Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chiều Theo Ý Nguyện (1)

Phiên bản Dịch · 2652 chữ

“Khó, rất khó.” Tả dược sư thở dài: “Trừ phi dâng báu vật vừa ý Lãnh dược sư,

nếu không với tính khí cao ngạo của Lãnh dược sư thì ông ta sẽ không ra tay

cứu giúp.”

“Cho dù bây giờ Bệ hạ có hạ thánh chỉ cũng không được sao?” Tô Lạc nhíu chặt

đôi lông mày hơn. Lẽ nào địa vị của luyện dược sư lại cao như vậy sao?

“Đúng vậy, cho dù Bệ hạ có hạ thánh chỉ cũng không thể mời được ông ấy, bởi

dẫu sao thì hiện tại ông ta cũng là luyện dược sư cao cấp nhất ở Đông Lăng

Quốc này.” Tả dược sư vuốt chòm râu của mình, ánh mắt tỏ rõ sự ghen tị.

Bởi luyện dược sư quả thật rất ít, cho nên hoàng thất rất coi trọng những

luyện dược sư này, và gần như không chịu bất kỳ sự kiểm soát nào.

Có thể nói, nếu như luyện dược sư muốn phục vụ cho đế quốc, chỉ cần nói một

tiếng, liền sẽ có quyền cao chức trọng, núi vàng núi bạc, mĩ nữ vây quanh hầu

hạ. Và chỉ cần những yêu cầu đó không ảnh hưởng tơi sự an nguy của đế quốc,

thì muốn thứ gì sẽ có thứ đó.

Từ đó có thể thấy, địa vị của luyện dược sư ở đại lục có vị trí cao như thế

nào?

Tô Lạc vội đứng dậy, lặng lẽ nhìn Nam Cung Lưu Vân, rồi quay đầu nhìn Lăng

Phong nói: “Xem ra ta phải đích thân tới Lãnh phủ một chuyến rồi, còn nhờ

ngươi chăm lo cho Nam Cung.”

Lăng Phong cau mày nói: “Đến Từ quản gia còn không mời được ông ta, thì ngươi

có cách gì chứ? Vẫn cứ để ta đi!” Hắn nói rồi quay người ra.

Rượu mời không muốn, muốn uống rượu phạt sao? Người khác thì có thể sợ đắc tội

với Lãnh Diễm, nhưng Lăng Phong thì không!

Tô Lạc liền chặn hắn lại, thần sắc kiên định, ngữ khí trầm ổn: “Tin ta đi, chỉ

có ta mới có thể mời được ông ấy.”

Nói rồi, nàng quay lại nói với Tả dược sư: “Hy vọng Tả dược sư sẽ dẫn đường,

thời gian không có nhiều, mời Tả dược sư đi trước.”

Tả dược sự quả thực cũng có chút hiếu kỳ không biết vị tiểu cô nương này rốt

cuộc là sẽ dùng cách gì để mời Lãnh dược sư tới mà lại mạnh miệng như vậy, cho

nên ông ta liền nhận lời.

Lăng Phong tuy rằng không đồng ý, nhưng cũng không có cách nào để ngăn Tô Lạc

lại, bởi vì sao đây cũng là hy vọng cuối cùng.

Nếu như tới cuối cùng Tô Lạc vẫn không mời được ông ta tới, thì hắn sẽ bất

chấp cả tính mạng của mình, cho dù có phải dùng tới cách bắt cóc Lãnh Diễm thì

hắn cũng sẽ làm. Mặc kệ cho ông ta là luyện dược sư cao cấp gì đó!

Lãnh phủ nằm lẵng lẽ ở một góc thành tây, vị trí ở đây gần núi Nam, ít người

qua lại, phong cảnh hữu tình.

Xuống xe ngựa nhìn thấy cảnh vật trước mắt, Tô Lạc bất giác khẽ nhíu mày.

Cửa phủ Lãnh là một khoảng không rộng lớn, nhưng lúc này đang có rất nhiều

người quỳ phục trên mặt đất, người đông nghìn nghịt, số người ở đây lên tới cả

trăm người.

Càng khiến người ta kinh ngạc hơn, đó là dù có cả trăm người quỳ phục ở đây

nhưng không có ai kêu la tiếng nào, bọn họ như những pho tượng được điêu khắc

trong đền thờ, không nhúc nhích, không phát ra bất cứ tiếng động nào.

Lúc này, cánh cổng màu son kia kêu lên “Kẽo kẹt!” một tiếng rồi mở ra, từ

trong cổng một người đàn ông trung niên mặc cẩm bào bước ra, vừa nhìn đã biết

đó là người được sống trong nhung lụa, chỉ thấy ông ta chắp hai tay sau lưng,

bước đi ngạo mạn, ánh mắt dò xét đám người đang quỳ phục ở đây.

Mỗi khi ông ta đi qua trước mặt một người nào đó, thì họ đều rất cun g kính

hai tay nâng cao chiếc khay đựng những vật phẩm quý báu mà họ mang tới.

Nào là dược liệu hiếm, nào là bản thảo y học, nào là Tinh thạch chu ngọc, điểm

chung duy nhất giữa những vật phẩm đó chính là chúng không phải là những báu

vật tầm thường.

Nhưng, ánh mắt của Lãnh quản gia cũng giống như chính cái họ của ông ta, ông

ta vừa ngạo mạn lại vừa thích xoi xét, cứ thế đi qua ba hàng người, vẫn không

có vật phẩm nào vừa ý lọt vào mắt ông ta.

Những chỗ ông ta lướt qua, thì những người quỳ ở đó dường như không giấu nổi

sự thất vọng.

Nếu Lãnh quản gia tỏ ta không hài lòng, cũng có nghĩa là bọn họ không có cơ

hội nữa...

Lãnh quản gia vừa chậm chậm bước qua, vừa nhếch mép cười nhạt: “Rác rưởi, toàn

là rác rưởi! Các ngươi còn dám mang những thứ rác rưởi này đến lười bịp chủ

nhân nhà chúng ta sao? Ha ha, nói cho các ngươi biết, đừng có mơ! Nhanh chóng

cút khỏi đây cho ta!”

Nói xong, Lãnh quản gia phẩy tay áo một cái rồi định trở vào.

Đột nhiên, ở chếch một góc xuất hiện một bóng người, đó là một tiểu nha đâu

chỉ khoảng năm sáu tuổi có hai bím tóc buộc hai bên chạy lại ôm lấy chân Lãnh

quản gia kêu khóc: “Lãnh quản gia, cầu xin ngài, xin ngài cho ta ít thuốc đi,

mẹ ta sắp chết rồi… hu hu… cầu xin ngài...”

Lời nói của tiểu cô nương đó như gợi nên sự đồng cảm trong tất cả mọi người,

ngay sau đó những tiếng than khóc cứ thế vang lên.

Tiếng than khóc cứ nối tiếp nhau, người này lại càng thảm thương hơn người

kia.

Thế nhưng, nét mặt của Lãnh quản gia vẫn lạnh lùng như cũ, một tay kéo tiểu cô

nương kia ra, quăng cô xuống như quăng một chiếc rẻ rách đi, rồi dùng tay phủi

phủi quần áo như thể nó đã bị bẩn, giọng lạnh lùng quát lên: “Muốn có thuốc?

Trừ phi có thể mang tới món báu vật nào khiến chủ nhân chúng ta nhìn trúng,

muốn có thuốc từ nhà chúng ta ư? Nằm mơ đi!”

Nói xong, ông ta lạnh lùng ngạo mạn phất tay đi vào.

Tô Lạc nhíu mày. Đúng là chủ nào tớ nấy, lời nói hành động của Lãnh quản gia

này vênh váo hống hách như vậy thì Lãnh dược sư chắc hẳn còn khó đối phó hơn.

Nhưng, cho dù ngươi có là luyện dược sư cao cấp thì làm sao chứ, lẽ nào còn có

thể vượt qua cả Tử Hỏa lão nhân trong truyền thuyết sao? Chính lão nhân đó đã

dích thân luyện ra “Đơn thuốc vô danh” nổi tiếng, hơn nữa đơn thuốc này đang

trong tay mình, hơn nữa còn có cái vạc thuốc trứ danh thiên hạ Tử Hỏa, Lãnh

dược sư nhà ngươi có được những thứ này sao?

Tô Lạc nhướng mày ra hiệu cho Tả dược sư.

Trong đáy mắt của Tả dược sự ánh lên tia cười khổ.

Cấp bậc giữa các luyện dược sư rất nghiêm ngặt, một luyện dược sư trung cấp

như ông ta trước mặt người khác vẫn có thể khiến người khác kiêng nể, nhưng

trước mặt một luyện dược sư cao cao cấp thì chỉ có biết ngoan ngoãn nghe lời.

Hơn nữa mọi người đều biết, Lãnh quản gia từ nhỏ đã bên cạnh đi theo Lãnh dược

sư, hai người họ rất tâm đầu ý hợp, Lãnh dược sư chỉ một lòng chuyên tâm tới

chuyện nghiên cứu y thuật, còn những chuyện vụn vặt đều giao cho Lãnh quản gia

xử lý, cho nên trước giờ đều là Lãnh quản gia kiêu căng ngạo nạn giở trò trước

mặt người khác, nhưng không có ai dám xấc xược trước mặt ông ta.

Cho dù người đó là ai, thì gặp Lãnh quản gia cũng phải cúi đầu.

Tả dược sư nở một nụ cười, gọi Lãnh quan gia đang định trở vào trong.

Lãnh quản gia quay đầu lại nhìn thấy Tả dược sư, hơi cau mày, tỏ rõ sự không

tôn trọng đối với Tả dược sư: “Tả dược sư, ông lại tới ư? Chủ nhân nhà tôi

không có thời gian giải thích những nghi hoặc vớ vẩn của ông đâu.”

Nói xong, Lãnh quản gia liền đi thẳng vào trong, ra hiệu đóng cửa.

Tô Lạc khẽ cười nhạo báng.

Luyện dược sư cấp cao tài giỏi như vậy sao? Chỉ một tên quản gia cũng có thể

đối xử với một luyện sư trung cấp như thế sao? Lại còn dám đóng cửa trước mặt

ông ấy, thật không coi ông ấy ra gì.

Lại quay sang nhìn Tả dược sư, nhưng ông ta chỉ đang vuốt chòm râu của mình,

thần thái vô định không vui cũng không buồn, dường như đã tiên liệu được tình

cảnh này, cũng không có thái độ bài xích đối với Lãnh quản gia.

Dường như ông ấy đã quen với tình cảnh này rồi.

Vắng chủ nhà, gà vọc niêu cơm.

Thảo nào mà đến Từ quản gia cũng không thể mời được Lãnh dược sư tới.

Tô Lạc cười lạnh, rồi giữ lấy cánh cửa sắp đóng lại, giọng nói kiên định,

nhưng lạnh lùng nói: “Xin dừng bước!”

Rốt cuộc lại có người cả gan lên tiếng ư? Lãnh quản gia không thể tượng tượng

nổi lại xảy ra trường hợp này, mặt ông ta nhăn lại, đôi mắt ti hí ngạo mạn của

ông ta trừng lên nhìn Tô Lạc, hất cằm về phía nàng, liếc xéo nói: “Con ranh

này từ đâu nhảy ra vậy? Nói chuyện không có tí kiên nhẫn nào vậy?”

Tên quản gia này thật thô lỗ!

Cho dù ông ta không muốn nói đạo lý, nhưng vẫn còn biết bao người quỳ ở đây

cầu xin ông ta chọn lấy những lễ vật mà họ phải tán gia bại sản để chọn mua

về. Việc này đã chứng minh cho Tô Lạc thấy ở đại lục này luyện dược sư là nghề

được người đời vô cùng coi trọng.

Tô Lạc cười như không cười chau mày hỏi: “Xin hỏi Từ quản gia có đây không?”

Từ quản gia? Mặt Lãnh quản gia mang nét phức tạp, thân phận Từ quản gia thần

bí, không phải là người hắn có thể đắc tội.

Hắn liếc mắt nhìn Tô Lạc, rồi xoay người đi, chẳng qua còn để lại một câu:

“Cho bọn họ vào.”

Chỉ là một quản gia mà thôi, lại kiêu ngạo đến mức này… Tô Lạc lắc đầu, loại

người này nàng sẽ không so đo với hắn, nhưng nếu đụng chạm đến tay nàng, vậy

hắn tự cầu nhiều phúc đi.

Có đầy tớ nam dẫn đường, Tô Lạc rất nhanh tụ họp cùng Từ quản gia.

Thấy Từ quản gia tuy không nhếch nhác như đám người quỳ ở cửa, nhưng cũng

không tốt hơn bao nhiêu.

Lãnh quản gia thu xếp cho Từ quản gia ở trong Sương Phủ, có a hoàn đầy tớ nam

đứng một bên đợi sai bảo, đói thì trên bàn có điểm tâm, khát có nước trà, ôn

hòa lễ độ vô cùng, nhưng không cho Từ quản gia thấy mặt Lãnh dược sư.

Trên mặt Từ quản gia nôn nóng: “Chúng ta có thể nhẫn nại nhưng chủ nhân không

thể, không được! Tự ta đi tìm Lãnh dược sư, ta cũng không tin, dựa vào danh

tiếng của chủ nhân, Lãnh Diễm hắn còn dám nói không!”

Tuy trang viên kia là căn cứ bí mật của Hổ Lang quân đoàn, nhưng vì điện hạ,

nguy hiểm như vậy rất đáng để liều.

Tô Lạc nhíu mày, đây là sẵn sàng đem thân phận của Nam Cung Lưu Vân báo cho

Lãnh dược sư biết.

Tô Lạc dùng một tay ngăn hắn lại, nhẹ giọng nói: “Sự việc còn chưa đến nỗi

nghiêm trọng, như vậy đi, để ta xem thử trước.”

Trên đường đi Tô Lạc đã để ý, nàng hầu như đã hiểu rõ tính cách của Lãnh dược

sư, chỉ thấy nàng đưa tay gọi tên đầy tớ tới, lạnh nhạt dặn dò: “Chuẩn bị giấy

và bút mực.”

Tên đầy tớ tuy không hiểu, nhưng rất nhanh đi lấy những thứ Tô Lạc cần đến.

Ngồi trước bàn, tay Tô Lạc cầm bút lông sói, trong đầu hình như đang suy nghĩ.

Kỳ thực, linh hồn của nàng đã sớm chạy đến bên trong không gian kia.

Nàng nhớ rõ lúc đó trong sơn động, ngoài cầm được “Đơn thuốc vô danh” của Tử

Hỏa lão nhân, còn có hơn mười trang giấy ố vàng, trên mặt chi chít chữ. Lúc đó

do thời gian gấp rút cho nên Tô Lạc không nhìn kĩ càng, chỉ lờ mờ nhớ đó là

đơn thuốc thượng cổ.

Vừa rồi nghe Tả dược sư nói, muốn làm Lãnh Diễm dược sư động tâm, trừ phi lấy

được đơn thuốc thượng cổ.

Cho nên, Tô Lạc mới nhớ tới một chồng giấy vàng ố bị nàng đạp trong góc không

gian kia.

Tô Lạc lật xem kỹ càng, quả nhiên mỗi trang giấy kia là một đơn thuốc, hơn nữa

bên trên còn viết rõ ràng là đơn thuốc thượng cổ.

Tuy rằng Tô Lạc còn không biết đơn thuốc thượng cổ khác sẽ là như thế nào,

nhưng những đơn thuốc này có danh dự của Tử Hỏa lão nhân bảo đảm. Có thể khiến

cho Tử Hỏa lão nhân coi trọng mà đặt cùng chỗ với “Đơn thuốc vô danh” của ông

ta thì tuyệt đối không phải là hàng giả.

Tô Lạc thuận tay lấy một trang ra, mắt nhìn xuống, đó là một trang “Sinh Cơ

Đan”.

Sinh Cơ Đan, xem hình thức thì biết nội dung ý nghĩa là “sống lại da thịt”.

Nếu người đứt tay đứt chân có Sinh Cơ Đan, thì có thể khôi phục như lúc đầu.

Trang đơn thuốc thượng cổ này đã sớm thất truyền trên đại lục. Ai cũng không

biết được nó sẽ được truyền đi một lần nữa từ tay Tô Lạc.

Tô Lạc nhìn kỹ đơn thuốc thượng cổ này.

Trên mặt không chỉ liệt kê rõ ràng tất cả tài liệu cần thiết, mà ngay cả mỗi

một trình tự, mỗi một chi tiết, mỗi một vấn đề sẽ xuất hiện đều được ghi chép

rành mạch, giải thích tất cả những vấn đề khó giải quyết. Hơn nữa, muốn luyện

Sinh Cơ Đan phải là luyện dược sư cao cấp trở lên.

Khoảng cách từ Tô Lạc đến luyện dược sư cao cấp còn phải đi quãng đường khá

xa. Cho nên, nàng cũng không coi trọng đơn thuốc này lắm.

Đương nhiên, nếu đơn thuốc này còn không cảm động được Lãnh dược sư, Tô Lạc sẽ

cân nhắc dâng Tử Hỏa dược đỉnh ra. Đối với nàng mà nói, Tử Hỏa dược đỉnh chẳng

qua chỉ là vật chết, mà nàng không thể chối từ trách nhiệm với Nam Cung Lưu

Vân.

Tô Lạc biết đơn thuốc thượng cổ rất trân quý, nhưng sự thật sau này đã chứng

minh, nàng vẫn luôn xem nhẹ giá trị của nó...

Bạn đang đọc Tà Vương Truy Thê (Dịch) của Tô Tiểu Noãn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thegoodboy12
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật Alice.Tu.Quynh
Lượt thích 1
Lượt đọc 333

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.