Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đến Lúc Tìm Được Chẳng Tốn Công (2)

Phiên bản Dịch · 2270 chữ

Nguyên thạch không cắt ra được tinh thạch màu xanh lá, nhưng Hiệp Hội Lính Đánh Thuê bên kia lại có tin tức, Lăng Phong tiêu phí hai mươi vạn đồng vàng mới mua được được hai khối màu xanh lá kia.

Hắn nhìn trong tay chỉ có năm khối tinh thạch màu xanh lá, tức giận muốn phát cuồng, nôn nóng mà đi tới đi lui trong phòng.

Tiêu phí tất cả nhân lực vật lực chỉ mới tìm được năm khối… Lãnh dược sư yêu cầu năm mươi khối! Sao có thể tìm đủ đây? Ngay cả số lẻ đều không đủ.

Tô Lạc nhìn bộ dáng Lăng Phong sắp hòng mất, nắm chặt tay muốn chạy lên, nhưng cuối cùng vẫn ngừng bước chân.

Qua những mảnh phế liệu đầy đất này, nàng khắc sâu hiểu rõ giá trị của những viên tinh thạch kia, tuy rằng chỉ được có mấy viên, nhưng đó cũng là núi vàng núi bạc.

Nhưng mà, nàng muốn thông qua phương thức nào lấy tinh thạch ra, để mình không bị vướng vào? Đây là một nan đề.

Tô Lạc bỗng nhiên linh quang chợt lóe.

Lăng Phong có tuyên bố nhiệm vụ tại Hiệp Hội Lính Đánh Thuê đúng không? Vậy nàng có thể đem tinh thạch đưa tới Hiệp Hội Lính Đánh Thuê đi? Đến lúc đó nàng có thể sở hữu rất nhiều tiền vàng!

Nhưng cẩn thận nghĩ lại thì không được.

Trước không nói nếu Hiệp Hội Lính Đánh Thuê tiết lộ danh tính của nàng sẽ như thế nào, chỉ nói đến việc nàng không thể chuyển đi nổi cái đống vàng kia là đã khó khăn.

Mặc dù có không gian, nhưng không gian cũng không phải vạn năng, hiện tại bên trong cũng đã thực chật chội, căn bản không có chỗ để để.

Vậy phải làm sao để đưa tinh thạch đưa cho Lăng Phong đây? Tô Lạc có chút phiền não mà ôm Tiểu Manh Manh đi qua đi lại ở đình viện.

Người khác phiền não vì tìm không thấy tinh thạch, nàng lại phiền não vì có quá nhiều tinh thạch.

Nếu người khác mà biết, chắc chắn sẽ tức giận đến hộc máu.

Tô Lạc nghĩ nghĩ, chung quy cũng không nghĩ ra kế sách vẹn toàn, nàng liền dứt khoát bất chấp tất cả, đem tinh thạch cất vào túi, dưa cho Lăng Phong đang gấp đến khổ sở: “Nè, cầm đi.”

“Cái gì?” Lăng Phong nhíu chặt mặt, biểu tình không vui: “Đưa ta cái túi làm gì? Tô đại tiểu thư, ta hiện tại không rảnh chơi cùng ngươi!”

Nói, Lăng Phong liền ném cái túi trở lại, động tác thô bạo vô lễ.

Dọa! Hắn tuyên bố nhiệm vụ mười vạn đồng vàng đổi một viên, hiện tại lại đem túi ném ra ngoài.

Tô Lạc trợn tròn mắt, nàng từ trên xuống dưới trái phải đánh giá con lừa ngu ngốc này, nghiêm trang hỏi: “Thật không cần?”

“Đừng náo loạn! Có rảnh thì dạo một vòng Hiệp Hội Lính Đánh Thuê đi, nói không chừng có thể mèo mù vớ phải chuột chết, mua được một viên tinh thạch màu xanh lá.” Lăng Phong không kiên nhẫn mà phất tay, muốn nàng tránh qua một bên đi.

Lăng Phong nha Lăng Phong, ngươi nói chủ tử nhà ngươi sao lại nuôi một người ngu xuẩn như ngươi chứ? Đưa tới cửa không cần, một hai phải đào vốn to mua?

Cô nương ta thật không phải cố ý muốn moi tiền từ chủ tử nhà các ngươi, thật sự là ngươi đứa nhỏ này quá không biết điều. Tô Lạc thầm nghĩ trong lòng.

“Hiệp Hội Lính Đánh Thuê? Đúng rồi, cái nhiệm vụ thua mua tinh thạch kia còn giá trị sao? Mười vạn đồng vàng một viên tinh thạch màu xanh lá?” Tô Lạc lại một lần xác nhận.

Có tiện nghi không chiếm là con rùa ngu, Nam Cung Lưu Vân, muốn trách liền trách ngươi nuôi cấp dưới rất ngu.

“Đương nhiên vẫn còn còn! Chỉ cần ngươi có thể đem tinh thạch xanh lá ra, ta tuyệt đối hai tay dâng tiền.” Lăng Phong khinh miệt liếc Tô Lạc một cái.

“Nếu ngươi có thể lấy được một viên, nếu là ngươi có thể, ta Lăng Phong sau này làm trâu làm ngựa cho ngươi!”

Bởi vì mãi không tìm được tinh thạch màu xanh lá, cho nên tính cách lạnh băng của Lăng Phong cũng có chút táo bạo.

Lăng Phong có thực lực cấp sáu làm nô tài cho mình? Ý kiến hay.

“Đại trượng phu nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy nga.” Tô Lạc cười âm hiểm.

“Được! Ai đổi ý là con chó!”

Đáy mắt Tô Lạc hiện lên một mạt gian trá ý cười, nàng cười ngâm ngâm mà mở túi ra, chậm rì rì mà lấy ra một khối tinh thạch màu xanh lá, ở trước mặt Lăng Phong đắc ý mà lúc ẩn lúc hiện: “Nhìn một cái, tinh thạch xanh lá thật xinh đẹp, vậy mà có người nói không cần.”

Màu xanh tươi khỏe khoắn đầy sức sống kia cơ hồ khiến người ta hoa mắt.

Lăng Phong kinh ngạc mà nhìn chằm chằm viên tinh thạch màu xanh tinh nhuận nằm trong tay Tô Lạc, ngay sau đó, đáy mắt hắn hiện lên một mạt mừng như điên, hắn đoạt lấy tinh thạch xanh lá, vui mừng khôn xiết nói: “Thật sự! Thật là tinh thạch xanh lá!”

“Đúng không, chính ngươi đều thừa nhận rồi? Ta nói nô tài Lăng Phong, hiện tại có nên bưng trà rót nước cho chủ nhân của ngươi không?” Tô Lạc vui vẻ thoải mái mà ngồi ở đình viện, cười như gian kế đã thực hiện được.

Lăng Phong vẫn luôn đối nàng mặt mũi hướng lên trời, hiện tại thì sao, bị chính lời nói của mình làm hại.

Lăng Phong lạnh băng mặt hiện lên một tia quẫn ý, nhưng không hổ là da mặt dày, hắn tự động bỏ qua lời nói của Tô Lạc, lớn tiếng nói: “Chỉ có một viên sao? Còn có hay không? Nhặt được ở đâu?”

Tô Lạc chỉ cái túi vải bông kia, không nói lời nào, chỉ cười.

Lăng Phong tất nhiên là người thông minh, hắn đoạt lấy cái túi kia, lập tức mở ra xem bên trong.

Vừa liếc mắt một cái, hắn lập tức khờ luôn!

Sao, sao có thể! Sao bên trong cái túi bình thường này lại có nhiều tinh thạch giá trị liên thành thế này?

Không chỉ có tinh thạch màu xanh lá mà còn có tinh thạch màu xanh nhạt? Không không không, màu xanh thắm xinh đẹp kia… không phải là tinh thạch màu xanh dương chứ?

Lăng Phong cảm thấy toàn bộ đại não của mình đều sắp ngừng hoạt động, hắn ngây ngốc mà đứng, ngây ngốc mà nhìn chằm chằm những viên tinh thạch tuyệt thế đó, ngốc ngốc mà ngẩng đầu trừng mắt nhìn Tô Lạc.

Một người lạnh lùng như vậy ngay cả nói cũng bắt đầu lắp bắp rồi: “Này, này là từ đâu ra?”

Đủ thấy hắn đang kích động tới mức nào.

Tô Lạc thực tùy ý mà vẫy tay, bình tĩnh tự nhiên mà liếc mắt nhìn hắn, phảng phất không chút nào để ý: “Không phải là mấy cục đá thôi sao? Nhìn ngươi, đều kích động thành cái gì rồi?”

“Cục, cục đá?” Phản ứng đầu tiên của Lăng Phong chính là muốn mổ đầu của Tô gia tứ tiểu thư này xem một chút, đầu nàng rốt cuộc là cấu tạo như thế nào, lại nói nhưng viên tinh thạch này là cục đá!

“Chẳng lẽ không phải sao?” Tô Lạc cười đến thực thiếu đánh, điển hình được tiện nghi mà còn khoe mẽ.

“Ngươi có biết đống tinh thạch này đủ để mua một tòa thành trì hay không?” Lăng Phong kích động mà lớn tiếng ồn ào: “Ngươi có biết, điện hạ vì tìm một viên tinh thạch màu xanh dương, tiêu phí nhân lực vật lực như thế nào không, ngươi thế nhưng nói nó là cục đá! Ngươi có biết, chỉ cần một viên tinh thạch xanh dương này cũng đủ để khiến cho rất nhiều môn phái phát run? Ngươi có biết…”

“Dừng!” Tô Lạc làm động tác tạm dừng: “Ta cái gì cũng không biết, điều duy nhất ta biết là nếu ngươi lại lớn tiếng như vậy, những tinh thạch này chưa chắc còn an toàn.”

Tức khắc, Lăng Phong kích động đột nhiên im bặt.

Hắn hít sâu một hơi, bình phục cảm xúc, sau đó run rẩy đếm tinh thạch bên trong túi.

Ước chừng đếm mười lần, hắn mới xác nhận: “Một viên tinh thạch xanh dương,tương đương với hai mươi lăm viên tinh thạch xanh lá, ba viên tinh thạch xanh nhạt, tương đương với mười lăm viên tinh thạch xanh lá, mặt khác còn có năm viên tinh thạch xanh lá…”

Này cũng trùng hợp quá đi? Hơn nữa trong tay hắn tiêu phí vốn to mua tới năm viên, cộng lại là vừa đủ năm mươi viên!

Ngay lúc này, Từ quản gia bước nhanh đến, trên mặt hắn mang theo ý cười hiếm thấy, đối với Lăng Phong hưng phấn nói: “Tin tức tốt! Hiệp Hội Lính Đánh Thuê truyền đến tin tức, nói có một vị khách hàng trong tay có không ít tinh thạch xanh lá, nhưng giá cả muốn tăng lên gấp đôi.”

“Này cũng coi như tin tức tốt?” Tô Lạc vuốt bộ lông trắng mềm mại của Tiểu Manh Manh, cười nhạt.

“Chỉ cần có thể cứu điện hạ, vàng không là vấn đề!” Từ quản gia cũng bị cả một buổi chiều đứng cắt linh thạch mà không tìm được gì làm nóng hết cả người, hận không thể lấy núi vàng núi bạc đổi lấy tinh thạch xanh lá.

Đáy mắt Lăng Phong hiện lên một tia chán ghét: “Lúc trước một viên không bán, hiện tại còn muốn lên giá? Từ quản gia, xóa nhiệm vụ kia đi!”

“Này…” Từ quản gia nóng nảy.

“Yên tâm đi, tinh thạch xanh lá đã tìm đủ.” Tô Lạc cười nói. Đến nỗi nàng có được từ đâu, Lăng Phong lại không dám ép hỏi nàng, chờ Nam Cung Lưu Vân tỉnh lại cho hắn hỏi là được.

Trong phòng.

Lãnh dược sư nhìn đến túi tinh thạch to kia, sớm đã kinh hãi không thôi, khi hắn nhìn đến viên tinh thạch màu xanh dương kia, một đôi mắt cơ hồ bị hít vào, thật lâu không dời được.

Lãnh dược sư bình tĩnh tự trọng, cao cao tại thượng kia, hắn cùng Lăng Phong liếc mắt một cái, lắp bắp nói: “Thật, thật là tinh thạch xanh dương?”

Hắn đời này cũng chỉ nhìn thấy một lần trong tay người khác thôi!

Đến tư cách sờ một cái cũng không có!

Nháy mắt, hắn kích động, hưng phấn, hắn cảm thấy hắn tới đây một chuyến quả thực không hề uống phí chút nào!

Viên tinh thạch màu xanh dương kia tản ra thiên địa linh khí, thuần tịnh, trong sáng, tựa hồ cả linh hồn đều bị gột rửa sạch sẽ.

Tinh thạch xanh dương đó…

Sao có thể chứ? Thế nhưng thật sự có thể trong một ngày ngắn ngủi tìm được nhiều tinh thạch như thế, hơn nữa còn có tinh thạch xanh dương trên đời khó cầu, thật là không thể tưởng tượng được.

Giờ khắc này, Lãnh dược sư đối thực lực của Tấn Vương điện hạ có một loại suy đoán cao thâm khó đoán.

Tô Lạc thấy Lãnh dược sư cơ hồ đều bị tinh thạch xanh dương hút mắt không dời ra được, tò mò hỏi: “Lãnh dược sư, tinh thạch xanh dương có thể thay thế cho tinh thạch xanh lá không? Sẽ không có vấn đề chứ?”

“Có vấn đề, đương nhiên là có vấn đề!” Ý nghĩ bị quấy rầy, nếu là bình thường, Lãnh dược sư sớm đã kêu gào lên, nhưng là hiện tại hắn nói lớn cũng không dám, sợ khinh nhờn viên tinh thạch xanh dương thuần khiết kia.

“Có vấn đề gì?” Tô Lạc cùng Lăng Phong đều nóng nảy.

“Đương nhiên là có vấn đề! Bỏ vào một viên tinh thạch xanh dương tốt đến như vậy vào, luyện đan dược chắc chắn sẽ có hiệu quả gấp đôi!” Lãnh dược sư cười ha hả mà vuốt cằm, cười đến vui vẻ: “Lão phu đời này còn không có tài liệu tốt đến vậy, lần này nhất định phải luyện chế ra một viên Tan Chảy Đan tuyệt thế vô song.”

Lão già này nói chuyện thật đúng là làm người ta hãi hùng khiếp vía.

Nhưng mà đồng thời, Tô Lạc cùng Lăng Phong đều thở dài nhẹ nhõm.

Như thế xem ra, Nam Cung Lưu Vân được cứu rồi?

“Vậy ngài còn không mau đi luyện chế?” Tô Lạc chạy nhanh thúc giục. Sớm một chút đem Nam Cung Lưu Vân cứu tỉnh, nàng áy náy cũng bớt một chút.

”Được được được, lão phu đi ngay, đi ngay!” Lãnh dược sư tâm tình không phải một chữ tốt có thể hình dung.

Lần này luyện chế thuốc, trừ bỏ có thể giúp Tấn Vương điện hạ, đối với chính hắn cũng có chỗ tốt.

Bạn đang đọc Tà Vương Truy Thê (Dịch) của Tô Tiểu Noãn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thegoodboy12
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật Alice.Tu.Quynh
Lượt thích 1
Lượt đọc 324

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.