Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 9

Phiên bản Dịch · 4192 chữ

Tà vương diễn tỳ - Chương 09

Sángsớm ánh rạng đông, rơi trong không gian u tĩnh, đem nước suối róc rách chiếusáng lấp lánh.

Ởmột góc sơn cốc, có một căn nhà gỗ, một đôi nam nữ đứng lặng bên ngoài thưởngthức cảnh đẹp nơi thâm sơn cùng cốc, thân ảnh xinh đẹp kia như hoà cùng cảnh vậtthiên nhiên xung quanh.

HắcMộc Điệp trước căn nhà gỗ, nhìn đại ca cùng đại đại tẩu sóng vai đứng với nhau,ánh mắt tràn đầy hâm mộ.

Từvài tháng trước, nàng thừa dịp Nam Cung Mị ngủ say hết sức lặng lẽ rời đi, nàngkhông biết mình nên đi đâu về đâu?

Bởivì cha mẹ sớm mất, lại không có bà con thân thích, nơi duy nhất nàng có thể tìmvề nương tựa, cũng chỉ là hai thân nhân duy nhất còn tại trên đời… đại ca cùngđại tẩu.

Sơncốc này là nơi đại ca bái sư học võ từ ngày xưa, nàng đoán rằng sau khi đại carời khỏi “Huyền minh thành” , hẳn là sẽ mang theo đại tẩu tới này ở, quả nhiênnàng đoán trúng.

Tínhtính toán toán, nàng đến nơi này đã được vài tháng rồi.

Bởivì sơn cốc này ngăn cách với thể giới bên ngoài, cho nên cuộc sống thập phầnyên ả. Mỗi ngày nhìn thân ảnh đại ca cùng đại tẩu ân ái ngọt ngào, lòng củanàng luôn cảm thấy hâm mộ, trong mắt tràn đầy cô đơn.

“Ai…”Một cỗ bực dọc tích tụ ngang ngực, nàng thở ra một hơi rõ dài.

CHỉsợ cả đời này nàng cũng không thể cảm nhận được loại hạnh phúc giống như đại cacùng đại tẩu cảm nhận, bởi vì điều nàng muốn, căn bản Nam Cung Mị không thể đápứng nổi !

Cóđôi khi nàng cũng không khỏi hoài nghi, có phải chính mình đã quá tham lam,mong muốn quá nhiều ? Nhưng mà… Nàng không hiểu là, chẳng lẽ người nam nhân nàothê thiếp thành đàn mới cảm thấy thoả mãn ?

Nhưngmà, đại ca cũng chỉ yêu một mình đại tẩu a! Hắn chẳng những rất thoả mãn, mà vợchồng cùng cảm thấy hạnh phúc, chân thành như vậy, chuyên tâm như vậy, mới làđiều mà nàng muốn nha !

HắcMộc Điệp nghĩ nghĩ, lại thở dài.

“Làmsao vậy?” Hắc Mộc Dạ nghe thấy tiếng nàng thở dài, cùng Nguyệt Nga Nhi sóng vaiđi tới.

“Khôngcó gì.” Hắc Mộc Điệp lắc lắc đầu, không muốn bọn họ lo lắng cho nàng.

“Saolại không có gì ? Nhìn ngươi xem, mấy ngày hôm nay lúc nào cũng thở dài, gươngmặt còn biểu hiện kiểu rất đau khổ.” Nguyệt Nga Nhi ôn nhu nói.

“Ách? Có sao?” Nàng thật sự biển hiện rõ ràng như vậy sao ? Hắc Mộc Điệp theo bảnnăng đưa tay sờ sờ mặt mình.

“Đươngnhiên là có. Từ ngày ngươi đến đây, ta chưa thấy ngươi cười một lần nào.” HắcMộc Dạ nhíu mi nói.

“Này…”Hắc Mộc Điệp cứng đờ, tìm không ra lí do phản bác.

Đúngthật, nàng không còn giống như trước đây, vô tư lự thoải mái cười nói.

Từsau khi gặp gỡ Nam Cung Mị, hết thảy đều đã thay đổi. Từ khi yên thương hắn,nàng bắt đầu biết đến tư vị sầu muộn của tình yêu, kể từ đó nàng không còn thểtrở lại thành một con người vô tư nữa.

“Làmsao vậy? Không phải ngươi đang nghĩ về Nam Cung Mị chứ ?”

“Khôngphải ! TA nghĩ tới hắn làm gì ?” Hắc Mộc Điệp phủ nhận rất nhanh, rất kịchliệt, ngược lại tiết tộ tâm tình của nàng.

Nhìnbộ dáng nàng khổ sở vì tình, tâm tình Hắc Mộc Dạ trở nên phức tạp.

Muộimuội của hắn yêu nam nhân từng mơ ước thê tử của hắn, thậm chí còn muốncưới đi “Huyền minh thành” của hắn, thật sự là chuyện bất ngờ.

Lúctrước Nam Cung Mị lẻn vào “Huyền minh thành” bắt Nguyệt Nga Nhi đi, hai ngườibọn họ đã từng giao thủ qua, tuy chỉ ngắn nguỷ nhưng hắn biết rõ Nam Cung Mị làngười có võ công cao cường, hơn nữa hắn là “Ma kiếm sơn trang” Thiếu chủ, nănglực cũng không thể khinh thường.

Nếukhông tính chuyện khúc mắc xảy ra giữa bọn họ, hắn phải thừa nhận, Nam Cung Mịtuyệt đối là người có thể bảo hộ nữ nhân của mình.

Nhưngmà… Nam Cung Mị rốt cuộc đối với Điệp Nhi như thế nào ? Nếu tên kia chỉ muốnđùa giỡn với Điệp nhi, thì dù công lực của hắn cũng chỉ còn lại một nửa, cũngkhông bỏ qua cho hắn dễ dàng đâu !

“Điệpnhi, vậy sau này ngươi có tính toán gì không ?” Nguyệt Nga Nhi quan tâm hỏi.

Ánhmắt Hắc Mộc Điệp bỗng nhiên buồn bã, nói: “Nếu đại ca, đại tẩu chê ta ở đây lâuchướng mắt, ta đi là được rồi.”

“Ngươiđừng hiểu lầm, Điệp nhi, ta không phải có í tứ này ! Ta tuyệt đối không có íđuổi ngươi đi nha !” Nguyệt Nga Nhi vội vã thanh minh.

“Đúngvậy a! Chúng ta làm sao lại chê ngươi chướng mắt được ?” Hắc Mộc Dạ ôm thê tửâu yếm nói. “Cho dù ngươi ở lại đây cả đời, chúng ta cũng tuyệt đối hoannghênh, nhưung mà ta cùng Nga Nhi đều không muốn nhìn thấy bộ dáng sầu khổ củangươi, ngươi…” Hắc Mộc Dạ vừa nói được một nửa, đột nhiên dừng lại.

“Làmsao vậy?” Hắc Mộc Điệp nghi hoặc ngẩng đầu, thấy đại ca đang kinh ngạc nhìn vềphía khác của sơn cốc, nàng cũng bất giác quay đầu nhìn lại.

Vừanhìn thấy, cả người nàng liền đột nhiên cứng lại. Một dòng lệ bỗng tràn lênkhoé mắt, làm tầm mắt nàng trở nên mơ hồ.

Chuyệnnày….này không phải sự thật chứ ? Vì sao nàng lại nhìn thấy Nam Cung Mị ở đây ?Chẳng lẽ do nhưng nhớ hắn quá, nên sinh ra ảo giác?


NamCung Mị chậm rãi đến gần nàng, ánh hoàng hôn nhẹ nhàng chiếu lên người hắn, làmcả người hắn bao trùm một loại ánh sáng trong trẻo.

Mớivài tuần ngắn ngủi trôi qua, thần thái toả sáng của hắn đã giảm xuống rấtnhiều, cả người hắn có chút tiều tuỵ, có chút mỏi mệt.

Conngươi đen thẳm của hắn không chớp một cái, chăm chú nhìn thân ảnh xinh đẹp đangngồi trước căn nhà gỗ, ánh mắt hắn chuyên chú mà mãnh liệt, như là hận khôngthể gắt gao ôm thật chặt nàng vào lòng ngay lập tức.

HắcMộc Dạ đánh giá hắn một lát, nghi ngờ trong lòng đều tiêu thất hết.

NếuNam Cung Mị không phải thiệt tình đối với Điệp nhi không, thì hắn sẽ không cóánh mắt như vậy; Nếu Nam Cung Mị chuẩn bị phát cuồng vì không tìm được Điệpnhi, thì hắn cũng sẽ không có vẻ mặt như vậy.

Xemra, hắn có thể yêm tâm đem muội muội duy nhất của mình, giao cho nam nhân trướcmắt này.

“NgaNhi, chúng ta đi vào trước đi!” Hắc Mộc Dạ nhẹ giọng nói với thê tử.

“Ân.”Nguyệt Nga Nhi gật gật đầu.

Vìsợ quấy nhiễu đến hai người đang si ngốc ngắm nhìn nhau, vợ chồng bọn họ đều cốí đi thật nhẹ vào trong phòng. Bất quá, kể cả bọn họ tiếp cận hai người, thìNam Cung Mị cùng Hắc Mộc Điệp cũng không phát hiện, bởi vì tư khi ánh mắt củabọn họ gặp nhau, trong mắt họ đã không còn chỗ nhìn những thứ khác !

Nhìnthân hình Nam Cung Mị tuấn cử bất phàm, tâm Hắc Mộc Điệp bỗng nhiên co lại, cứnghĩ đến những nỗi nhớ nỗi đau mà nàng phải chịu đựng nước mắt bất giác rơi.

Mộtloại cảm xúc mãnh liệt ào đến, làm cho nàng thầm nghĩ lao vào ôm hắn thật chặt,phát tiết những nỗi khổ sở nhớ nhung mà mấy ngày nay nàng phải chịu đựng. Nhưngmà, cuối cùng nàng không làm gì cả, thậm chí còn cố gắng kiềm chết cảm xúc bốcđồng của mình.

Vôluận như thế nào, nàng cũng không muốn giống như những người nữ nhân trước củahắn ! Nếu hắn không thể chỉ yên mình nàng, thì thà nàng chịu sống trong nỗi nhớmong dày vò đau khổ, cũng không muốn ở bên người hắn.

Muốnnàng nhìn thấy hắn cùng nữ nhân khác “ngươi ngươi ta ta”, đó mới là điều thốngkhổ tàn nhẫn nhất !

TâmHắc Mộc Điệp trở nên cứng rắn, nàng bắt ánh mắt mình phải rời đi chỗ khác, chỉsợ nàng tiếp tục nhìn hắn, sẽ không kiềm chế được mà lao vào ôm hắn.

“Ngươitới nơi này làm gì?” Nàng cố ý lãnh tiếng nói, không muốn để lộ ra tia cảm tìnhnào.

“Đươngnhiên là tới tìm ngươi, tới đưa ngươi về !” Nam Cung Mị kiên định nói.

Saukhi phát hiện nàng đã bỏ đi, hắn lập tức biết rằng nàng muốn đoạn tuyệt. Từ lâuhắn đã hình thành thói quen có nàng bên cạnh, nay nàng bỏ đi, hắn bỗng thấytrống rỗng một cách khó hiểu, giống như tim hắn bị người khác hung hăng cắt đimột góc. Không có nàng, tim hắn không thể trở nên nguyên vẹn.

Loạicảm giác này cho hắn biết, tình cảm mà hắn giành cho nàng không chỉ là thích màthôi !

Nếukhông phải yêu nàng, vì sao khi mất đi nàng, tim hắn lại đau đớn trống rỗng nhưvậy ? Nếu không phải yêu nàng, vì sao hắn như phát điên khi không thể tìm thấyđược nàng ?

Vìtìm kiếm nàng, hắn điều động tất cả nhân lực trong “Ma kiếm sơn trang”, nhưngthủy chung không có nửa điểm manh mối.

Ngaytại thời điểm hẵn nghĩ đã vĩnh viễn mất đi nàng, thị vệ bỗng báo cáo tra ra nớiHắc Mộc Dạ trước đây bái sư học võ. Vừa nhận được tin này, hắn lập tức lao lênngựa phi đến đây, cuối cùng hắn cũng tìm thấy thiên hạ tâm tâm niệm niệm củahắn. (tức là anh coi chị như cảthiên hạ, hay !!! Chấm cho 10 điểm)

Nếungay cả chỗ này cũng không tìm được nàng, hắn thật không biết nên đi tìm chỗnào nữa !

“Không,ta không đi theo ngươi!” Hắc Mộc Điệp chịu đựng đau lòng cự tuyệt hắn.

“Vìsao lại không?” Câu trả lời của nàng làm Nam Cung Mị nhíu mày.

Thấyvẻ mặt nàng tiều tuỵ cô đơn, hắn biết nàng mất tháng qua cũng nhớ nhung trongđau khổ, nếu bọn họ yêu nhau, Vì lí do gì lại không thể bên nhau ? Vì sao cứ cốtình tra tấn lẫn nhau như vậy ?

“Vìsao ? Ta không phải đã từng nói qua hay sao ? Ta muốn, không chỉ là yêu thíchnhất thời, ta không muốn trở thành một trong một vạn nữ nhân của ngươi !”

“Tabiết.”

“Nếubiết, vậy ngươi còn tới làm cái gì?” Vì sao hắn không chịu buông tha nàng, đểcho nàng một mình yên thân chữa lành vết thương này ?

“Tớilàm cái gì ? Chuyện này còn phải hỏi sao ? Ta đương nhiên là tới mang ngươi đi,mang ngươi trở về làm ‘Ma kiếm sơn trang’ thiếu chủ phu nhân.”

HắcMộc Điệp bắt đầu giận dữ, nàng vừa tức lại vừa đau lòng. “Chẳng lẽ ngươi khônghiểu lời ta nói sao ? Ta nói…”

Mớinói được một nửa, nàng đột nhiên dừng lại, có chút ngạc nhiên trừng lớn mắtnhìn Nam Cung Mị.

Hắn…hắn…

Nếuhắn biết nàng muốn cái gì, lại còn tìm nàng, nói muốn dẫn nàng đi, như vậy… Ýtứ của hắn… Chẳng lẽ… Có phải hay không là…

“Đúngvậy!” Nam Cung Mị lập tức khẳng định đáp án của nàng. “Ta đã tiễn bước Ân NhượcNhược rồi, cả đời này ta chỉ cần có một mình ngươi, không cần bất kì nữ nhânnào khác.”

Nghehắn nói xong, Hắc Mộc Điệp cực kì kinh ngạc, lại cảm động, tí nữa nhảy voà ômhắn, nhưng nàng vẫn cố kiềm chế.

Nàngđáng thương hề hề lắc đầu, không dám tin tưởng lời nói của hắn quá dễ dàng nhưthế, nàng sợ khi nàng đã trao tâm cho hắn, nhưng kết cục lại rơi vào tình cảnhtan nát cõi lòng.

NamCung Mị có chút bất đắc dĩ thở dài, hỏi: “Ngươi muốn thế nào mới nguyện ý tintưởng ta? Muốn ta làm gì mới bằng lòng theo ta trở về ?”

Nếukhông phải muốn nàng cam tâm tình nguyện theo hắn trở về, hẵn đã sớm hung hăngvác nàng đi !

HắcMộc Điệp cắn môi, trong lòng có chút do dự, lại có chút mâu thuẫn, nàng khôngbiết phải làm sao.

Kỳthật nàng rất muốn trở về với hắn, nếu hắn đã yêu nàng thật lòng, nàng đươngnhiên cũng mong ước có thể sống bạc đầu giai lão với hắn a !

Nhưngmà nàng rất lo lắng, lo lắng hắn muốn có được nàng bên cạnh, nên mới cố ý nóira những lời ngon tiếng ngọt để lừa gạt nàng.

Rốtcuộc nàng phải làm sao mới biết hắn thật lòng hay không, làm sao biết hắn cóyêu nàng như đại ca yêu đại tẩu hay không ?

HắcMộc Điệp lo nghĩ, nói: “Muốn ta đi theo ngươi, trừ phi ngươi đáp ứng điều kiệncủa ta trước.”

“Điềukiện gì?”

“Đem‘Huyền minh thành’ trả lại cho đại ca ta.”

NamCung Mị ngẩn ra, không ngờ nàng lại đưa ra yêu cầu này, nhưng hắn vẫn không hềdo dự , gật đầu đáp ứng.

“Hảo.”Lời nói vừa ra khỏi miệng, hắn cuối cùng cũng hiểu được tâm tình của Hắc Mộc Dạkhi đáp ứng đổi “Huyền Minh Thành” lấy Nguyệt Nga Nhi là như thế nào.

Chỉcần được cùng nữ nhân âu yếm của mình sống bên nhau, thì tất cả mọi thứ còn đềulà chuyện nhỏ không đáng kể.

HắcMộc Điệp không dự đoán được hắn lại đáp ứng sáng khoái như thế, một niềm vuisướng trào ra từ chỗ sâu nhất trong đáy lòng, nhưng nàng vẫn cố gắng không biểulộ ra ngoài, tiếp tục nói: “Còn có, ta muốn ngươi khôi phục lại công lực vốn cócủa đại ca.”

“Khôngthành vấn đề.” Nam Cung Mị lại lần nữa gật đầu đáp ứng. Nếu đan dược kia là do“Ma kiếm sơn trang” tinh luyện chế tạo, đương nhiên là sẽ có giải dược.

Từtrong người, hắn lấy ra một chết bình sứ, giao cho Hắc Mộc Điệp.

“Đây,chỉ cần ăn giải dược này vào, không đến một canh giờ nội lực sẽ hồi phục.”

HắcMộc Điệp cầm lấy bình sứ hắn đưa, trên đó hẵng còn lưu lại nhiệt độ cơ thể củahắn, cảm giác ấm áp đó làm lòng nàng cũng ấm áp theo, nàng rất cảm động.

Từlúc hắn không chút do dự đáp ứng điều kiện của nàng, bây giờ nàng biết tình cảmcủa hắn giành cho nàng là chân thật, nhưng… Nàng thật sự dám đem tâm mình cảđời này giao cho hắn sao ?

Tuyrằng lòng nàng rất mong chờ có thể cùng hắn sống bên nhau tới đầu bạc rănglong, giống như đại ca cùng đại tẩu chích tiện uyên ương bất tiện tiên (chỉ làm uyên ương khôngthèm làm tiên đó ^o^), nhưng ở chỗ sâu thẳm trong con tim nànglại có một nỗi lo lắng bất an không nói nên lời.

Cuốicùng, nàng gạt bỏ tình cảm, cố ý làm khó dễ nói: “Điều kiện cuối cùng của ta là… ngươi cũng phải ăn dược làm giảm một nửa công lực vào, nhưng mà, vĩnh viễnkhông được ăn giải dược!”

Cứnghĩ rằng điều kiện này sẽ làm cho Nam Cung Mị sắc mặt khó coi, khôngnghĩ tới ngay cả nghĩ hắn cũng không nghĩ liền trả lời: “Hảo.”

Hắnchẳng những đáp ứng sảng khoái, thậm chí còn lấy ra một bình sứ khác, từ bêntrong đổ ra một viên dược khác bỏ vào miệng.

“Không!Không cần!” Hắc Mộc Điệp kinh hô một tiếng, vội vàng xông lên phía trước, gắtgao giữ chặt tay hắn, ngăn cản hành động của hắn.

“Buôngra đi, nếu ta làm như vậy có thể làm lòng ngươi hết nghi ngờ, có thể làm ngườitoàn tâm toàn í đi theo ta, thì chuyện này đối với ta không có nghĩa lígì cả !”

TimHắc Mộc Điệp đập ngày càng nhanh, nàng biết hắn nói thật, chính vì vậy càng nắmtay hắn thật chặt.

“Khôngcần! Ta tin tưởng ngươi là được!” Có thể xác định được tình cảm của hắn là đủrồi, nàng cũng không nên ép hắn lấy hành động thực tế để chứng minh nha !

“Ngươithật sự tin tưởng ta ? Nguyện ý đi theo ta?”

HắcMộc Điệp cắn môi, chần chờ một lúc lâu, cuối cùng cũng gật đầu.

“Thậttốt quá!” Nam Cung Mị thở dài nhẹ nhõm một hơi, đưa tay ôm nàng kéo vào tronglòng. Mấy tuần nay, lỗ hổng lớn trong lòng hắn, cuối cùng cũng được ngọt ngàocùng hạnh phúc lấp đầy.

Cặpvợ chồng tránh ở trong phòng nhìn lén, nhìn đến đây rốt cục cảm thấy an tâm,hốc mắt Nguyệt Nga Nhi thậm chí dâng dâng lệ cảm động.

“Thậtsự là quá tốt rồi !” Nguyệt Nga Nhi thật tình cảm thấy cao hứng thay Hắc MộcĐiệp.

“Đúngvậy!”

HắcMộc Dạ ôm thê tử âu yếm vào trong lòng, cúi đầu hôn vào khoé mắt ướt đẫm nướccủa nàng, hắn không đành lòng nhìn thấy nàng rơi lệ, cho dù là nước mắt cảmđộng cũng thế.

NguyệtNga Nhi mỉm cười dựa vào trong lòng hắn, khẽ thở dài hạnh phúc: “Thật tốt, trênđời này lại có thêm một đôi tình nhân.”

“Ân.”Hắc Mộc Dạ cũng mỉm cười, hắn ôm chặt thê tử yêu qu‎í hơn, tâm í cùng thoả mãn.

Tà vương diễn tỳ - Chương 09.1[Hoàn Chính Văn ]

Ngàylành tháng tốt, không khí trong “Ma kiếm sơn trang” rộn ràng vui vẻ.

NguyệtNga Nhi đáng lẽ gả vào “Ma kiếm sơn trang”, nay biến thành thê tử của “Minhvương” Hắc Mộc Dạ; Mà muội muội của “Minh vương” - Hắc Mộc Điệp, thì ngàyhôm nay gả vào “Ma kiếm sơn trang”, trở thành thê tử của thiếu chủ Nam Cung Mị.

Haimối nhân duyên này, đều đã trải qua một đoạn khó khăn, chính vì vậy mà trởthành đầu đề nói chuyện của mọi người trong thành.

Giờphút này, Hắc Mộc Điệp mặc một bộ quần áo cưới xinh đẹp, ngồi ngay ngắn trongtân phòng, cho đến khi Nam Cung Mị kéo hỉ khăn trên đầu nàng xuống.

Nhìnlên thấy vị hôn phu tuấn mỹ vô trù của mình, đáy lòng Hắc Mộc Điệp tuy rằngtràn đầy vui sướng, nhưng lại vẫn có một tia sầu lo khó nói.

“Làmsao vậy? Làm gì có tân nương nào mặt mũi lại sầu khổ như nàng chứ ? Nếu ngườita không biết, còn tưởng rằng ngươi gả cho ta không phải tình nguyện nữa !” Hắncười nói.

HắcMộc Điệp nhìn hắn, do dự trong chốc lát, cuối cùng cũng nhịn không được mởmiệng hỏi: “Mất bao công sức như vậy, nhưng cuối cùng ngươi không thể kết thànhthông gia với ‘Giang Nam đế vương’ Phượng Thư Dương, mà ngay cả ‘Huyền minhthành’ cũng đã trả lại cho đại ca của ta, trong lòng ngươi có cảm thấy hối hậnhay không ? Có cảm thấy tiếc nuối hay không ?”

“Đứangốc, ngươi hỏi chuyện buồn cười gì vậy ? Đương nhiên là không.” Nam CungMị không chút do dự nói.

“Thậtvậy không ? Tại sao lại không?”

“Vìsao ?” Nam Cung Mị lắc đầu cười khẽ. “Vậy ngươi thử nói xem, đại ca ngươi vìsao lúc trước, chấp nhận rời bỏ ‘Huyền minh thành’ vẫn muốn mang Nguyệt Nga Nhiđi ?”

“Vìsao ?” Hắc Mộc Điệp cố ý giả ngu hỏi lại. Tuy rằng nàng đã sớm biết đáp án,nhưng nàng vẫn hi vọng được nghe câu nói đó từ chính miệng hắn nói ra.

NamCung Mị sao lại không biết tâm tư của nàng, hắn mỉm cười nói: “Đối với ta mànói,‘Huyền minh thành’ quan trọng không bằng một góc của ngươi.”

“Vậy,nếu đổi thành ‘Ma kiếm sơn trang’ thì sao?”“Huyền minh thành” Dù sao không phảihắn một tay sáng lập, nếu lúc trước nàng đề điều kiện là “Ma kiếm sơn trang”thì sao? Hắn vẫn sẽ không tiếp tục do dự mà đáp ứng?

“Chodù là cái gì cũng đều giống nhau, không có gì so với được với ngươi.” Nam CungMị khẳng định nói.

HắcMộc Điệp trong lòng cảm động không thôi, nhưng vẫn nhịn không được lại hỏi:“Vậy những nữ nhân khác thì sao? Tuy rằng ngươi tiễn bước Ân Nhược Nhược, nhưngvề sau có thể hay không lại có thị thiếp thứ hai, thứ ba xuất hiện?”

Ngheđược trong lời nói của nàng có ý ghen tuông nồng đậm, lại nhìn dung nhan xinhđẹp giả bộ giận dữ của nàng, trong ngực Nam Cung Mị thoáng chốc dâng lên một cỗcảm động.

Hắnsủng nịch đem tân hôn tiểu thê tử kéo vào trong lòng, nói: “Ta có ngươi là đủrồi, cần gì phải thu nạp thêm những nữ tử khác?”

“Thậtsự?” Hắc Mộc Điệp xem xét hắn, trong con mắt xinh đẹp không giấu nổi vui sướng.

“Đươngnhiên là thật, không thể nghi ngờ.”

Nànglà thê tử duy nhất mà hắn dành tình cảm chân thành, hắn bỏ hết cả đời này tâmlực để sủng nàng, yêu nàng còn ngại không đủ, làm sao còn dư thừa tâm tư đặttrên người nữ nhân khác?

Chiếmđược đáp án vừa lòng, Hắc Mộc Điệp rốt cục tươi cười rạng rỡ, bây giờ mới cảmnhận được cái vui sướng thẹn thùng của tân nương

“Chàngnhớ lấy ! Trừ bỏ ta ra, không cho phép chàng có nữ nhân khác, nếu chàng về saudám nạp thiếp, ta liền rời chàng đi!” Nàng hất hàm doạ nạt nói.

“Rờita đi? Nàng thật sự làm được sao ?”

“Nếukhông được cũng phải được!” Nàng quệt miệng nói.

Nếuhắn thật sự nạp thiếp, còn đem tất cả sủng ái dành cho nàng chuyển lên người nữnhân khác, như vậy nhất định nàng cũng sẽ đau lòng muốn chết!

Chỉtưởng tượng đến hình ảnh hắn ôm nữ nhân khác trong lòng, tâm nàng liền đâu nhưbị người ta xé toạc ra một lỗ lớn, hốc mắt cũng không tự chủ được phiếm hồng.

“Đứangốc, chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra, không phải khóc !” Nam Cung Mị đau lòngtrách cứ.

HắcMộc Điệp lắc lắc đầu, vẻ mặt vẫn còn đau lòng nói: “Ta nói thật, hớn nữa, đếnlúc đó ta nhất định sẽ không để cho chàng tìm được ta !”

Cứnhìn hình ảnh của hắn cùng nữ nhân khác thân mật thì lòng nàng sẽ đau muốnchết, nàng thà rằng lựa chọn tránh ở một nơi không ai tìm được,một mình chịuđựng nhung nhớ, đau khổ.

“Điệpnhi ngốc, nàng vĩnh viễn đừng mong có cơ hội này.”

“Thậtsự?”

“Đươngnhiên là thật! Tin tưởng ta, ta dùng tánh mạng của ta thề, đời này… quyết khôngphụ nàng!”

Cáiloại cảm giác tìm không được nàng, cái tư vị trong lòng nóng như lửa đốt, chịuqua một lần đã là quá đủ !

Trênđời này tìm đâu ra một nữ tử xinh đẹp lại thông minh như nàng, phù hợp với hắnnhư nàng. Bởi vậy, hắn đương nhiên sẽ bảo vệ nàng thật tốt, dùng thời gian cảđời yêu thương nàng, giữ nàng bên mình.

HắcMộc Điệp cảm động dựa vào lòng Nam Cung Mị, cả người đắm chìm trong cảm giáchạnh phúc. Đột nhiên, nàng nhớ tới một sự kiện.

“Đúngrồi! Nói cho chàng biết, kỳ thật từ trước lúc ta giả trang thành tỳ nữ trà trộnvào “Ma kiếm sơn trang” chúng ta cũng đã từng gặp mặt qua.”

“Thậtkhông?” Nam Cung Mị có chút kinh ngạc nhướn cao mi.

“Đúngvậy! Lúc trước, ta một mình đi xuống chợ chơi, kết quả sau đó…” Hắc Mộc Điệpnhẹ nhàng kể lại cuộc gặp gỡ bất ngờ lúc trước, bên môi vẫn không tắt được nụcười ngọt ngào

Saukhi nghe nàng kể rõ ràng sự tình, Nam Cung Mị mới bừng tỉnh đại ngộ.

“Khótrách lúc ấy ta ở ‘Ma kiếm sơn trang’ để ý thấy ngươi, còn có cảm giác quenthuộc nói không nên lời, thì ra trước kia, chúng ta đã sớm gặp mặt.”

Xemra, hai người nhất định trở thành phu thê, vô luận như thế nào đều cùng ởmột chỗ.

Chodù chỉ ngắn ngủi lướt qua nhau, nhưng vẫn mệnh vẫn sẽ gắt gao đem bọn họ tróicùng một nơi, thế nào cũng không thể chia lìa.

Nếu“Thiên ý không thể trái”, hắn lại yêu nàng như thế, đương nhiên càng nằm chặttay nàng, cùng sống đến bách niên giai lão !

NamCung Mị cười ôm lấy âu yếm thê tử, cùng nàng đang uống rượu giao bôi, sau đóliền đem nàng lên giường, dùng một nụ hôn nóng bỏng mất hồn, bắt đầu mở màn đêmđộng phòng hoa chúc của bọn họ.

Bênngoài cửa sổ, mặt trăng óng ánh, ánh sáng rạng ngời; Bên trong màn trướng,triền miên kiều diễm, xuân tình chính nùng…

Bạn đang đọc Tà Vương Diễn Tỳ của Chu Ánh Huy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.