Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quẹt thẻ của tôi

Phiên bản Dịch · 2675 chữ

Edit: Canhcutbietbay

Sau khi xuyên qua, Kỷ Khinh Khinh đã một lần kiểm tra tài sản của nguyên chủ, có thể bán toàn bộ của cải bán lấy tiền quy ra thành tiền mặt, thêm cả căn hộ ở trung tâm thành phố kia, ước chừng trên dưới cũng ngàn vạn.

Không cần bồi thường hai mươi triệu cho Thẩm Vi Vi, cô hiện tại xa xỉ cực kì.

"Anh yên tâm, hai ngày nữa tôi sẽ ra ngoài đi làm, trên tay tôi có đại ngôn, mặc dù không phải nhãn hiệu nổi tiếng, nhưng phí đại diện không thấp, về sau có cơ hội nhận thêm hai kịch bản, Lục tiên sinh, tôi có tiền, sinh hoạt của tôi sẽ ổn thôi."

Kỷ Khinh Khinh cảm thấy lời nói của mình đặc biệt có khí thế, vô cùng kiêu ngạo, vô cùng có mặt mũi.

Có câu nói thế nào, lao động là vinh quang!

"Bản thân tôi có thể kiếm tiền tiêu, hoàn toàn không cần anh nuôi tôi, cho nên Lục tiên sinh, anh thu lại thẻ của mình đi."

Lục Lệ Hành nhìn Kỷ Khinh Khinh một phen miệng lưỡi sắc bén, nhìn biểu tình dương dương đắc ý của cô, đúng là làm cho anh dở khóc dở cười.

"Tự mình đa tình?"

Kỷ Khinh Khinh khó hiểu nhìn anh.

Lục Lệ Hành vuốt ve thẻ tín dụng trong tay, trầm tư một lát, cố tình bày ra điệu bộ không chút để ý nói, "Tôi định tặng cho ông nội một chuỗi Phật châu, nhưng ngày mai công ty có nhiều việc, không có thời gian đi, bây giờ cô là cháu dâu của ông nội, lấy cho ông một chuỗi Phật châu có phiền không?"

Lấy Phật châu?

"Nhưng mà anh vừa nói thẻ tín dụng không giới hạn, muốn tiêu xài bao nhiêu cũng được mà."

"Tôi chỉ thanh toán tiền đặt cọc cho chuỗi Phật châu, số tiền còn lại cụ thể bao nhiêu tôi đã quên mất, cho nên tôi mới nói, cô muốn quẹt thẻ bao nhiêu thì tuỳ." Lục Lệ Hành kiệt lực tìm lý do cho mình bậc thang leo xuống, không để lộ sơ hở.

Kỷ Khinh Khinh sửng sốt, "Vậy sao anh không nói sớm."

"Sao tôi biết cô sẽ hiểu lầm chứ."

Kỷ Khinh Khinh mặt đỏ đến tận mang tai, nhớ tới vừa rồi chính mình nói hiên ngang lẫm liệt, luôn miệng nói mình không cần anh cho tiền, mình có thể kiếm tiền, cô liền hận không thể ăn luôn đầu lưỡi của chính mình.

Cô suy nghĩ cái quái gì chứ?

Làm sao lại ảo tưởng Lục Lệ Hành đưa tấm thẻ kia cho cô, thật là tự mình đa tình.

Lục Lệ Hành lại đem tấm thẻ kia ném về phía cô, "Cầm."

Kỷ Khinh Khinh luống cuống tay chân tiếp lấy, đỏ mặt hỏi: "Đi, đi đâu lấy Phật châu?"

"Đợi lát nữa tôi đưa địa chỉ cho cô, chỉ cần nói tên tôi là được."

"... À." Cô cẩn thận cất tấm thẻ đi, càng nghĩ càng thấy chột dạ, càng thấy khó xử, "Tôi đi tắm trước."

Lục Lệ Hành nhướn mày, ừ một tiếng.

Lý không thẳng, lẽ không ngay, Kỷ Khinh Khinh vội vàng chạy vào nhà tắm.

Sau khi cửa phòng tắm đóng lại, Lục Lệ Hành lập tức cầm điện thoại bấm số.

"Nửa tiếng sau làm cho tôi một chuỗi Phật châu, không thể thấp hơn 50 vạn, làm xong đưa địa chỉ cho tôi, ngày mai tôi kêu người đến lấy."

Người bên kia điện thoại nghe xong sửng sốt.

"Lục, Lục tổng? Anh chưa chết?"

Lục Lệ Hành gằn từng tiếng, "Lập tức đi làm!"

"À à à, tôi hiện tại sẽ đi, ngay lập tức!"

Lục Lệ Hành mặt lạnh lùng cúp máy, đồng thời trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra.

Rắc rối, ngày mai 50 vạn cũng bỏ ra.

Một bữa ăn sáng.

Lục Lệ Hành sung sướng nghĩ.

Trong phòng tắm, Kỷ Khinh Khinh đang ngâm mình trong bồn tắm lớn đầy bọt biển, bên tai là âm thanh 3D lập thể lập lờ xung quanh là giọng nói đầy khí thế của cô khi nãy, mang tai không biết do ngâm nước hay thẹn thùng mà đỏ lên, thở dài, soạt một tiếng vùi đầu vào trong bồn tắm.

Mắc cỡ muốn chết, nghẹn chết cô rồi.

Nhưng mà sao trách cô được chứ? Ai bảo tên Lục Lệ Hành kia nói chuyện không rõ ràng, làm hại cô hiểu lầm.

Cố ý đúng không? Nhất định là cố ý muốn cô mất mặt mà!

Nếu không làm sao lại lừa cô? Tên Lục Lệ Hành này đoán chừng là muốn chỉnh cô, cười nhạo cô mà!

Nhưng nhắc đến Phật châu, Kỷ Khinh Khinh nghiêm túc suy nghĩ, giải quyết chuyện này không thể để Lục Lệ Hành xem thường.

Ông nội đối xử với cô rất tốt, làm một cháu dâu, từ ngày vào cửa đến bây giờ chưa từng đưa món quà nào, không hiểu lễ nghĩa cấp bậc, không nên.

Mà bây giờ cô cùng với Lục Lệ Hành là vợ chồng, anh ta đặt tiền cọc nói cô thanh toán số còn lại, nếu như tặng cho lão tiên sinh một phần lễ vật như vậy cũng tốt.

Lão tiên sinh lớn tuổi, cầu thần bái Phật chủ yếu để cầu tâm bình an, Phật châu đúng là thích hợp.

Ừm, làm như vậy đi.

Kỷ Khinh Khinh quyết định, ngày mai không cần quẹt thẻ của Lục Lệ Hành, kể cả mấy triệu cô cũng trả được!

Ngâm mình hơn nửa giờ, có chút buồn ngủ, Kỷ Khinh Khinh lúc này mới lề mề từ trong phòng tắm bước ra.

"Địa chỉ tôi gửi cho cô, ngày mai đi lấy, trở về trước bữa tối ."

"Được."

Hai người mặt đối mặt, bốn mắt nhìn nhau.

Đêm đã khuya, là thời điểm đi ngủ.

Đồng hồ trên tường đã điểm mười giờ, cả phòng chỉ nghe thấy tiếng đồng hồ.

Bầu không khí dần dần xấu hổ, hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía chiếc giường rộng hai mét.

Kể từ lần trước bị mọi người phá vỡ, hai người một lần nữa gặp vấn đề xấu hổ, cùng chung chăn gối.

Kỷ Khinh Khinh trong đầu đều là dáng vẻ sau khi tỉnh dậy sáng nay, tay chân quấn trên người Lục Lệ Hành.

Lục Lệ Hành trong đầu đều là dáng vẻ Kỷ Khinh Khinh một đêm lăn qua lộn lại.

Hai người giằng co cuối cùng Kỷ Khinh Khinh ngáp một tiếng chấm dứt.

"Quy tắc cũ, nam trái nữ phải, ranh giới là gối đầu ở giữa cấm vượt qua."

Lục Lệ Hành lấy ánh mắt không biết tự lượng sức mình nhìn cô, "Cô cảm thấy đường ranh giới kia có tác dụng với cô?"

"... Anh yên tâm, tôi ngủ luôn rất thành thật, tôi hôm qua là ngoài ý muốn." Nói xong liền lên giường, nhìn Lục Lệ Hành vẫn đứng yên tại chỗ, cô vỗ vỗ lên gối đầu, "Đi lên đi."

Lục Lệ Hành thở dài, nhận mệnh, lên giường ngủ.

Một người ngồi, một người nằm bên phải, ở giữa Kỷ Khinh Khinh và Lục Lệ Hành có khoảng cách.

Nhưng dần dần, khoảng cách này càng lúc càng ngắn.

Đồng hồ trên tường đã chuyển hướng 12 giờ, Lục Lệ Hành nằm trên giường mở to mắt, hai mắt vô thần nhìn trên trần nhà.

Quả nhiên không ngoài suy đoán của anh, người nằm bên cạnh vừa nằm xuống chưa đến năm phút đã ngủ say như chết, mười phút sau liền bắt đầu lăn qua lăn lại, hai mươi phút sau liền ôm chặt lấy anh.

Lục Lệ Hành lạnh nhạt đem người đẩy ra, nội tâm vô cùng ảo não nghĩ, anh có thời gian rảnh như vậy, làm việc thêm một chút có phải tốt hơn không? Thế nào lại bỏ thời gian đi ngủ tự tra tấn mình?

Huyệt thái dương của Lục Lệ Hành thình thịch đau, thừa dịp Kỷ Khinh Khinh còn chưa tới đây, nhắm mắt lại, tận lực xem nhẹ sự tồn tại của cô.

Một cái chân vượt tới.

"..."

Lục Lệ Hành trong lòng thầm chửi thề một câu.

Vô cùng thô tục.

Sáng sớm hôm sau, nắng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, xuyên qua tấm rèm cửa soi sáng khắp căn phòng.

Kỷ Khinh Khinh thần thanh khí sảng mở mắt ra, bên gối đã không còn ai.

Ngẩng đầu nhìn thời gian, tám giờ đúng.

Phòng đặt quần áo vang lên một tiếng.

Kỷ Khinh Khinh xuống giường, đi đến phòng chứa quần áo, liền nhìn thấy Lục Lệ Hành mặc áo sơmi, đang cài cúc áo, vạt áo chưa cài lên hết mơ hồ nhìn thấy khối cơ bụng rắn chắc.

Nếu như có thể chạm vào, xúc cảm nhất định rất tốt.

Lục Lệ Hành nghe thấy tiếng bước chân, quay người lại, nhìn thấy Kỷ Khinh Khinh, không thèm để ý tới cô chọn một cà vạt màu xám thắt lên cổ áo.

Kỷ Khinh Khinh ngẩng đầu thưởng thức nhìn Lục Lệ Hành, thân hình đứng trước gương lớn mắt hơi híp lại, còn có đường cong cơ bắp ẩn hiện trong lớp áo sơmi.

Người đàn ông này thật là đẹp trai!

Lục Lệ Hành lấy áo vest mặc vào.

Cô khẽ liếc mắt qua tủ quần áo, bên trái treo đầy âu phục áo sơmi dì Bùi đã ủi cho anh, bên phải là dì Bùi chuẩn bị cho cô những quần áo mới rất đẹp.

Nhưng dì Bùi chuẩn bị quần áo cho cô quá nhiều, có mấy bộ còn phải treo bên trái của Lục Lệ Hành.

Quần áo nam nữ treo cùng một chỗ, Kỷ Khinh Khinh có loại cảm giác kỳ diệu.

Giống như là, trong tủ quần áo của cô lại xuất hiện quần áo của nam giới, cô đột nhiên có loại cảm giác cảm mến bắt đầu bén rễ nảy mầm.

"Tôi cảm thấy cà vạt màu xanh dương kia thích hợp với âu phục của anh hơn."

Lục Lệ Hành vô thức muốn phản bác Kỷ Khinh Khinh, nhưng trong nháy mắt nhịn lại được.

Suy nghĩ một lát mắt nhìn về phía Kỷ Khinh Khinh, sau đó tháo cà vạt màu xám ra, nhẹ nhàng hỏi cô, "Thắt cà vạt này sao?"

"Đúng."

"Lại đây."

Kỷ Khinh Khinh bước tới.

Lục Lệ Hành lấy cà vạt trong tủ ra, đưa cho cô, "Giúp tôi."

Kỷ Khinh Khinh cầm lấy cà vạt, giống như đang cầm củ khoai lang nóng.

"... Anh không phải biết thắt sao?"

"Cô là vợ tôi, không muốn giúp chồng mình thắt cà vạt?"

Kỷ Khinh Khinh nghĩ nghĩ, "Vậy anh cúi đầu thấp xuống."

Lục Lệ Hành cúi đầu, Kỷ Khinh Khinh nhón chân lên, đem cà vạt vòng qua cổ anh.

Hai người cách nhau rất gần, ngay lúc Kỷ Khinh Khinh nhón chân lên, Lục Lệ Hành lại cúi đầu xuống, trong nháy mắt mũi của cô suýt nữa chạm vào mặt của Lục Lệ Hành.

Người đàn ông này bình thường mặc quần áo ở nhà còn được, nhưng mặc âu phục vào giống như biến thành người khác, khí thế uy nghiêm nặng nề, chỉ cần nhìn một chút, làm cho tim cô không có tiền đồ mà đập rộn lên, sắc mặt đỏ bừng.

Lục Lệ Hành rũ mày lạnh nhạt nhìn cô thắt cà vạt, ánh mắt chuyển từ đầu ngón tay trắng nõn thon thả đến mí mắt rũ xuống của cô.

"Hôm nay nhớ phải lấy Phật châu, ban đêm về sớm một chút."

"Tôi biết rồi."

"Quẹt thẻ của tôi." Lục Lệ Hành bồi thêm một câu, "Nếu cô thích cái gì, cũng có thể quẹt thẻ của tôi."

Kỷ Khinh Khinh không để tâm đến lời nói của anh, giúp anh thắt cà vạt, "Xong rồi."

Lục Lệ Hành mắt nhìn tấm gương, tự mình sửa sang một lần, lấy đồng hồ đeo vào cổ tay và mấy vật phẩm tuỳ thân mang theo, xuống lầu ăn cơm.

Lục lão tiên sinh đã quen dậy sớm, đang ngồi trên bàn ăn điểm tâm, nhìn Lục Lệ Hành mặc âu phục nghiêm túc, nhíu mày nói, "Cháu vừa mới khỏi bệnh, sao không ở nhà nghỉ ngơi thêm vài ngày?"

Lục Lệ Hành ngồi xuống, "Ông nội, cháu cảm thấy mình rất khoẻ, không có gì đáng ngại, công ty còn nhiều việc, cháu không yên lòng."

Lục lão tiên sinh khẩu khí nhẹ nhàng, biết mình không có cách nào can thiệp vào quyết định của Lục Lệ Hành, "Việc của cháu trong lòng cháu đã quyết định, ông không nói nhiều nữa, chẳng qua tối về sớm một chút, hiện tại cháu không còn độc thân, trong nhà đã có vợ rồi đừng quên."

"Cháu biết rồi ạ."

Ăn sáng xong, Lục Lệ Hành ngồi xe đến công ty.

Kỷ Khinh Khinh từ trên lầu bước xuống, tuỳ tiện ăn vài miếng.

Lục lão tiên sinh nhìn cô ăn mặc tỉ mỉ, hoà ái hỏi vài câu, "Khanh Khanh đây là muốn đi ra ngoài?"

"Dạ đúng ạ." Kỷ Khinh Khinh định cho Lục lão tiên sinh một kinh hỉ, nên che giấu kế hoạch hôm nay, "Cháu phải đến công ty một chuyến."

"Vậy để ông cho người lái xe chở cháu."

"Cảm ơn ông nội."

Một tiếng sau, Kỷ Khinh Khinh dựa theo địa chỉ mà Lục Lệ Hành đưa cho đi vào tiệm bán đồ cổ, nhân viên phục vụ dẫn vào phòng.

Người phục vụ kia nhận biết Kỷ Khinh Khinh, lại nhìn thêm nhiều lần, cười nói, "Kỷ tiểu thư xin ngài chờ một lát, giám đốc chúng tôi sẽ đến ngay."

"Được."

Cũng không lâu lắm, một người mặc âu phục đen từ trong phòng bước ra, cầm một hộp làm từ gỗ Đàn hương đưa đến trước mặt Kỷ Khinh Khinh, "Kỷ tiểu thư, xin chào, tôi là giám đốc ở đây, cô gọi tôi là Tiểu Trần là được rồi, đây là Phật châu hôm qua Lục tiên sinh đã đặt, mời cô xem qua."

Kỷ Khinh Khinh còn đang tường tận xem xét hoa văn tinh xảo trên hộp gỗ, nghe thấy lời nói của giám đốc, hoài nghi hỏi.

"Ngày hôm qua?"

Giám đốc cười nói, "Đúng vậy, hôm qua Lục tiên sinh đã đặt, sao vậy? Có vấn đề gì sao?"

Kỷ Khinh Khinh nghĩ nghĩ, Lục Lệ Hành không phải nói đã đặt trước từ lâu rồi sao? Sao lại thành mới đặt ngày hôm qua rồi?

Người đàn ông này rõ là gạt mình mà.

Lục Lệ Hành giống như đang che giấu gì đó.

Cô mở hộp gỗ đàn hương ra, bên trong là chuỗi Phật châu 49 viên lẳng lặng nằm đó.

Cô tuy rằng với chuỗi Phật châu hiểu biết rất ít, không nhìn ra được chất liệu gì, cũng không đoán được giá trị bao nhiêu, nhưng nhìn ánh sáng phản chiếu màu sắc trên chuỗi Phật châu, liền biết giá cả nhất định rất xa xỉ.

"Giám đốc, chuỗi Phật châu này bao nhiêu?"

"Kỷ tiểu thư, chuỗi Phật châu này tổng cộng 49 viên, là Phượng Nhãn Bồ Đề rất quý hiếm..."

Thế là Kỷ Khinh Khinh phải nghe giám đốc giới thiệu Phật châu gần mười phút, nụ cười trên mặt không thể gượng được nữa, ngắt lời hắn hỏi: "Giám đốc, chuỗi Phật châu này bao nhiêu tiền?"

Giám đốc mỉm cười nói: "Tổng cộng là 67 vạn."

Kỷ Khinh Khinh mở túi ra, chạm vào thẻ tín dụng của Lục Lệ Hành, tay lại chuyển, sau đó cầm thẻ tiết kiệm cá nhân lên, đưa cho giám đốc.

"Quẹt thẻ, cảm ơn."

Bạn đang đọc Ta Tuổi Còn Trẻ Nghĩ Thủ Hoạt Quả (Dịch) của Công Tử Văn Tranh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Canhcutbietbay
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.