Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tuyệt xử phùng sinh (1)

Phiên bản Dịch · 2856 chữ

Tô Lạc thật cẩn thận mà đi trong rừng rậm, hy vọng có thể tìm được đường ra

ngoài.

Nàng hiện tại có thực lực thấp kém, không dám nơi nào cũng xông loạn vào, dọc

theo đường đi đều rất cẩn thận.

Nhiệm vụ lần này đã hoàn thành, tuy rằng quá trình thực mạo hiểm, nhưng là vận

khí lại vô cùng tốt, luôn luôn hữu kinh vô hiểm, không chỉ mở ra không gian mà

còn trời xui đất khiến cùng Tiểu Thần Long ký kết Khế Ước Bình Đẳng.

Thế nhưng đáng tiếc là Tiểu Thần Long đã bị mẹ ôm về nhà.

Tô Lạc thở dài, chậm rãi tìm đường rời núi, lại không biết Nam Cung Lưu Vân

tìm nàng tìm muốn điên mất rồi.

Mặt mũi Nam Cung Lưu Vân tái nhợt, gắt gao nhìn chằm chằm cây ngàn năm cổ mộc

kia, đốt ngón tay nắm chặt đến mức trắng bệch!

Cổ mộc vẫn như cũ, nhưng căn nhà gỗ trên cây lại không cánh mà bay, tựa hồ bị

người bắt gọn đi, sạch sẽ, ngay cả một chút mảnh vỡ đều không có.

Nam Cung Lưu Vân nhìn chằm chằm cây ngàn năm cổ mộc kia, con ngươi của hắn

lạnh băng mà hàn lệ, trên khuôn mặt tuấn tú của hắn đã không còn tà mị quyến

rũ, hiện giờ chỉ có ngưng kết băng sương, ánh mắt táo bạo như cuồng thú, tàn

khốc thị huyết.

Nam Cung Lưu Vân chỉ cảm thấy trái tim từng đợt quặn đau, đau đến mức hắn cơ

hồ hít thở không thông.

Bên cạnh hắn là một vị giai nhân thanh lệ xuất trần, phảng phất như không dính

khói lửa phàm tục.

Chỉ thấy nàng mặc váy dài trắng như tuyết, cái cổ duyên dáng, vòng eo tinh tế,

yểu điệu đứng đó, tà váy tung bay, tựa như đang mọc cách thành tiên.

Người này không phải ai khác mà chính là Dao Trì tiên tử trong truyền thuyết.

Dao Trì tiên tử quan tâm giữ chặt Nam Cung Lưu Vân đang quỳ xuống đất, môi hơi

khẽ mở: “Tam sư huynh, đều là Dao Dao không tốt, làm huynh bị thương, lại làm

Tô cô nương không thấy bóng dáng…”

Sắc mặt Nam Cung Lưu Vân lạnh băng, không tiếp nhận lời nói của nàng, trong

ánh mắt tràn đầy tự trách.

Bỗng nhiên, hắn tát mình một cái thật mạnh, lại tiếp tục tát một cái nữa!

Hắn ra tay rất mạnh, chỉ đánh hai bàn tay đã khiến mình tự hộc máu.

“Tam sư huynh!” Đáy mắt Dao Trì tiên tử hiện lên một tia thương tiếc, vội vàng

giữ chặt hắn, không cho hắn lại thương tổn chính mình.

“Đều là ta không tốt! Nếu không phải ta bo3: nàng, nàng cũng sẽ không…” Gương

mặt tuấn tú của Nam Cung Lưu Vân hiện lên một tia thống khổ, ngữ khí tựa như

mang theo một tia nghẹn ngào.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lạc nha đầu như thế nào sẽ không thấy? Đều là

hắn sai, hắn không nên nhất thời tình thế cấp bách bỏ nàng lại, nếu hắn không

bỏ nàng lại, như thế nào sẽ phát sinh loại sự tình này!

Nam Cung Lưu Vân tự trách mà hung hăng đánh một quyền vào cây cổ thụ ngàn năm

kia. Cây cổ thụ to bằng mười người ôm bỗng chốc ngã xuống đất, cát bụi bay đầy

trời, kết thúc kiếp sống của nó.

Đáy mắt Dao Trì tiên tử hiện lên một tia phức tạp, đôi mắt mê mang hơi nước,

ngăn cách giữa nội tâm hắc ám của nàng, chỉ thấy nàng quan tâm mà nói: “Tam sư

huynh, đừng quá sốt ruột, ai cũng không biết Tô cô nương đã xảy ra chuyện gì,

nói không chừng nàng hiện tại đang có kỳ ngộ đâu?”

“Ngươi không rõ, trên người nàng không có chút linh lực nào.” Nam Cung Lưu Vân

đáy mắt hiện lên một tia tuyệt vọng.

Lạc nha đầu hoàn toàn không có linh lực, sao có thể tồn tại một mình trong sơn

mạch Lạc Nhật đầy ma thú hung tán này? Nói không chừng hiện tại đã… Chỉ cần

tưởng tượng đến điều này, Nam Cung Lưu Vân liền cảm thấy trái tim đau đớn vô

cùng.

“Không được! Ta muốn đi tìm nàng!” Nam Cung Lưu Vân giãy giụa, nhưng không còn

sức nữa nên lại tiếp tục ngã xuống.

Dao Trì tiên tử thấy Nam Cung Lưu Vân thân mình run nhè nhẹ, ngay cả đứng đều

không đứng được, lại như cũ muốn đi tìm Tô Lạc, phức tạp trong đáy mắt của

nàng cơ hồ không thể che dấu được.

Dao Trì tiên tử giữ chặt Nam Cung Lưu Vân đang lung lay sắp đổ, đôi mắt đẹp

linh động, thanh âm trong sáng: “Tam sư huynh, ngươi hiện tại bị thương như

vậy, đi tìm như thế nào? Có thể đi tìm bao xa? Dù có tìm được nàng, thì nếu

nàng đang gặp nguy hiểm, huynh có thể cứu sao?”

Dao Trì tiên tử nói rất có lý, không thể cãi lại.

Nam Cung Lưu Vân xác thật bị trọng thương.

Hắn vì cứu Dao Trì tiên tử mà bị móng vuốt của kền kền vương đâm trúng bụng,

máu chảy ra như suối, thật vất vả ngừng chảy hắn liền chạy tới tìm Tô Lạc,

nhưng ai biết Tô Lạc lại không thấy.

“Tam sư huynh, hiện tại việc cấp bách chính là dưỡng tốt vết thương.” Dao Trì

tiên tử quan tâm mà ngóng nhìn hắn: “Tin tưởng ta có được không? Ta hiện tại

liền phái người đi tìm, tin tưởng thực mau sẽ đem Tô cô nương mang về tới.”

Nam Cung Lưu Vân giãy giụa đứng lên, miệng vết thương thật vất vả mới liền lại

của hắn lại nứt toát, tức khắc máu tươi như nước suối điên cuồng tuôn ra.

Mất máu quá nhiều khiến môi hắn tái nhợt như tờ giấy, sắc mặt tiều tụy.

Nam Cung cầm tay Dao Trì tiên thật mạnh, suy yếu, lại thần sắc ngưng trọng

nghiêm túc:

“Nhất định phải tìm được nàng!”

“Được.” Dao Trì tiên tử nở nụ cười, gật đầu thật mạnh.

Ngay cả Nam Cung Lưu Vân cũng chưa bắt giữ đến nàng đáy mắt chợt lóe mà qua

băng hàn. Nói xong câu đó, Nam Cung Lưu Vân liền khoanh chân ngồi, vận công

chữa thương, hắn cần dưỡng thương cho tốt, Lạc nha đầu của hắn còn đang chờ

hắn.

Dao Trì tiên tử trấn an Nam Cung Lưu Vân, thấy hắn thần sắc ngưng trọng bắt

đầu chữa thương, trong đôi mắt đẹp của nàng hiện lên thâm ý, cánh môi đỏ gợi

lên một ý cười thật cạn.

Sau đó, nàng xoay người rời đi.

Bên vách núi, sương mù mờ mịt, vực sâu không thấy đáy.

Dao Hoa tiên tử nhàn nhạt mà đứng bên cạnh vách đá, tóc dài rũ đến mắt cá

chân, theo gió vũ động, tựa như tiên tử sắp theo gió mà đi, nhưng thần sắc của

nàng lại đạm mạc như băng.

Sau lưng nàng là bốn nữ tử trẻ tuổi, người đứng đầu gọi Cầm Ninh, là phụ tá

đắc lực của Dao Hoa tiên tử

Dao Hoa tiên tử thuần tịnh tuyệt mỹ dung nhan hàm chứa một mạt cười nhạt: “Đều

nghe được tam sư huynh nói sao? Hiện tại nhiệm vụ duy nhất của các ngươi chính

là tìm được Tô cô nương.”

Cầm ninh muốn nói lại thôi, tinh tế đánh giá đôi mắt đẹp thanh lãnh của Dao

Hoa tiên tử, trong miệng nói nhỏ: “Dạ.”

“Nhớ kỹ, sống phải thấy người, chết, phải thấy xác.” Bốn chữ đằng sau, Dao Hoa

tiên tử gằn từng chữ một, chậm rãi phun ra, chỉ là tươi cười của nàng vẫn như

cũ ôn nhu dịu dàng, đẹp tuyệt nhân gian, điên đảo chúng sinh.

Cầm Ninh từ nhỏ đã đi theo Dao Hoa tiên tử, cho nên, nàng một chút liền nghe

ra ý tứ trong lời nói của Dao Hoa tiên tử.

Chỉ thấy nàng đáy mắt hiện lên một tia quỷ quyệt, ứng tiếng nói: “Nô tỳ nhất

định không có nhục sứ mệnh của thiếu cung chủ, sống phải thấy người, chết,

phải thấy xác!”

Chủ tớ hai người nhìn nhau cười, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra.

Cầm Ninh lãnh mặt cùng ba người bước nhanh ra bên ngoài mà đi, nàng trong lòng

lại cười lạnh không thôi.

Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga! Một thứ nữ vô dụng nho nhỏ cũng dám cùng thiếu

cung chủ đoạt nam nhân, này không phải chính mình tìm chết sao?

Tiểu tiện nhân này chết thế nào cũng được, nếu là không chết, ha hả, đến lúc

đó xem chúng ta tra tấn nàng như thế nào, sống không bằng chết, khiến nàng hối

hận đã đi vào thế giới này!

Cầm Ninh mang theo ba người ở núi non trung chạy như bay, dọc theo đường đi cỏ

cây bay ngược, nhanh như tia chớp.

Bởi vì khi thần long đuổi theo Tô Lạc, một đường tổn hại mà qua, cho nên đường

đi còn rất rõ ràng.

Cầm Ninh đi dọc theo con đường này, không ngừng mà đi về phía trước.

Đám người Cầm Ninh vận khí rất tốt, thực mau liền đụng phải Liễu Nhược Hoa.

Cầm ninh biết Liễu Nhược Hoa lúc trước đi cùng Tô Lạc, hỏi một chút thì biết

Tô Lạc quả nhiên mạng lớn, thế nhưng tránh được tràng gió lốc kia!

Cầm Ninh âm lãnh cười giả tạo, xem ra, thời khắc các nàng vì thiếu cung chủ

lập công đã tới.

Vì thế, theo hướng dẫn của Liễu Nhược Hoa, Cầm Ninh theo tuyến đường mà Tô Lạc

chạy trốn mà đuổi theo nàng.

Tô Lạc còn không biết Cầm Ninh đang dẫn người đuổi giết nàng, giờ phút này

nàng đang nướng mấy con ma thú săn được trên đống lửa.

Chỉ trong một buổi chiều, nàng không ngừng bị đuổi giết, không ngừng chạy, thể

năng tiêu hao vô cùng lớn, cho nên nàng trước hết phải ăn cho đầy bụng, bởi vì

đây là sơn mạch Lạc Nhật, ai cũng không biết bữa ăn no tiếp theo là khi nào.

Lần này tiến vào sơn mạch Lạc Nhật khiến Tô Lạc minh bạch, trên thế giới này,

chỉ có thực lực là quan trọng nhất, cho nên, nàng rất muốn tìm một địa phương

an tĩnh để bắt đầu tu luyện.

Nhìn hai hệ nguyên tố hỏa mộc quang quẩn trong cơ thể mình, Tô Lạc gặm một cái

trứng ma thú, trong lòng vui vẻ vô cùng, nàng tính toán sau khi rời khỏi đây

sẽ tìm chút hướng dẫn cơ bản của hai hệ này để tu luyện.

Bỗng nhiên, bàn tay đang cầm trứng ma thú của Tô Lạc khựng lại, một loại nguy

cơ mãnh liệt ập vào lòng.

Kiếp trước làm cả đời sát thủ, Tô Lạc đối loại sát khí này mẫn cảm nhất.

Cũng tuyệt đối sẽ không nhận lầm!

Đây không phải là sát khí của ma thú, mà là người!

Tô Lạc nhìn mấy quả trứng khác còn đang nướng, không cần suy nghĩ trực tiếp

đem chúng nó bắt lại ném vào trong không gian, chính mình chui vào trong rừng

cây, chạy nhanh bỏ trốn.

Tô Lạc ước chừng đi hai canh giờ, cuối cùng, nàng tránh ở bên dưới một vách

đá.

Lúc này, sắc trời đã dần tối, ánh trăng mông lung.

Tô Lạc đem hô hấp điều tiết đến thấp nhất, trái tim nhảy lên cũng thả chậm, cả

người giấu ở trong bóng đêm, tựa hồ cùng đêm tối hòa hợp nhất thể.

Nếu không phải là cao thủ, rất khó phân biệt được.

Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên từ xa bay đến một thiếu nữ trẻ tuổi, chỉ thấy

nàng mặc áo trắng như tuyết, khuôn mặt thanh thuần, váy dài màu xanh ngọc,

trên người đều có một cổ khí chất thoát tục siêu phàm.

Tô Lạc nhận ra nàng, nàng chính là một thị nữ bên cạnh Dao Trì tiên tử.

Tô Lạc trí nhớ luôn luôn thực tốt, phàm là người mà nàng đã gặp qua, dù có

cách mấy năm, nàng vẫn là có thể liếc mắt một cái là sẽ nhận ra được, huống

chi là người mới nhìn thấy nửa ngày trước.

“Tô Lạc, ta biết ngươi ở nơi đó, xuất hiện đi, không cần trốn.” Thanh âm của

vị cô nương gọi Thúy Vũ này thật lạnh, trong bóng đêm cho người ta một loại

cảm giác âm lạnh kinh khủng.

Tô Lạc trong lòng cười lạnh. Nếu biết nàng đang ở đâu, cần gì phải tìm xung

quanh như thế.

Cái này gọi là biết nàng ở nơi nào?

Thật sự xem nàng là một nha đầu vô dụng mới trải sự đời không biết gì?

Chỉ là, Tô Lạc trong lòng thấy kỳ quái, vị thị nữ này vì cái gì sẽ tìm đến

nàng? Hơn nữa nàng còn có sát ý?

Chẳng lẽ…

Tô Lạc nghĩ tới một loại khả năng.

Một nữ nhân băng thanh ngọc khiết, tựa hồ không nhiễm bụi bặm thế tục như vậy

thế nhưng cũng sẽ phái thủ hạ tới giết nàng? Tuy rằng không hợp lý, nhưng cũng

không phải không có khả năng.

Conan nói rất đúng, loại trừ mọi thứ không có khả năng, thứ còn lại dù không

đáng tin đến đâu đều có khả năng hết.

Xem ra Dao Trì tiên tử cũng chỉ như thế mà thôi!

Còn tưởng rằng nàng khí chất cao khiết thế nào, siêu phàm thoát tục thế nào,

không dính khói lửa phàm tục thế nào, thì ra cũng chỉ là một nữ nhân biết điên

cuồng vì nam nhân mà thôi.

Tô Lạc cười lạnh trong lòng.

Nàng hiện tại cần phải bắt lấy nha đầu để xác minh suy đoán của mình, xác địch

kẻ thù của mình rốt cuộc là ai.

Tô Lạc trước nay đều không phải loại người thích ngồi chờ chết, người khác

muốn giết nàng, liền phải trả giá sinh mệnh làm đại giới!

Tô Lạc vẫn không nhúc nhích mà ẩn núp ở dưới vách đá.

Chờ đợi Thúy Vũ tới gần.

Bỗng nhiên!

Trong bóng đêm, một đạo ánh sáng màu bạc xẹt qua, Tô Lạc đã lắc mình đến phía

sau Thúy Vũ, nửa con dao đã gãy xẹt nhanh qua cổ nàng.

Động tác sạch sẽ nhanh nhẹn, tàn nhẫn thị huyết, tuyệt không ướt át bẩn thỉu.

Thúy Vũ không hổ là võ giả cấp hai, nàng ý thức được nguy hiểm đến gần,

nghiêng người qua trái, sau đó đâm một kiếm.

Nhưng mà, nàng vẫn chậm một bước.

Ngay khi nàng nghiêng qua bên trái để tránh dao, Tô Lạc sớm đã dự đoán được

hành động của nàng, dao đã sớm chờ ở nơi đó, cho nên khi Thúy Vũ nghiêng mình

cũng là lúc trúng ngay dao nhọn.

“Phụt!” Một tiếng vang nhỏ, máu tươi như nước suối trào ra.

“A!” Thúy vũ không chết ngay, đau đến mức lăn lộn trên mặt đất.

Vì con dao này của Tô Lạc chỉ còn một nửa, một nửa còn lại đã bị Tiểu Manh

Long cắn mất, cho nên dao không đủ sắc bén, không thể đem nàng một dao đâm

chết.

Tô Lạc lạnh lùng mà nhìn Thúy Vũ đang thống khổ lăn lộn, đạm thanh hỏi: “Vì

cái gì muốn đuổi giết ta?”

“Ngươi, phải chết!” Thúy Vũ dữ tợn, thần sắc vặn vẹo, lại như cũ quật cường

cao ngạo mà nâng cằm.

“Nói cho ta biết chân tướng, ta cho ngươi chết thống khoái, ngươi cảm thấy

giao dịch này thế nào?” Tô Lạc ngồi xổm xuống, cười như không cười mà nhìn

nàng, thương lượng nói.

Thúy Vũ lại lạnh lùng quay mặt qua chỗ khác, không đem uy hiếp của nàng để vào

mắt.

Giờ phút này ở trong mắt nàng, Tô Lạc như cũ vẫn là con kiến, nàng tuyệt không

thừa nhận Tô Lạc mạnh hơn mình.

“Rất có cốt khí nha!” Tô Lạc rút thanh dao chảy đầy máu tươi ra, tươi cười ấm

áp như gió xuân, nhìn không ra nửa điểm tức giận: “Ngươi cũng thấy rồi, con

dao này của ta rất cùn, một lần là giết không chết người nha.”

“Hừ.” Thúy Vũ kiên cường hừ.

“Thực tốt, ta thực thưởng thức cốt khí của ngươi, hy vọng ngươi còn có thể

tiếp tục bảo trì.” Trên mặt Tô Lạc là nụ cười giả tạo, nàng cười nhẹ nhàng tự

tại, con dao lại không chút lưu tình chém đứt ngón tay của Thúy Vũ!

Bạn đang đọc Tà Vương Truy Thê (Dịch) của Tô Tiểu Noãn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thegoodboy12
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật Alice.Tu.Quynh
Lượt thích 1
Lượt đọc 364

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.