúc này Tô Vãn hận không thể lập tức chết ngất đi, coi như chuyện gì đều không

có phát sinh.

Chỉ là, nàng hiện tại mới kêu, thực hiển nhiên đã quá muộn.

Tô Tử An tức giận đến hai mắt lồi ra, cả người run rẩy, nắm chặt tay, hận

không thể một quyền đánh chết đứa con gái không biết liêm sỉ bại hoại nề nếp

gia đình này.

Dưới ánh lửa chiếu rọi, khuôn mặt uy vũ kia của hắn lúc sáng lúc tối, đen

giống như đáy nồi, không rõ cảm xúc.

Nhưng là, người đứng gần hắn nhất có thể rõ ràng cảm giác được mưa gió sắp

đến.

Thực hiển nhiên, Tô Tử An Đại tướng quân đã giận đến mức tận cùng.

Lúc này, Tô Tử Anhận không thể một tay đem Tô Vãn cấp sống sờ sờ bóp chết! Hắn

tình nguyện chính mình chưa bao giờ từng có như vậy mất mặt xấu hổ nữ nhi!

Nếu chuyện này truyền ra ngoài, sau này Tô phủ biết để mặt mũi ở đâu?

Nhưng là, làm trò trước mặt nhiều người như vậy… Tô Tử An nắm chặt nắm tay,

sắc mặt xanh mét.

Cuối cùng, Tô Tử An cái gì cũng chưa nói, chỉ là mặt âm trầm, huyệt Thái Dương

thịch thịch thịch không ngừng nhảy, hai mắt của hắn chứa đầy khói mù thị

huyết, liếc mắt quét nhìn đám người xung quanh.

Bị hắn nhìn đến, mọi người đều im như ve sầu mùa đông, kính sợ mà rũ mắt, ngay

cả tiếng hít thở đều chậm lại.

“Chuyện ngày hôm nay, nếu có người dám can đảm nói một câu, giết không tha!”

Đáy mắt Tô Tử An hiện lên một sát ý dày đặc.

Tô phủ không phải chỉ có một cô nương chưa xuất giá là Tô Vãn, nếu việc hôm

nay truyền ra, mấy đứa con gái khác lấy chồng sao được? Huống chi là Tô Khê,

ngừơi chuẩn bị gả cho Thái tử, làm thái tử phi?

“Xứ lý hắn!” Tô Tử An ghét bỏ lại khinh thường mà trừng mắt nhìn hai thân ảnh

yếu ớt trước mặt.

Nói xong, Tô Tử An phất tay áo đi, bước chân dứt khoát mà quyết tuyệt.

Lý đội trưởng vẫn luôn đứng ở phía sau hắn, nhìn Tô Vãn té trên mặt đất khóc

đến thật thảm thương, thần sắc phức tạp.

Tô tam tiểu thư cao quý ưu nhã, nghiên lệ vô song, ngày thường hắn vốn vô cùng

ngưỡng mộ.

Hiện tại nhìn thấy mặt khó coi này, hắn mới biết được, thì ra nàng là loại nữ

nhân ong bướm lả lơi!

Hắn theo bản năng cởi áo choàng trên người, ôn nhu mà che lên người Tô Vãn.

Tô Vãn giống như bắt được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, nàng khóc thê lương mà

bén nhọn: “Ta bị oan uổng! Ta thật oan uổng! Là Tô Lạc, là Tô Lạc tiện nhân

hại ta! Là nàng hại ta!”

Trong ánh lửa, gương mặt của nàng dữ tợn mà vặn vẹo, hai tròng mắt đỏ đậm, ác

độc tàn nhẫn, biểu tình điên cuồng, giống như kẻ điên khủng bố.

Lý đội trưởng vốn có chút thương tiếc nàng lập tức mất gần hết, hắn bình tĩnh

mà nói: “Tam tiểu thư yên tâm, việc này tướng quân đều có phán đoán sáng

suốt.”

Lý đội trưởng ôm Tô Vãn bị áo choàng bao vây kín mít, thần sắc phức tạp mà đi

ra ngoài.

“Xử lý sạch!” Lý đội trưởng chỉ để lại ba chữ.

Chỉ thấy binh lính giơ tay chém xuống, hắc y nhân tức khắc đầu mình hai nơi,

máu tươi cuồng phun, vẫn luôn phun vẫn luôn phun……

Thực mau, thi thể của hắn đã bị đá vào trong đám lửa, cháy đen rồi biến mất.

Thật giống như chưa bao giờ từng tồn tại.

Đội ngũ phía sau Lý đội trưởng cũng đi theo hắn nối đuôi nhau mà ra.

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều đi sạch.

Đêm đó.

Bóng đêm đen nhánh như mực.

Tô Tử An ngồi trong thư phòng, ngọn đèn dầu lúc sáng lúc tối, chiếu rọi khuôn

mặt khói mù dữ tợn của hắn, lộ ra thần sắc thô bạo, âm tình bất định.

Tô phu nhân bưng chè hạt sen tiến vào, nhìn đến Tô Tử An cảm xúc không yên,

như có như không mà thở dài.

Năm tháng cơ hồ không lưu lại dấu vết trên mặt nàng.

“Tướng quân, buổi tối ngài cũng chưa ăn cơm, vẫn nên ăn nhiều một chút.” Tô

phu nhân thanh âm ôn nhu, dễ nghe êm tai.

“Không ăn, dọn đi.” Tô Tử An nhíu mày, quả quyết quật cường.

“Tướng quân còn vì chuyện của Vãn nhi mà hao tổn tinh thần?” Đại phu nhân ôn

nhu hỏi.

“Đúng vậy.” Tô Tử An phát ra giọng mũi dày đặc.

Mặc kệ nói như thế nào, đó cũng là con gái nhỏ hắn nuôi từ nhỏ đến lớn, vẫn là

máu mủ tình thâm.

Lúc ấy hắn phẫn nộ khó xử, phải suy nghĩ cho nề nếp gia đình của Tô gia, hận

không thể đem Vãn nhi xử tử, nhưng hiện tại cẩn thận nghĩ lại, trong chuyện

này có rất nhiều kỳ quặc.

Tô phu nhân nhất giỏi xem mặt đoán ý, nàng chỉ liếc mắt một cái liền nhìn ra

Tô Tử An đang nghĩ gì, chỉ thấy nàng cũng thở dài, thần sắc buồn bã nói:

“Tướng quân, việc này không khỏi quá mức kỳ quặc, nói không chừng… Nói không

chừng Vãn nhi bị oan uổng đâu…”

Tô phu nhân biết Tô Tử An có ý này, nên nàng cố ý nói như thế, có vẻ như nàng

cùng hắn ý tưởng không mưu mà hợp, có vẻ hai người bọn họ tâm hữu linh tê nhất

điểm thông.

Quả nhiên, Tô Tử An trừng to mắt: “Nàng cũng nghĩ như vậy?”

“Đúng vậy, thiếp thân càng nghĩ càng không rõ, Vãn nhi sao có thể làm ra

chuyện này? Ngày thường Vãn nhi ôn nhu đoan trang, biết lễ tiết, hiểu nhân

tình, tuy là con thứ, nhưng ai nhắc tới Tô gia tam tiểu thư đều giơ ngón tay

cái lên khen ngợi vài tiếng. Ngài nói, Vãn nhi như vậy, sao có thể nhục nhã

danh dự gia đình chứ?”

“Ý của ngươi là, việc này có ẩn tình?” Thần sắc Tô Tử An khẽ biến. Hắn xác

thật có hoài nghi, thế nhưng không có chứng cứ.

“Đúng vậy, thiếp thân cảm thấy, Vãn nhi… nhất định là có người âm thầm hãm

hại.” Đôi mắt của Tô phu nhân đen nhánh như mực, sâu không thấy đáy.

Nàng chỉ nói những câu bình thường, nhưng từng bước một khống chế cảm xúc của

Tô Tử An, dẫn hắn đi theo chiều hướng mà mình muốn.

Tô phu nhân nhiều năm như vậy có thể vẫn được sủng ái, khiến Tô Tử An tín

nhiệm nàng vô cùng, không có khả năng là người bình thường. Cái cách nhẹ nhàng

xoay chuyển mọi thứ trong âm thầm này chính là chỗ lợi hại của nàng.

“Hãm hại?” Tô Tử An đột nhiên đứng lên, hắn nôn nóng mà đi tới đi lui trong

phòng, đôi tay không ngừng xoa nắn, biểu hiện ra lo âu cùng bất an trong nội

tâm hắn.

“Đúng vậy, hẳn là hãm hại.” Khuôn mặt của Tô phu nhân điềm đạm, hơi nhíu mày

nói: “Ngài xem, trên đời sao có chuyện trùng hợp như vậy? Hắc y nhân vô cùng

trùng hợp chạy vào sân của Vãn nhi? Lửa cháy to thế mà hai người bọn họ cũng

không phát hiện? Lửa đốt hết quần áo đệm chăn bọn họ còn có thể không hề biết?

Chuyện này không thích hợp, vô cùng không thích hợp!”

Tô Tử An vỗ tay một cái!

Đúng vậy, lúc ấy hắn tức giận đến hồ đồ, sự tình đơn giản đến như vậy mà hắn

cũng không hiểu!

Dù có tình cảm mãnh liệt bừng bừng phấn chấn đến mức nào thì lửa cũng đã đốt

tới mông rồi, sao còn không mau dập tắt lửa? Sao còn không sớmchạy trốn? Cuối

cùng còn bị nhốt ở trong phòng, chờ đợi bọn họ bắt gian?

Chuyện này căn bản không có khả năng.

Phu nhân nói rất đúng, việc này, vô cùng không thích hợp!

Đôi mày rậm của Tô Tử An gắt gao nhíu lại, thần sắc ngưng trọng, hai mắt thiêu

đốt ngọn lửa, giọng căm hận nói: “Là ai hãm hại Vãn nhi? Nếu khiến bản tướng

quân tìm ra, nhất định phải đem hắn bầm thây vạn đoạn!”

Dưới cơn thịnh nộ, Tô Tử An một chưởng chụp xuống, bàn gỗ hoàng hoa lê tức

khắc hóa thành bột phấn.

Lúc này, sắc mặt của hắn đen thui, hai tròng mắt đằng đằng sát khí, tinh quang

bạo khởi.

Tô phu nhân trầm tư một lát, khẽ nhíu mày, chậm rãi nói: “Vãn nhi luôn luôn

tuân thủ quy củ, cũng không cùng người tranh chấp, cũng cũng không cùng người

kết oán, sao lại có người hãm hại nàng”

Tô Tử An lại lạnh lùng cười: “Ngươi chỉ biết Vãn nhi quy củ thủ lễ, lại không

biết nàng kiêu ngạo ương ngạnh như thế nào, người khác không nói, chỉ nói nàng

đối Lạc nhi…”

Bạn đang đọc Tà Vương Truy Thê (Dịch) của Tô Tiểu Noãn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thegoodboy12
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật Alice.Tu.Quynh
Lượt đọc 314

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.