Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta Cũng Không Dám Nhận Ngươi A!

1509 chữ

Người đăng: ➻❥Nhím Xù (◡‿◡✿)★彡

Sau khi Hoàng Việt cố gắng an ủi Sơn Rồng Xanh rồi, đối phương cũng bớt bi thương, giờ phút này trên đất liền hẳn là Tiểu Năm Cam đã bị xử tử, dù gì tội của hắn cũng rất nặng, ngay cả những lãnh đạo cấp cao trong quốc gia đều biết đến tội ác của hắn, thật ra, ở thế giới này, võ giả có chút thực lực làm ác cũng là rất bình thường, nhất là ở những nơi như Thiên Đảo, nhưng những kẻ trên đất liền nếu như làm ác thì một ngày cũng sẽ bị đưa ra vành móng ngựa, dù sao còn có những người như lão Dương, điều tra một ít sự tình đơn giản đó hoàn toàn không thành vấn đề.

Sở dĩ người của Quy Tổ không lập tức xử lý dân giang hồ ở Sài Gòn, cũng là do ít nhiều gì có bọn họ quản lý, những tên giang hồ cắc ké đầu đường xó chợ mới không dám làm liều, đó là những tên cảnh giới Minh Kính sơ kỳ hoặc cao hơn, như Vinh mặt thẹo trước đây, dù sao cũng không dám làm quá khi mà có những đại ca sợ dây vào chính phủ.

Trên đường quay lại Vân Việt phái, Sơn Rồng Xanh chẳng nói chẳng rằng, ăn cũng ăn rất ít, hẳn là đối phương còn chưa chấp nhận được việc đứa con mình nuôi từ nhỏ lại là con của Dũng đại bàng, sự việc này không chỉ liên quan đến Dũng đại bàng mà chắc chắn còn liên quan đến vợ của hắn ta, giờ đây Sơn Rồng Xanh mới biết tại sao Dũng đại bàng khuôn mặt lại bị tạt axit, có khi đó chính là cách hắn ngụy trang cũng nên, dù sao đứa con của hắn trông cũng không giống hắn, bàn về độ ma le thì lại không thua gì Dũng đại bàng, thậm chí có phần nhỉnh hơn.

"Con mẹ nó!" Sơn Rồng Xanh trên đường đi cứ mãi lẩm bẩm mắng chửi, làm Hải Đường công tử và Hoàng Việt cũng thở dài không thôi, đổi lại là bọn hắn bị như vậy chắc chắn cũng tức điên, Hoàng Việt tin chắc, nếu bắt được Dũng đại bàng, Sơn Rồng Xanh nhất định sẽ không cho hắn được dễ chịu, ít nhiều gì cũng phải tra tấn mấy hôm đi...

"Việt, em biết thằng Dũng đại bàng đó ở đâu chứ?" Sơn Rồng Xanh không nhịn được hỏi, giờ phút này hắn muốn bắt tên kia đến điên rồi.

"Dĩ nhiên, em đã gia nhập Quy Tổ, lại là thành viên nồng cốt, anh nghĩ Dũng đại bàng có thể thoát khỏi tay Quy Tổ sao?"

"Ừm... lựa chọn của em là rất đúng!" Lúc này, Sơn Rồng Xanh đã rất thân mật với Hoàng Việt, cả hai không khác gì bằng hữu lâu năm, vừa gặp đã thân, quả nhiên có những người chỉ mới gặp nhau nhưng Hoàng Việt đã rất có hảo cảm.

"Lần trước anh cảm thấy chú em có một cỗ khí thế gì đó ghê gớm lắm!"

"Hắc hắc!" Hoàng Việt cười hề hề, chắc hẳn là Sơn Rồng Xanh nhớ tới Hoàng Đế Khí Thế đây, nhớ lại lần đó cũng thật là mắc cười, không ngờ được người trùm giang hồ Sài Gòn như Sơn Rồng Xanh lại có thể chạy thụt mạng khi thấy một đứa nhóc cảnh giới Minh Kính như hắn, ha ha...

"Mà anh Sơn là người Việt gốc Hoa thật sao?" Hoàng Việt lúc này mới hỏi vấn đề hắn tò mò đã lâu.

"Quy Tổ cũng điều tra thứ này sao? Thật ra, ông nội của anh là con nuôi của một gia đình người Hoa, nên mang danh người Hoa vậy thôi, trước đây ông nội của anh là người trên Thiên Đảo, anh sống ở trên Thiên Đảo này từ nhỏ, nếu như không phải gặp chút chuyện, cũng sẽ không lên đất liền làm giang hồ, haiz, mà chú em có cảnh giới gì rồi, tại sao lại cường đại như vậy?"

"Bí mật!" Hoàng Việt cũng không tính nói ra cảnh giới của mình, nếu không sẽ hù chết hai người này mất.

3 người đi gần hai ngày thì cũng đến phái Vân Việt, thông qua trao đổi cùng Hoàng Việt, tâm trạng Sơn Rồng Xanh cũng đã khá hơn, thật ra hắn đau đớn là vì con của hắn bị chết, nhưng nếu bây giờ không phải là con của hắn thì cũng không còn đau buồn gì, chỉ là tức tên Dũng đại bàng dám cho hắn đội nón xanh, haiz, còn cô vợ mà sinh ra thằng nhóc Tiểu Năm Cam cho hắn kia, nghĩ tới ngày đó cô ta mặn nồng với hắn mà không nhịn được tức giận, chắc hẳn dung mạo tên Dũng đại bàng nếu không bị sẹo cũng rất đẹp trai, mới câu dẫn được cô ta đi, dù gì thằng nhóc con ngộ nhận của hắn trông cũng đẹp mã đến thế mà...

"Hoàng Việt sư huynh đã về!"

"Hải Đường sư huynh đã về!"

Đám đệ tử thấy Hoàng Việt và Hải Đường quay về thì mừng lắm, mấy hôm nay bọn họ cũng hỏi Tường Lam sư huynh rằng Hoàng Việt sư huynh đã mạnh đến cỡ nào rồi, thì Tường Lam sư huynh chỉ nói là sâu không lường được, nhưng so với lần trước đánh bại Vũ Nam hẳn là Hoàng Việt đã mạnh hơn rất rất nhiều đi, có khi trong hai tháng này đã đột phá đến Hóa Kính rồi cũng nên.

Đi vào trong bản doanh môn phái, Hoàng Việt gặp lại Vân Du chưởng môn và Minh Vĩ, ngài Minh Vĩ vừa trông thấy Sơn Rồng Xanh, liền cười hắc hắc: "Nhóc con, ta cũng đã từng tìm hiểu qua về ngươi!"

"Ngài là... Minh Vĩ đại nhân sao?" Sơn Rồng Xanh lắp ba lắp bắp, hắn cũng đã nghe Hoàng Việt nói qua về ngài Minh Vĩ, nhưng dĩ nhiên đến nay mới có cơ hội được gặp, dù gì ở trên Thiên Đảo, hắn cũng không có địa vị gì, mà còn từng hoạt động trong địa phận người Trung.

"Ừm... Ta nhìn ngươi rất có thiên tư, thế nào, muốn bái bản nhân làm sư phụ không?" Minh Vĩ đầy thâm ý nhìn về Sơn Rồng Xanh, hắn đã bỏ lỡ qua Hoàng Việt rồi, còn đứa nhóc này, tuy rằng tuổi tác cũng khá lớn nhưng nhìn qua có vẻ thiên phú rất tốt, vẫn là tính tình theo Hoàng Việt kể thì không tệ, hoàn toàn đủ tư cách làm đệ tử của hắn.

Không phải sao? Trước đây rất lâu Sơn Rồng Xanh đã đạt tới cảnh giới Ám Kình hậu kỳ, từ khi bị đại sư huynh của phái Hoàng Long đánh phế, hắn mới bị thụt lùi cảnh giới, dậm chân tại Ám Kình sơ kỳ mãi không tiến thêm đó a? Nếu không giờ phút này Sơn Rồng Xanh cũng có thể đạt tới cảnh giới Hóa Kính rồi...

"Đệ tử, bái kiến sư phụ!" Sơn Rồng Xanh không nhịn được mừng rỡ, vội vã quỳ xuống, hành lễ bái sư, Minh Vĩ đại nhân thấy vậy thì vô cùng hài lòng, tên Sơn này, hẳn là sau này có thể thay hắn làm trụ cột của nước Việt, dĩ nhiên đó cũng chỉ là phòng hờ, chứ có Hoàng Việt đã là quá đủ.

Lúc này, kể cả Hải Đường công tử cũng có chút ghen tị, tại sao tên Sơn Rồng Xanh này đã già rồi vẫn được ngài Minh Vĩ thu làm đệ tử, trong khi đó hắn còn trẻ mà không lọt mắt đối phương, chẳng lẽ bàn về thiên phú và nhân phẩm thì mình kém hơn đối phương sao? Minh Vĩ đại nhân cũng quét mắt nhìn Hải Đường, biết tâm tư của hắn, vội nói: "Ta cũng không dám nhận ngươi lám đệ tử a, dù sao ngươi cũng là đại ca của tiểu tổ tông ta đây!"

"Ha ha ha ha!" Vân Du chưởng môn nghe vậy cười lớn, mấy ngày hôm nay Minh Vĩ đại nhân đã kể cho hắn nghe về việc ngài ấy gọi Hoàng Việt là tiểu tổ tông rồi, cũng vì Hoàng Việt quá đáng sợ đi, làm ra những điều khiến Minh Vĩ không thể tin nổi, nên không thể lấy điều này ra đánh cược à...

Hải Đường công tử cười hắc hắc, đúng vậy, hắn cũng đã xem qua những gì Hoàng Việt gửi hắn đưa về đất liền rồi, đều là bí kíp đỉnh tiêm, bây giờ cho dù không có ngài Minh Vĩ tận tình chỉ dẫn, hắn vẫn có thể trở thành một cao thủ nhất lưu trong giang hồ đó à, chỉ là không biết đó là bao nhiêu năm sau mà thôi...

Bạn đang đọc Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân của Vitinhmadien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.