Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cảnh báo tử vong

Phiên bản Dịch · 3321 chữ

Cửa phòng bị đẩy ra, một đám người đứng ở cửa ra vào, trên mặt mang vẻ bi thương cực kỳ, đáy mắt ngậm nước, miệng còn mở ra, nhưng lời định nói lại cùng lúc im bặt.

Tiếng khóc đinh tai nhức óc trong chốc lát im ắng.

Chỉ thấy Lục Lệ Hành đứng ở góc tường, đem Kỷ Khinh Khinh vây ở trước ngực, Kỷ Khinh Khinh xấu hổ không dám ngẩng đầu.

Ngược lại Lục Lệ Hành kịp phản ứng, điềm nhiên như không có việc gì nhìn về phía Lục lão tiên sinh, "Ông nội, làm sao vậy?"

"Thiếu gia còn sống. . ." Lời này hiển nhiên không thích hợp, lời nói vừa qua khỏi đầu, liền bị nuốt xuống.

Dì Bùi nhìn thiếu gia của bà vẫn còn êm đẹp đứng ở đó, vừa khóc vừa cười: "Lão tiên sinh, thiếu gia không có việc gì, thiếu gia không có việc gì!"

Lục lão tiên sinh thấy Lục Lệ Hành vẫn còn sống, run rẩy, nhẹ nhàng thở ra.

Bác sĩ vội vã chạy đến, kiểm tra thân thể Lục Lệ Hành.

Lão tiên sinh đi đến bên giường, nắm chặt tay Lục Lệ Hành, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi, hồi hộp "Đứa nhỏ, không sao chứ?"

Gần một tháng nay Lục lão tiên sinh vì Lục Lệ Hành hết lòng hết sức, đầu ông coi như tóc đen nhánh bây giờ xen lẫn không ít hoa râm.

Lục Lệ Hành ngược lại nắm tay Lục lão tiên sinh, "Ông nội, ông đừng lo lắng, cháu sẽ không có việc gì."

"Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi. . ."

Lão nhân gia một tháng trước ngay lúc bác sĩ dặn dò đã làm chuẩn bị xong tâm lý, sống đến chừng tuổi này, ông đối với sinh lão bệnh tử cũng coi nhẹ rất nhiều, nhưng vừa thấy dì Bùi di mặt khóc lóc thảm thiết, chân mềm nhũn, vẫn như cũ không thể nào tiếp thu được sự thật này.

May mắn, may mắn. . .

Mọi người thối lui ra ngoài cửa, Kỷ Khinh Khinh nhìn xem Lục lão tiên sinh, tâm tư không khỏi khẽ động, "Lão tiên sinh, ông cũng cho bác sĩ kiểm tra một chút đi ạ."

Thay đổi rất nhanh, đại bi đại hỉ*, nàng là thật sự rất lo lắng Lục lão tiên sinh thân thể.

*đại bi đại hỉ: thật là một bi kịch lớn (theo baidu)

Lục lão tiên sinh lại không để ý, "Ta không cần, thân thể ta rất tốt."

"Lão tiên sinh, ngài nghe thiếu phu nhân đi, để cho bác sĩ kiểm tra ngài một chút, " Dì Bùi cũng khuyên nhủ: "Thiếu gia thân thể không tốt, ngài cũng không thể cũng ngã xuống."

"Lão tiên sinh, chỉ là kiểm tra một chút mà thôi, vừa lúc bác sĩ cũng đều ở đây."

"Mấy ngày nay ngài ăn không ngon ngủ không yên, tôi làm sao yên tâm được!"

"Ta thật sự. . ."

"Lão tiên sinh!"

Lục lão tiên sinh thấy Kỷ Khinh Khinh cùng dì Bùi hai người kiên trì sắc mặt, thở dài, "Được!"

Ước chừng là nửa canh giờ, bác sĩ từ phòng lão tiên sinh bước ra, nói thân thể lão nhân gia không có gì đáng ngại, chính là tinh thần không tốt lắm, cần nghỉ ngơi thật tốt, không thể quá mức vất vả, thực đơn nên nhiều chất bổ một chút.

Kỷ Khinh Khinh nghe đều nhớ kỹ, quay đầu nhìn về phía dì Bùi, " Dì Bùi, Lục Lệ Đình đâu?"

Dì Bùi thở dài, "Hồi sáng nhị thiếu gia nghe điện thoại liền đi, thiếu phu nhân, cô nói xem, hôm nay có đại sự, chẳng lẽ còn có chuyện nào quan trọng hơn chuyện trong nhà? Thiếu gia bệnh nặng, lão tiên sinh thân thể cũng không tốt, thời điểm mấu chốt này, cậu ấy sao có thể nói đi là đi."

Có thể đem Lục Lệ Đình từ Lục gia kêu ra ngoài, Kỷ Khinh Khinh suy đoán, trừ Thẩm Vi Vi, cũng không có người nào khác.

Liên quan tới việc này, Kỷ Khinh Khinh đoán đúng.

Lúc trước Kỷ Khinh Khinh cùng Thẩm Vi Vi phát sinh tranh chấp bị thương, công ty vì trấn an Thẩm Vi Vi, đem tất cả đại ngôn cùng vai diễn của Kỷ Khinh Khinh đưa hết cho Thẩm Vi Vi, hiện nay Thiên Ngu đã đem việc này điều tra rõ ràng, video vừa ra, Thẩm Vi Vi không phải bị Kỷ Khinh Khinh đẩy, những đại ngôn cùng vai diễn kia tự nhiên cũng đều trả lại cho Kỷ Khinh Khinh.

Không chỉ có như thế, Thiên Ngu còn đem chuyện này phát tán trên mạng làm sáng tỏ cho Kỷ Khinh Khinh.

Mắt thấy tâm huyết của mình hóa thành hư không, Mạnh Tầm không cam tâm, cầm điện thoại của Thẩm Vi Vi gọi cho Lục Lệ Đình.

"Thiếu phu nhân, tôi đi nấu cho lão tiên sinh chút canh, thiếu gia bên này nhờ cô chăm sóc."

Kỷ Khinh Khinh gật đầu, "Dì Bùi yên tâm đi."

"Aizzz. . ." Dì Bùi thở dài ra ngoài.

Sau khi kiểm tra thân thể của Lục Lệ Hành, Kỷ Khinh Khinh hỏi hai câu, lời của bác sĩ vẫn giống như trước, mang vẻ mặt bất đắc dĩ.

Kỷ Khinh Khinh cách cánh cửa, xa xa nhìn thoáng qua Lục Lệ Hành ngủ trên giường, lặng lẽ rời đi.

Sáu giờ chiều, Kỷ Khinh Khinh rón rén đi vào phòng Lục Lệ Hành, bác sĩ nói anh thân thể suy yếu, cần bổ sung giấc ngủ, cô cũng không có đánh thức anh, chỉ cách mỗi canh giờ liền vào phòng đến xem hô hấp của anh.

Đang chuẩn bị tới, di động vang lên.

Kỷ Khinh Khinh vội vàng đi ra ngoài cửa, khép hờ cửa phòng nghe điện thoại.

"Là Kỷ Khinh Khinh sao?" Giọng nói của đàn ông.

Kỷ Khinh Khinh thấp giọng, "Là tôi, xin hỏi anh là?"

"Tôi họ Tần, gọi là Tần Việt, người đại diện của Thiên Ngu, về sau cũng là người đại diện của cô."

"Người đại diện của tôi?" Kỷ Khinh Khinh nhăn mày không hiểu, "Xảy ra chuyện gì? Người đại diện của tôi không phải Mạnh Tầm sao?"

Tần Việt nói trong điện thoại lời ít mà ý nhiều, "Cái này là do cấp trên quyết định, còn có, đại ngôn trước đó cô ký hợp đồng vẫn là cô, có thông báo mới tôi sẽ báo cho cô."

"Đại ngôn? Từ từ, tôi không phải bởi vì chuyện Thẩm Vi Vi kia. . ."

"Một tháng trước ở đoàn phim cô đẩy Thẩm Vi Vi chuyện đó công ty đã điều tra rõ ràng, có video hiển thị Thẩm Vi Vi sở dĩ bị thương là bởi vì chính cô ấy không cẩn thận rơi xuống, không có quan hệ gì với cô."

Giọng điệu Tần Việt rất lãnh đạm, thái độ giải quyết việc chung, có thể nói không khách khí.

Nhưng Kỷ Khinh Khinh không thèm để ý, toàn bộ tâm tư của cô đặt ở lời nói mới nãy của Tần Việt, "Video? Nói như vậy? Tôi hiện tại trong sạch rồi? Tôi không cần bồi thường tiền cũng không cần ngồi tù?"

"Không cần, công ty đã làm sáng tỏ trên Weibo, cô xem đi."

Kỷ Khinh Khinh thở dài một hơi, nở nụ cười, "Được rồi, cảm ơn anh Tần, về sau hợp tác vui vẻ!"

"Hợp tác vui vẻ."

Nói xong, cúp điện thoại.

Không có nợ hai mươi triệu cùng nguy cơ ngồi tù Kỷ Khinh Khinh lập tức cảm thấy toàn thân thoải mái.

Cô ôm điện thoại tâm tình kích động, hận không thể tại chỗ quay mấy vòng.

Chân tướng rốt cục tra rõ, hiện tại cô trong sạch, cô rốt cục có thể thẳng lưng khí thế , ngẩng đầu ưỡn ngực lên làm người!

Kỷ Khinh Khinh suy đoán đây hết thảy cũng đều là Lục lão tiên sinh an bài, mặc dù nói đây là hiệp định* giữa cô với Lục lão tiên sinh, nhưng không ảnh hưởng thiện cảm của cô đối với ông lão hiền lành hòa ái.

*hiệp định: điều ước do 2 hay nhiều nước (người) ký kết nhằm giải quyết về một vấn đề ký một hiệp định về thương mại

Về phần người đại diện Mạnh Tầm trước của Kỷ Khinh Khinh, cô không có nửa phần lưu luyến, dù sao Mạnh Tầm một lòng một dạ đặt trên người Thẩm Vi Vi, coi như tiếp tục làm việc Mạnh Tầm, đoán chừng cũng không lấy được tài nguyên gì, lấy thái độ chán ghét Mạnh Tầm đối với Kỷ Khinh Khinh, về sau nói không chừng còn muốn chèn ép cô.

Kỷ Khinh Khinh mang tâm tình vui sướng đi đến mép giường Lục Lệ Hành, theo thường lệ đem ngón trỏ hướng dưới mũi Lục Lệ Hành, vừa cảm nhận được hô hấp, Lục Lệ Hành đột nhiên mở mắt ra, hai người bốn mắt nhìn nhau, hù Kỷ Khinh Khinh nhảy dựng.

Lục Lệ Hành ngủ một giấc thẳng tới 6 giờ chiều, ngủ ước chừng mười giờ.

Trừ tai nạn giao thông hôn mê bất tỉnh, cho tới bây giờ anh không ngủ nhiều như vậy, tối hôm qua thức đêm làm cho thân thể mệt mỏi cực độ, mở mắt ra, liền thấy Kỷ Khinh Khinh đứng trước cửa phòng thấp giọng đang nghe điện thoại, đang chuẩn bị nhắm mắt dưỡng thần một chút nữa, Kỷ Khinh Khinh liền vào, duỗi tay tới.

"Anh. . . Anh đã tỉnh?"

"Ừm." Lục Lệ Hành phát ra giọng mũi, vén chăn lên muốn rời giường.

"Ể, anh làm gì?"

Ánh mắt Lục Lệ Hành nhìn phía bàn đọc sách trước cửa sổ.

"Không được!" Kỷ Khinh Khinh chăn mền đắp lên lại, "Tôi đáp ứng lão tiên sinh, phải chiếu cố thật tốt anh, anh bây giờ là bệnh nhân, chuyện gì đều không cần làm, chỉ cần nằm trên giường nghỉ ngơi thật tốt."

"Tôi có việc."

"Anh có chuyện gì để tôi làm giúp anh." Kỷ Khinh Khinh thập phần cường thế, không nhượng bộ nửa bước, "Lão tiên sinh bởi vì bệnh tình của anh mệt nhọc lâu như vậy, anh để ông nội an tâm một chút đi."

"Ông nội không có sao chứ?"

"Không có việc gì, bác sĩ nói khoảng thời gian này ông quá mệt mỏi, nghỉ ngơi một thời gian liền không sao."

Lục Lệ Hành gật nhẹ đầu, giữ yên lặng, sau đó ngồi trên giường nghỉ ngơi lấy lại sức, nhìn Kỷ Khinh Khinh khóe miệng kìm chế mỉm cười, hỏi: "Chuyện gì vui vẻ vậy?"

"Tôi trước đó không phải cùng Thẩm Vi Vi có vụ kiện tụng sao?" Kỷ Khinh Khinh ngồi bên giường, thấp giọng, thần bí, đôi mắt híp lại thành hình bán nguyệt, "Hiện tại công ty đã giúp tôi tra rõ chân tướng, còn giúp tôi làm sáng tỏ trên Weibo, tôi không cần bồi thường tiền cũng không cần ngồi tù."

Nhìn gương mặt Kỷ Khinh Khinh toàn ý cười, đáy mắt Lục Lệ Hành cũng hiện ý cười chính mình không biết, giữ yên lặng không nói một lời.

"Khẳng định là lão tiên sinh giúp tôi!" Nói, Kỷ Khinh Khinh gấp không chờ nổi mở Weibo.

Quả nhiên Thiên Ngu có làm rõ mọi chuyện, nhưng mà việc này nổi lên một tháng, trên mạng sớm đem Kỷ Khinh Khinh mắng đến máu chó chảy đầy đầu, mắng cô là độc phụ, mắng cô ác độc.

Kỷ Khinh Khinh trong giới giải trí, chỉ là tiểu minh tinh hạng 2, mấy năm này trong giới giải trí lăn lộn ôm đùi, thêm các loại ăn hiếp nữ minh tinh khác sớm đã bị fan hâm mộ mang hận.

Một tháng trước sự việc Thẩm Vi Vi, các cộng đồng fan hâm mộ nhiều năm đối chọi gay gắt dưới tình huống này lại thống nhất với nhau, đem hỏa lực tấn công Kỷ Khinh Khinh, cơ hồ là đem Kỷ Khinh Khinh dẫm dưới bùn, hận không thể lại đạp mạnh lên hai cước, làm cho cô không thoát thân được.

Kỷ Khinh Khinh vào Weibo thấy bình luận không chân thực, hơn phân nửa đều là mua cương thi phấn*, có lẽ có mấy người mắt nhìn phân biệt được đúng sai, nhưng đối mặt với tập thể oanh tạc khắp nơi trên mạng, cơ bản bị đánh thành người qua đường.

*cương thi phấn: tài khoản ảo ( tự nhiên quên mất từ đồng nghĩa của từ này, hay xuất hiện trong truyện showbiz mà quên mất tiêu, ai biết bảo mình sửa nha)

Về sau Thẩm Vi Vi thức tỉnh, Mạnh Tầm mua marketing đem chuyện này thêm mắm thêm muối làm lớn chuyện, trực tiếp đem Thẩm Vi Vi tiểu minh tinh tuyến mười tám nâng lên hot search, fans hâm mộ trên Weibo lên tới một trăm vạn.

Đương nhiên, trong một trăm vạn đó có mấy người không thích Thẩm Vi Vi, bất quá là đối lập với Kỷ Khinh Khinh bên trên, đau lòng cô.

Dư luận nổi lên một tháng, mắt thấy sức nóng chuyện này qua đi, không có mấy người chú ý, lại lật ngược tình thế!

Kỷ Khinh Khinh nhìn bình luận dưới bài đăng của Thiên Ngu, Thẩm Vi Vi bình luận bị đẩy lên đứng đầu.

Thẩm Vi Vi √: Liên quan tới chuyện này tôi thực sự xin lỗi, lúc ấy thật sự nghĩ lầm là Kỷ tiểu thư đẩy tôi, trong một tháng này mang đến phiền phức cho Kỷ tiểu thư tôi rất bối rối và áy náy, nếu như Kỷ tiểu thư muốn truy cứu trách nhiệm, tôi nguyện ý một mình gánh chịu.

Bởi vì câu bình luận này của Thẩm Vi Vi, bình luận dưới Weibo vậy mà đều thành an ủi cô ấy.

"Chuyện này không liên quan tới cô, trong video Kỷ Khinh Khinh hùng hổ dọa người như vậy, cô cũng là luống cuống mới có thể không cẩn thận té xuống, hiểu lầm mà thôi."

"Lúc ấy tình huống trong video rõ ràng, nếu như không phải Kỷ Khinh Khinh tìm cô, cô cũng sẽ không té xuống, huống chi Kỷ Khinh Khinh lại không có việc gì, cô không cần thiết xin lỗi."

"Dưới tình huống đó ai cũng sẽ cho rằng là người khác đẩy mình, đáng đời Kỷ Khinh Khinh, tiện nhân trêu chọc cô, cô ta không tìm cô gây phiền toái, thì chẳng có chuyện gì."

Hello? Chuyện gì vậy? Người vô tội nhất chính là Kỷ Khinh Khinh có được hay không?

"Mặc dù không phải Kỷ Khinh Khinh đẩy, nhưng tôi nhìn cái video kia, Kỷ Khinh Khinh nói không chừng cũng có tâm tư như vậy, cô ta có chuyện gì không dám làm?"

"Tôi cảm thấy Thẩm Vi Vi so với cô ta xinh đẹp hơn, hiện tại công ty đại diện đều không có mắt như vậy sao? Thẩm Vi Vi không nâng, nâng cái bình hoa?"

"Bình hoa? Xin lỗi, tôi thực sự không biết Kỷ Khinh Khinh chỗ nào giống bình hoa, gương mặt phẫu thuật thẩm mĩ, tôi dám cam đoan, trên mặt cô ta không biết động dao kéo bao nhiêu lần."

"Kỷ Khinh Khinh xinh đẹp? Nói đùa cái gì? Rất phổ thông được không? Tôi tình cờ thấy cô ta trên đường nhận điện thoại, trên mặt toàn là mụn, phấn che không được, thật không biết cô ta lấy tự tin ở đâu dám vào giới giải trí."

"Thật sự lớn lên rất mập, nhan sắc thuộc dạng người qua đường, tôi hoàn toàn không thể get* nhan sắc cô ta, nghe nói cô ta chỉ nhờ trang điểm, thật muốn nhìn xem mặt mộc của cô ta ra sao."

*get: cái này giữ nguyên bên bản truyenyy nhé

Kỷ Khinh Khinh lướt Weibo, vuốt ve da thịt trơn bóng này, lắc đầu thở dài.

Đáng tiếc những cô gái nhỏ này, tuổi còn trẻ mà mắt bị mù.

Đi đâu có thể tìm gương mặt phổ thông như người qua đường như cô?

Kỷ Khinh Khinh tag Thẩm Vi Vi trên Weibo: Tốt, tôi sẽ mau chóng liên hệ luật sư, truy cứu trách nhiệm của cô.

Trồng dưa được dưa trồng đậu được đậu, Thẩm Vi Vi đã nói như vậy, cô đương nhiên phải thỏa mãn cô ta, sao có thể để một mình cô ta diễn.

Kỷ Khinh Khinh không quản chính mình có gây ra sóng gió trên Weibo hay không, thoát Weibo tắt điện thoại.

Cô hướng Lục Lệ Hành mỉm cười mê người, "Lục tiên sinh, anh cảm thấy tôi lớn lên xinh đẹp sao?"

Lục Lệ Hành gặp qua không ít phụ nữ xinh đẹp, nhưng trong mắt anh, tất cả con gái đều giống nhau.

"Bình thường."

Bình thường?

Lại là bình thường?

"Anh nhìn kỹ lại một chút!"

Lục Lệ Hành mí mắt nâng lên, "Cũng được."

Cũng được?

Kỷ Khinh Khinh nhụt chí.

Là ánh mắt cô quá thấp hay là thế giới này có ánh mắt quá cao?

Cô có khuôn mặt đẹp mắt như vậy, sao có thể chỉ là cũng được đâu?

Cô có dáng dấp mỹ nhân như vậy mà chỉ cũng được? Hình như về sau Thẩm Vi Vi được phong là Nữ thần lớn lên xinh đẹp?

—— "Cảnh cáo tử vong, mời trong vòng mười phút khen vợ Kỷ Khinh Khinh khuôn mặt xinh đẹp trong vòng năm phút, nếu không lập tức chết bất đắc kỳ tử."

Lục Lệ Hành nhíu mày, nhìn gương mặt Kỷ Khinh Khinh ròi chỉnh đồng hồ một chút, sau đó cầm điện thoại lên, bấm trong thanh tìm kiếm 'Làm sao khen một con gái có gương mặt xinh đẹp' .

—— Kết quả tương quan của Baidu có 26, 700, 000 kết quả.

"Đôi mắt của em phảng phất cất giấu núi non sông ngòi, đôi môi đỏ mỏng có ma lực thần kỳ, mỹ mạo của em làm cho người ta không buồn ăn uống, hàng đêm không cách nào ngủ! Rất nhiều đàn ông gặp qua em, nhất định sẽ suy nghĩ tột cùng như thế nào mới có thể có được em!"

. . .

"Tôi ghen tị người đàn ông hôm qua cùng em gặp nhau, bởi vì hắn được nhìn mỹ mạo của em, tôi ghen ghét người đàn ông sáng mai cùng em gặp nhau, bởi vì hắn được nhìn mỹ mạo sáng mai của em, nhưng tôi là người đàn ông may mắn trên thế giới này, bởi vì tôi nhìn thấy em ngày hôm qua! Em ngày hôm nay, hiện tại em, chính là người đẹp nhất!"

...

"Mỹ mạo của em làm cho tôi xấu hổ vô cùng, cầu xin em đừng phát ra mị lực chết tiệt này dụ hoặc tôi. . ."

..........

"A! Cô gái! Em là đóa hoa hồng, là hoa bách hợp trong vườn hoa, là một sao trong bầu trời đêm lộng lẫy nhất, là một Mỹ Nhân Ngư dưới biển sâu đẹp nhất, em như thiên sứ có dung nhan thánh khiết, là Nữ Thần đẹp nhất trong lòng tôi! ! !"

Lục Lệ Hành run tay, kém chút bóp nát điện thoại.

Cắm vào phiếu tên sách

Tác giả có lời muốn nói:

Lục Lệ Hành: Tôi lựa chọn chết bất đắc kỳ tử... ... A không đúng! Suýt nữa quên mất, vợ, để cho tôi cẩu một cẩu QAQ

*Mọi người like ủng hộ tớ với để có động lực 2 ngày 1 chương nhé ^^

Bạn đang đọc Ta Tuổi Còn Trẻ Nghĩ Thủ Hoạt Quả (Dịch) của Công Tử Văn Tranh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Canhcutbietbay
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 37

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.