Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gia Cát Đằng Long

Phiên bản Dịch · 1483 chữ

Những người khác thấy thế, cũng sôi nổi tiến lên xếp hàng, một người rồi một người, sau khi uống xong liền dứt khoát hành lễ xuống núi.

Tuy rằng không biết trong nước trà có thứ gì, nhưng bọn họ có thể khẳng định, đã là Gia Cát lão tiền bối tặng, vậy nhất định hữu ích.

Trong chốc lát, mười mấy người đã đi gần hết, bao gồm Đỗ Toa Toa, trước khi rời đi cô cũng chỉ đến chào hỏi một chút không nán lại lâu.

Lúc này chỉ dư lại có Trần Phong, Thục Tiểu Uyển cùng Thục Tiểu Hiệp.

Thục Tiểu Hiệp là người cuối cùng tiến lên, đem ấm trà uống đến sạch sẽ, đến giọt cuối cũng không chừa.

Trần Phong cùng Thục Tiểu Uyển không đi lên, Thục Tiểu Uyển đã sớm đã đột phá Đại tông sư cảnh, mấy loại đồ vật như này căn bản vô ích với cô, còn Trần Phong, hắn vốn không phải Dị Nhân, uống cái này chỉ sợ cũng vô dụng.

Lại nói, những thứ này rõ ràng không phải chuẩn bị cho bọn họ.

Bấy giờ Thục Tiểu Uyển mới đi qua, “Chú Gia Cát, thuốc em trai cháu……”

Mục đích hôm nay cô tới chỉ vì xin thuốc cho em trai, hiện tại những người khác đều xong, nên vào chuyện chính.

Gia Cát Chiến Long nhìn Thục Tiểu Uyển, lại nhìn qua Trần Phong bên cạnh, “Chờ một lát!”

Đơn giản mấy chữ, liền muốn đuổi người, Thục Tiểu Uyển có chút bất đắc dĩ, thời điểm cô muốn nói thêm, Gia Cát Chiến Long đã xoay người rời đi, đi đến ngọn núi trước Võ Hầu Cung, để lại cho ba người một bóng lưng tiêu sái.

……?

Chờ!

Ba người hai mặt nhìn nhau, ngồi xuống bên cạnh hồ nước nói, nếu Gia Cát Thăng Long kêu bọn họ chờ, vậy thì chờ.

Thục Tiểu Hiệp huyên thuyên một lúc, tự nhiên thấy người có chút khác thường, làn da nóng bỏng rát, từ trong ra ngoài, nóng đến không chịu nổi, đến độ làm hắn ý thức trở nên mông lung mờ nhạt.

Khẳng định là do ly trà đó, Thục Tiểu Hiệp có thể cảm nhận rõ ràng dị mạch trong cơ thể lưu chuyển ngày càng sinh động.

Dường như muốn đột phá cảnh giới, nếu lúc này hắn xuống núi chỉ sợ không kịp. Đành ngồi tại chỗ thiền tọa, ít nhất còn có Thục Tiểu Uyển cùng Trần Phong coi chừng.

……

Thời gian từng chút từng chút trôi qua, ba người ngồi từ sáng đến chiều muộn, nhưng vẫn chưa thấy Gia Cát Thăng Long ra ngoài.

Thục Tiểu Uyển rất kiên định không hề mất kiên nhẫn, cô muốn tới xin thuốc, không thể đợi được tiền bối ban cho, cô tuyệt đối không từ bỏ.

Nhưng Trần Phong thì khác a, nghĩ bụng cái người Gia Cát Thăng Long này, rốt cuộc là cao nhân phương nào mà có địa vị như vậy?

Thời điểm hắn còn trên Thiên Giới, gặp qua không ít cường giả, đến cha nuôi hắn là Trấn Nguyên Đại Tiên ở NGũ Trang Quan, khi gặp người cũng hòa hòa khí khí, đâu bắt ai chờ lâu như này a!

Mắt thấy sắp đến chạng vạng, trời đã ngả thành màu đen, trên đỉnh núi vốn rất lạnh, giờ cộng thêm gió núi thi nhau gào thét, xung quanh trắng xoá một mảnh, cũng phân biệt được là mây hay sương mù.

Hơi nước nhẹ nhẹ dâng lên, thỉnh thoảng có cơn mưa nhỏ rí rách, thật sự làm người ta mất kiên nhẫn.

“Có đói không?”

Trần Phong đối với Thục Tiểu Uyển hỏi một câu, ở chỗ này đợi một ngày, chưa ăn qua, bụng hắn nãy giờ đã biểu tình dữ dội.

Thục Tiểu Uyển khẽ lắc đầu, thuốc còn chưa cầu được, cô nào còn có tâm trạng ăn uống.

Không ăn như vậy sao được?

Nhìn xa xa thấy hai bạn nhỏ từ trong gian nhà ra tới, Trần Phong vội vàng thổi cái huýt sáo, đem kia bọn họ gọi lại đây.

Bạn nhỏ trong tay cầm cái chậu, còn thêm chút gạo được ngâm bên trong, xem vẻ là sắp nấu cơm chiều.

“Chuyện gì vậy?”

Bạn nhỏ nhìn Trần Phong, trên mặt mang theo đề phòng.

Trần Phong cười hắc hắc, đi đến bên người bạn nhỏ, “Vo gạo sao? Chuẩn bị làm cơm chiều?”

“Ừm!”

Bạn nhỏ không biết sợ người lạ là gì, tỏ ra vô cùng lạnh lùng, chỉ đơn giảm đáp một tiếng, ngay sau đó ngồi xổm bên cạnh hồ, nhúng gạo bắt đầu vo.

Trần Phong trông thấy, số gạo này cùng lắm được ba người ăn, căn bản không tính bọn họ nha.

“Bạn nhỏ, tên gọi là gì?”

Trần Phong ngồi xổm xuống bên cạnh, trơ mặt làm quen.

Cậu bé này chỉ lo vo gạo, không hề có ý trả lời hắn, nhìn qua tính cách khá hướng nội, có lẽ do ít khi tiếp xúc thế giới bên ngoài.

Trần Phong cũng không cảm thấy xấu hổ, “Chỉ nấu mỗi gạo thôi sao? Hay buổi tối chúng ta cùng nhau ăn chút gì đó ngon ngon?”

Rõ ràng biết rõ người ta không có ý định nấu cho các người ăn, còn ở chỗ này mặt dày trơ trẽn hỏi, không hiểu kiểu gì.

Thục Tiểu Uyển bên cạnh cũng dở khóc dở cười.

“Tôi tên Gia Cát Đằng Long!”

Bạn nhỏ thình lình một câu, làm Trần Phong phản ứng không kịp, nhóc con này sinh ra thời đại 2G sao, tốc độ load chậm như vậy, lúc trả lời đột ngột làm người ta không biết phải làm sao.

“Gia Cát Đằng Long? Tên nghe thật lợi hại!”

Trần Phong vuốt mông ngựa tán thưởng một câu, “Em chính là chắt của Gia Cát tiền bối sao?”

Gia Cát Đằng Long hơi hơi gật đầu, không phủ nhận.

Trần Phong cảm giác có chút buồn cười, gia tộc này, từ lão tổ tông đến cháu chắt, đều đặt tên liên quan đến chữ Long, không biết là rồng trên trời hay rồng dưới đất nữa. Liệu sau này lại thêm mấy cái tên như Bò Long, Đi Long???

“Vậy thì thất kính thất kính!”

Làm bộ làm tịch chắp tay, Trần Phong nói, “Tổ gia gia em hiện tại bên trong đó đang làm gì vậy, em xem, bọn anh đã chờ lâu như vậy, có thể hay không giúp đỡ một chút?”

Gia Cát Đằng Long nghe vậy, chỉ lắc đầu, “Tổ gia gia để cho các người chờ, vậy các ngươi tiếp tục chờ là được, nếu không muốn chờ, tùy thời đều có thể xuống núi!”

Nghe câu trả lời, đầu Trần Phong nhức nhức, “Chờ tất nhiên sẽ chờ, tuy nhiên, anh bạn nhỏ, có thể phiền toái em một chuyện được không?”

“Hử?”

Gia Cát Đằng Long quay mặt nhìn về phía Trần Phong?

“Có thể hay không thêm nửa cân gạo?” Trần Phong nhìn nhìn gạo trong nồi.

Sau một hồi sửng sốt, Gia Cát Đằng Long vo gạo xong đứng lên, “Tổ gia gia nói, không cần phải xen vào chuyện các người……”

Nói xong hắn liền lập tức muốn rời đi, nhưng Trần Phong làm sao có thể để hắn đạt được ý nguyện, vội vàng duỗi tay nắm lấy.

Không động thì thôi, động rồi Trần Phong lại ngây ngẩn cả người.

Bên trong lòng bàn tay của Gia Cát Đằng Long, cư nhiên có một khuôn người mặt, khuôn mặt này ngũ quan đầy đủ, biểu tình phong phú, Trần Phong vừa đúng chạm phải mắt nó, gương mặt hung tợn trừng mắt.

“Đây là……”

Trần Phong kinh ngạc, một màn như vậy, đặc biệt là cái ánh mắt kia, thật làm người ta buồn nôn.

Gia Cát Đằng Long cũng ý thức được mình đã bị Trần Phong biết được bí mật, vội vàng rút tay trở về, bỏ tay áo xuống dấu đi, ôm nồi gạo, cuống quít rời đi.

……

Trần Phong đứng tại chỗ, vẻ mặt ngơ ngác, hiển nhiên không kịp phản ứng.

“Làm sao vậy?”

Lúc này, Thục Tiểu Uyển nhận thấy Trần Phong có điểm không đúng, đi tới, tò mò hỏi một câu.

Trần Phong lắc lắc đầu, không đem thứ mình nhìn thấy nói ra, dù sao cũng là chuyện riêng tư của anh bạn nhỏ.

Chỉ là, gương mặt kia, ánh mắt hung tợn như quỷ diện, cứ ở trong đầu Trần Phong quanh quẩn không thôi, không biết không sao, giờ chỉ muốn xóa đi kí ức.

Đến tột cùng đó là thứ gì? Thoạt nhìn giống như tà vật, như thế nào Gia Cát nhóc con lại có?

Bạn đang đọc Ta Từ Thiên Giới Du Học Trở Về ( dịch) của Quỷ Cốc Tiên Sư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MaiHalala
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.