Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hy vọng từ nay về sau mỗi ngày đều nghe cô gọi là chồng

Phiên bản Dịch · 2731 chữ

Edit: Canhcutbietbay

Bệnh tình của Lục Lệ Hành lại tái phát, trong lòng mọi người đều lo lắng.

Nội tâm Kỷ Khinh Khinh áy náy, trừng Lục Lệ Đình một cái.

Mặc dù, Lục Lệ Hành trầm ổn, kiêu ngạo như vậy, cùng cô không có tình cảm, nhưng cũng là vợ chồng! Liền ở trước mặt mình, trơ mắt nhìn vợ của mình cùng em trai mình lôi lôi kéo kéo không thanh bạch*, chuyện mất mặt như thế, cũng sẽ tức giận, huống chi Lục Lệ Hành vốn là người sắp chết hồi quang phản chiếu, tất nhiên không thể chịu được chuyện này.

*thanh bạch: giữ trong sạch trong cuộc sống

Kỷ Khinh Khinh cầu nguyện Lục Lệ Hành ngàn vạn lần đừng bị cô làm cho tức chết rồi.

Cửa gian phòng đẩy ra, bác sĩ lắc đầu, vẫn là những lời kia, dịch trắng ra là: Không thể cứu được, chờ chết đi.

Kỷ Khinh Khinh nhẹ nhàng thở ra.

Lục Lệ Hành là sớm hay muộn cũng chết, nhưng bệnh chết cùng bị cô làm cho tức chết là hai việc khác nhau.

"Anh trai tôi không chết, cô giống như rất thất vọng?" Thanh âm lạnh lùng vang lên bên tai Kỷ Khinh Khinh, "Mong anh tôi chết thật sao? Đáng tiếc, coi như anh tôi chết rồi, di sản cô một phần cũng không chiếm được!"

Kỷ Khinh Khinh nghiêng qua Lục Lệ Đình một chút, dù sao Lục Lệ Đình biết bản tính 'Kỷ Khinh Khinh', cô cũng sẽ không cần giải thích.

"Cậu đã nói như vậy, vậy tôi cũng sẽ không giải thích, không sai, tôi chính là vì di sản hàng tỷ của anh cậu mà đến, nghe nói anh cậu có một trăm tỷ, tôi là vợ của anh ta, theo trình tự hàng thừa kế thứ nhất, tôi không lấy được chẳng lẽ cậu có thể lấy?”

Lục Lệ Đình nghe Kỷ Khinh Khinh nói lời này ngược lại cười, "Ta biết người phụ nữ như cô bản tính khó dời, cô cho rằng cô trở thành vợ của anh tôi, những di sản trong tay anh tôi cô sẽ được thừa kế? Kỷ Khinh Khinh, đây là Lục gia, tài sản của anh tôi hết thảy đều là của Lục gia, anh tôi chết, Lục gia sẽ để tôi kế thừa!"

Hắn còn nhớ rõ người phụ nữ này lúc ở cùng với hắn một chỗ hồn nhiên ngây thơ, đời này hắn không thể quên nụ cười của cô, nhưng hắn cũng vĩnh viễn nhớ kỹ cô kéo tay phú nhị đại kia, ngồi lên xe sang trọng với nụ cười ấy.

Thứ tình yêu này, nói đến lại êm tai, tiền ở trước mặt, chẳng là cái gì.

Kỷ Khinh Khinh cười lạnh, "Lục Lệ Đình, cậu chính là người thích ăn thua thiệt không đủ văn hóa, điều lệ pháp luật có ghi, hàng thừa kế thứ nhất gồm vợ, chồng, cha mẹ, con cái, sau đó mới đến anh chị em ruột, cậu thuộc hàng thừa kế thứ hai mà dám hùa dọa tôi à? Mặt đâu? Ai cho cậu lớn mặt như vậy?"

"Cô cho rằng lão gia tử sẽ đem số tài sản lớn như vậy tùy ý cho cô kế thừa?"

Kỷ Khinh Khinh đương nhiên biết Lục lão tiên sinh sẽ không thật sự để cho mình kế thừa tất cả di sản của Lục Lệ Hành, nhưng cô chính là muốn chọc tức tên vương bát đản trước mặt này dám tỏ thái độ ác liệt với cô!

"Kỳ thật gả cho Lục gia, có tiền hay không không quan trọng, chủ yếu là tôi thích nghe cậu gọi tôi là chị dâu."

Nghe lời này, Lục Lệ Đình ngẩn người chốc lát.

"Ta nói nhiều kẻ có tiền như vậy cô không chọn, hết lần này tới lần khác chọn Lục gia, hóa ra là đối với tôi nhớ mãi không quên?" Lục Lệ Đình hai mắt híp lại, "Anh trai tôi chết rồi, cô có thể thủ tiết lâu không? Thời xưa không phải có cái truyền thống, trong nhà anh trai chết rồi, vợ của anh trai được em trai tiếp nhận…”

Kỷ Khinh Khinh biết tính cách Lục Lệ Đình cách bất thường, làm người tùy tiện, lại không nghĩ rằng lại có thể nói ra những lời này!

"Lục Lệ Đình, tôi nói cho cậu biết, lúc trước tôi một cước đá cậu là quyết định chính xác, tôi không hối hận!"

"Kỷ Khinh Khinh, cô!"

"Cậu chính là đồ cặn bã!"

Kỷ Khinh Khinh đẩy ra hắn, hướng phòng Lục Lệ Hành đi đến, để lại Lục Lệ Đình sắc mặt âm u đứng ở đó.

Bên trong gian phòng màn cửa không kéo lên không có chút ánh sáng, muốn để Lục Lệ Hành ngủ được dễ chịu chút.

Kỷ Khinh Khinh ngồi xuống mép giường Lục Lệ Hành, nhón chân lên không có phát ra một chút âm thanh, nhìn gương mặt ngủ say của Lục Lệ Hành, thở dài.

Cứ tưởng rằng gả đến Lục gia là giải quyết được nỗi lo về sau của nguyên chủ, lại không nghĩ rằng đây mới là tiến vào ổ sói, hiện tại Lục Lệ Hành còn sống, lão tiên sinh vẫn còn, Lục Lệ Đình không dám làm gì mình, nhưng nếu là về sau, Lục Lệ Hành chết rồi, Lão gia tử cũng không có ở đây, chỉ sợ chị dâu cô đây liền bị đuổi ra khỏi cửa.

Lục Lệ Đình nói cũng không sai, Lục lão tiên sinh như thế nào lại đem di sản trăm tỷ kia của Lục Lệ Hành giao cho mình, kia là sản nghiệp Lục gia, trước sau vẫn phải do người Lục gia kế thừa, cuối cùng vẫn là rơi vào tay Lục Lệ Đình.

Vừa nghĩ tới trong tiểu thuyết sau này nguyên chủ nghèo túng bị người ta bắt nạt, trong tiệc rượu thì bị đụng đổ rượu, không thể không nhịn nhục ngồi xuống thay nữ chính lau sạch sẽ rượu vang đỏ trên giày, cũng bị nữ chính chèn ép, cô liền cảm thấy đau đầu.

"Nếu như anh không chết thì tốt biết bao..." Người trước mặt Kỷ Khinh Khinh thủy chung có năng lực mạnh, nghĩ đi nghĩ lại liền đem ủy khuất của người trong tiểu thuyết đưa vào mình, nếu như Lục Lệ Hành còn sống thì tốt biết bao, cô cùng Lục Lệ Hành mặc dù không có tình cảm, nhưng khi có Lục Lệ Hành, Lục Lệ Đình tuyệt đối sẽ không kiêng nể gì cả như vậy.

Trước khi xuyên sách, cô vì cái gia đình rối loạn kia dâng hiến cả đời, lao lực* nửa đời người, hiện tại còn phải thay nữ phụ làm nhiều việc ác độc này thu thập cục diện rối rắm, nói không chừng còn phải thay cô ta chịu tội, Kỷ Khinh Khinh thương tâm gần chết, cảm giác chân thật, thiếu chút nữa khóc thành tiếng.

*lao lực: hao phí tinh thần thể lực, sức lao động

"Lục Lệ Hành, tôi đem sinh mệnh cho anh một nửa có được hay không, anh đừng chết."

Lục Lệ Hành kỳ thật không ngủ, nằm trên giường đang chờ chết.

Đời này của anh kỳ thật tồn tại cũng không nhiều ý nghĩa lắm, sống nhanh ba mươi năm, không có một ngày nhàn rỗi thuộc về mình.

Lúc còn nhỏ trừ việc học nặng nề, còn cần học tập thêm ở ngoài anh cũng không hẳn là thích hay là không hứng thú với việc học.

Mình không thích đồ vật, sao có thể coi như là hứng thú yêu thích.

Sau khi lớn lên dốc hết sức gánh vác Lục thị, ông nội lớn tuổi, cha mẹ mất sớm, em trai rời nhà, có thể dựa vào, chỉ có anh.

Mỗi ngày giải quyết chuyện lớn nhỏ của công ty, không có một ngày là nhẹ nhàng.

Lục Lệ Hành thể xác lẫn tinh thần đều mệt.

Khoảng thời gian từ khi bị tai nạn giao thông đến nay, coi như là nhàn nhã nhất của anh.

Có lẽ cứ như vậy ngủ mất cũng rất tốt, Lục Lệ Đình trở về, ông nội cùng Lục thị cũng không đến mức không ai chiếu cố.

Về phần người vợ ở bên tai mình khóc sướt mướt, Lục Lệ Hành cảm thấy mình đời trước đoán chừng là thiếu cô, hoặc là cùng cô có thù, muốn anh tiếp tục sống, còn nghĩ đem một nửa sinh mệnh cho anh!

"Cô như vậy hi vọng tôi sống?"

Lục Lệ Hành mở to mắt nhìn qua người phụ nữ bên giường, nước mắt rũ xuống mi mắt muốn rơi lại chưa rơi.

"Anh... Anh đã tỉnh?" Kỷ Khinh Khinh trầm mê chính mình bi thảm nhân sinh không cách nào tự kìm chế, "Tôi là vợ của anh, tôi đương nhiên hi vọng anh có thể sống tốt."

"Vợ của tôi sẽ cùng em trai mình mập mờ?"

Kỷ Khinh Khinh khịt khịt cái mũi, nức nở nói: "Tôi nói thật với anh, anh đừng nóng giận, Lục Lệ Đình là mối tình đầu, thế nhưng là khi đó hắn nghèo quá, cưỡi cái xe đạp chỗ ngồi phía sau đều là hư, cấn đến cái mông tôi đau, đều nói tình nguyện ngồi ở trên xe đạp cười, cũng không muốn ở trong xe BMW khóc, hắn để cho tôi ngồi xe đạp còn để cho tôi khóc, tôi có thể không cùng hắn chia tay sao? Vừa vặn lúc đó có phú nhị đại đuổi theo tôi, cho nên tôi cùng hắn chia tay."

"Thế nhưng là phú nhị đại kia cũng không phải người tốt lành gì, hắn căn bản cũng không thích tôi, chỉ muốn cùng tôi lên giường!"

"Về sau tôi tiến vào giới giải trí, lại có phú nhị đại đuổi theo ta, nói yêu tôi lại nhìn người khác khi dễ tôi, nói ủng hộ lại không cho tài nguyên, còn nói chúng tôi không phải bạn bè nam nữ, tôi chỉ là tình nhân hắn nuôi thôi."

Kỷ Khinh Khinh càng nói càng cảm thấy nguyên chủ ngốc.

Nên theo đuổi tình yêu thì theo đuổi tiền tài, nên theo đuổi tiền tài thì lại ảo tưởng tình yêu, xứng đáng cuối cùng không có gì cả!

Lục Lệ Hành chưa từng thể nghiệm qua tư vị tình yêu, chẳng qua là cảm thấy Kỷ Khinh Khinh ở trước mặt anh một bên khóc một bên lên án, bộ dáng lê hoa đái vũ*, cũng không cảm thấy phiền, ngược lại trong lòng một nơi nào đó trở nên dị thường mềm mại.

*hoa lê đái vũ:…

"Về sau đừng ngốc như vậy."

—— "Nhiệm vụ hoàn thành, HP +2, trước mắt HP là hai giờ."

Kỷ Khinh Khinh gật đầu, "Sẽ không có về sau."

Cô hiện tại là vợ của Lục Lệ Hành, về sau coi như Lục Lệ Hành chết rồi, cô cũng vẫn là Lục phu nhân, có thân phận Lục phu nhân này, chí ít Lục lão tiên sinh còn ở đây, Lục Lệ Đình không dám đối phó mình.

Những năm này vớt chút tiền, vớt được rồi tuổi già chi tiêu liền nhanh chóng chạy trốn, đến một nơi không ai tìm tới tiêu dao khoái hoạt, vẫn có thể xem là một biện pháp tốt.

"Mặc dù lão tiên sinh tới tìm tôi là cho anh xung hỉ, nhưng mà anh đã thành trượng phu, tương lai về sau, mặc kệ như thế nào anh cũng là chồng của tôi, anh yên tâm, tôi sẽ chiếu cố thật tốt lão tiên sinh."

—— "HP +1, trước mắt HP là ba giờ."

Lục Lệ Hành: ? ? ?

"Cô câu nói mới vừa rồi kia lặp lại lần nữa."

"A? Tôi nói, mặc dù là lão tiên sinh tới tìm tôi là cho anh xung hỉ, nhưng anh yên tâm, tôi không phải loại người tham tiền tài kia, về sau tôi sẽ chiếu cố thật tốt lão tiên sinh."

"... Liền nói câu mới vừa rồi kia cô nói lớn một lần, không thêm mắm thêm muối."

Kỷ Khinh Khinh: "Mặc dù lão tiên sinh tới tìm tôi là cho anh xung hỉ, nhưng mà anh đã thành trượng phu của tôi, tương lai về sau, mặc kệ như thế nào anh cũng là chồng của tôi, anh yên tâm, tôi sẽ chiếu cố thật tốt lão tiên sinh."

—— "HP +1, trước mắt HP là bốn giờ."

"Nói câu phía trước kia nói lại một lần."

"Mặc dù lão tiên sinh tới tìm tôi là cho anh xung hỉ, nhưng mà anh đã thành trượng phu của tôi..."

"Ngừng!"

Kỷ Khinh Khinh ngưng mi, làm gì?

"Nói đoạn đằng sau kia."

"... Tương lai về sau, mặc kệ như thế nào anh cũng là trượng phu của tôi, anh yên tâm, tôi sẽ chiếu cố thật tốt lão tiên sinh."

Lục Lệ Hành khóe miệng cong nhẹ, "Cô mới vừa rồi nói không phải trượng phu."

Kỷ Khinh Khinh ánh mắt mê mang, Lục Lệ Hành nói: "Cô mới vừa rồi nói là chồng."

Kỷ Khinh Khinh gương mặt đỏ lên, "Tôi chỉ là thuận miệng..."

"Lại kêu một tiếng chồng."

Cằm Kỷ Khinh Khinh đều nhanh rơi trên mặt đất.

Thật sự là hai anh em, tính tình hay bộ dáng đều ác liệt!

Quả thực không biết xấu hổ!

Cô đứng dậy liền đi.

Lục Lệ Hành níu cổ tay cô lại, không cho cô đi.

Hai người nhìn nhau.

"Tôi không phải trượng phu của cô sao? Kêu một tiếng chồng thế nào?"

"Anh người này... Làm gì a, chúng ta rất quen sao?"

"Chúng ta là vợ chồng, về sau cô cũng muốn gọi tôi là chồng, hiện tại tập luyện trước không được sao?"

Sắp xuống địa phủ còn bắt gọi là chồng? Người sắp chết đến nơi còn nghĩ đến chuyện này.

Lục Lệ Hành che lấy trái tim, mím môi, nhìn qua tựa hồ không quá dễ chịu.

"..." Kỷ Khinh Khinh thật cảm thấy mình đây là thiếu nợ anh, đời này ông trời phái anh xuống đòi nợ cô.

"Có phải hay không tôi nói là được rồi?"

"Đương nhiên."

Kỷ Khinh Khinh nhắm mắt lại, giống như hy sinh nói lên chữ kia: "Chồng."

—— "HP +1, trước mắt HP là năm tiếng đồng hồ."

"Lại nói một lần."

"... Chồng!" Quả thực biến thái!

—— "HP +1, trước mắt HP là sáu tiếng."

"Lại hô một lần."

Kỷ Khinh Khinh nghiến răng nghiến lợi: "Chồng!"

—— "HP +1, trước mắt HP là bảy giờ."

"Nói lại 20 lần."

"..."

"... ..."

"... Lục Lệ Hành, anh có bệnh a! ! !"

Lục Lệ Hành lạnh nhạt nhìn Kỷ Khinh Khinh, rất có ý tứ cô không gọi tôi liền không thả cô đi.

Kỷ Khinh Khinh thật cảm thấy người này không chỉ thân thể có bệnh, đầu óc cũng có bệnh!

"Cô mới vừa rồi còn nói nguyện ý đem mệnh chia cho tôi phân nửa, làm sao? Mệnh đều nguyện ý cho, chút chuyện nhỏ này đều làm không được?"

Việc nhỏ?

Đúng, đúng là việc nhỏ.

Động động mồm mép, bao lớn chút chuyện a, cái này cũng không nguyện ý xử lý?

Lục Lệ Hành bộ dáng kia điềm nhiên như không có việc gì, Kỷ Khinh Khinh cũng hoài nghi chính mình hẹp hòi.

"Chồng x 20!" ( nhát bấm 20 lần :v )

—— "HP +17, trước mắt HP là hai mươi bốn giờ."

"Được rồi!"

"Tôi rất thích cô gọi tôi như vậy, hi vọng sau này mỗi ngày đều có thể nghe cô gọi tôi là chồng, " Lục Lệ Hành mỉm cười nhìn cô, "Mỗi ngày hai mươi bốn lần."

Ở cửa góc tường Lục Lệ Đình nghe lén: ... Đệt!

Cắm vào phiếu tên sách

Tác giả có lời muốn nói:

Lục Lệ Hành: Thật tốt, có thể dựa vào vợ sống lại, sáng mai cũng là một ngày ngập tràn sức sống, lão bà hướng vịt*! ! !

Kỷ Khinh Khinh: ... ... ... ... ... ... ... ...

*hướng vịt: không biết nên giữ nguyên

Bạn đang đọc Ta Tuổi Còn Trẻ Nghĩ Thủ Hoạt Quả (Dịch) của Công Tử Văn Tranh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Canhcutbietbay
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 31

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.