Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đột nhiên có thêm tứ đệ

Phiên bản Dịch · 2065 chữ

Nguồn: Truyện YY

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

Dịch: Tiếu Giai Nhân

------------------------------------------------------------

Hiện trường vô cùng yên tĩnh, bầu không khí cực kỳ vi diệu.

An Lâm và Đại Bạch vô cùng lúng túng, bức ảnh chụp giống hắn y xì đúc cũng đã được phơi bày ra rồi, bọn họ còn có thể nói thế nào được nữa.

“Đại Bạch, làm thế nào bây giờ?” An Lâm cách không truyền âm, lo lắng hỏi.

“Anh An, tôi cũng không biết mà.” Nói xong, Đại Bạch liền bày ra khuôn mặt hiền lành cực kỳ vô hại.

Nó tỏ vẻ đáng thương nhìn quanh bốn phía, tiếp tục truyền âm: “Nhưng mà hiện giờ tôi cũng không có gì nguy hiểm, nên lo lắng nhất chính là anh đấy. Anh đã bao giờ thấy đại hiệp thay trời hành đạo nào khi giết người cưỡi ngựa mà cũng giết luôn cả con “ngựa” đó chưa.”

An Lâm há to miệng, cả người như rơi xuống hầm băng.

Đại Bạch nói rất có đạo lý, đơn giản không cách nào phản bác được…

Nói cách khác… hiện tại người nguy hiểm nhất chính là hắn!

“Đúng đúng không, anh chính là An Lâm đúng không?!” Áo Cách Tư chỉ vào bức hình, nhìn qua An Lâm, mặc dù là câu nghi vấn, nhưng ý tứ rõ ràng chính là đang khẳng định.

An Lâm nhìn các thiên sứ khí tức cường đại xung quanh, cười cười làm lành: “Đúng, tôi chính là An Lâm, thật ra, tôi làm như vậy cũng là vì có nỗi khổ riêng…”

Hắn còn đang suy nghĩ tìm từ để tự cứu mình, không ngờ Áo Cách Tư này đã lao về phía hắn.

An Lâm thấy thế liền giật mình.

Trời ơi, còn chưa giải thích xong mà đã muốn đánh tôi rồi sao?

Vừa định nói “Đừng đánh tôi mà!” thì hai tay của hắn đã bị Áo Cách Tư nắm chặt.

“Quá tối rồi, không nghĩ tới lại trùng hợp như vậy, chúng tôi đang muốn đi tìm cậu đây!” Áo Cách Tư kích động nói.

“Hả?” An Lâm máy máy mắt, vẫn chưa lấy lại được tinh thần.

Hắn nhìn bốn phía xung quanh, lại phát hiện sắc mặt của tất cả các thành viên trong tộc Bạch Vũ đều thay đổi, trở nên nhu hòa hơn, thậm chí còn nở nụ cười với hắn.

Cái tình huống gì vậy?

“Ừm, thật là trùng hợp, hơn nữa, anh tìm tôi có chuyện gì sao?”

An Lâm cố gắng khiến giữ bình tĩnh cho bản thân mình, nở một nụ cười bình thản.

Mau mau nói sang chuyện khác là được rồi, quên bằng sạch chuyện trước đó đi!

Áo Cách Tư cung kính hành lễ với An Lâm: “Tôi là Áo Cách Tư của tộc Bạch Vũ, thông qua tin tức liền biết được An Lâm đạo hữu đã tiêu diệt Ám Dạ Chân Vương của tộc Hắc Vũ, cho nên chúng tôi đặc biệt đến đây để bày tỏ lòng cảm ơn.”

Ám Dạ Chân Vương?

An Lâm nghe thấy thế liền trấn định lại, trong lòng hắn biết đại khái, liền nói: “Chuyện cảm tạ cũng không cần thiết đâu, lúc đấy tôi và cô ta cũng chính là kẻ địch.”

Áo Cách Tư cười nhã nhặn: “Tộc Hắc Vũ và tộc Bạch Vũ bọn tôi vốn dĩ chính là kẻ địch một sống một còn, An Lâm đạo hữu anh đã tiêu diệt Ám Dạ Chân Vương- một trong mười hai chân vương của tộ Hắc Vũ, đối với tộc Bạch Vũ mà nói cũng là đã gián tiếp giúp đỡ chúng tôi tiêu diệt một kẻ địch. Vì thế nên chắc chắn phải cảm ơn, tạ lễ cũng chắc chắn phải có, mong An Lâm đạo hữu đừng chối từ.”

Trái tim liền đập thình thịch mạnh mẽ, còn có cả tạ lễ?

Cái đó… nếu như cứ kiên quyết từ chối từ lại thành bất kính rồi!

Hắn tỏ vẻ khó xử: “Áo Cách Tư, anh thật sự quá khách sáo rồi…”

“Tuyết Lỵ Nhĩ!” Áo Cách Tư gọi to một tiếng.

Một cô gái xinh đẹp đáp lời đi đến.

Dáng người lung linh tinh tế phối với khuôn mặt thiên sứ, khiến cho mắt An Lâm và Đại Bạch phát sáng.

Sau khi Tuyết Lỵ Nhĩ nhìn thấy An Lâm, hai mắt cũng phát sáng, nhìn hắn chằm chặp: “Giá trị nhan sắc bảy phần, thực lực max điểm, vầng sáng mị lực anh hùng tăng lên max điểm!”

“Há?” Nghe được những lời của Tuyết Lỵ Nhĩ, An Lâm trực tiếp ngu người tại chỗ.

Sắc mặt Áo Cách Tư Trầm xuống, hơi giận: “Tuyết Lỵ Nhĩ, đừng quên nhiệm vụ chính!”

“Vâng!”

Tuyết Lỵ Nhĩ nghe vậy liền lấy lại tinh thần, lấy một quả trứng lớn màu xanh lam cao chừng nửa người từ trong nhẫn không gian ra, cười nói: “Quả trứng này có tên là Băng Diễm Tinh Linh Long Đản, là trứng do long tộc cấp cao của tộc tôi sinh ra, sau khí ấp có thể thu được một con rồng Tinh Linh có tư chất rất cao, là thú sủng của thiên nhiên luôn đấy.”

An Lâm nghe vậy liền hưng phấn đến độ trái tim cũng muốn nhảy ra ngoài, rồng Tinh Linh cấp cao cơ đấy…

Trứng rồng Đan Đan đã có giá trị kinh người, chỉ sợ khó mà có thể đánh giá được giá trị của quả trứng rồng cấp cao này rồi!

“Nào, đạo hữu An Lâm, đây là một chút tấm lòng của tộc tôi, tặng cho anh!” Tuyết Lỵ Nhĩ cười cười, đưa quả trứng rồng cho An Lâm.

An Lâm kích động vạn phần nhận lấy trứng rồng, mở miệng hỏi: “Cảm ơn, quả trứng này thì phải ấp thế nào vậy?”

Tuyết Lỵ Nhĩ híp mắt cười nói: “Anh chỉ cần đặt nó dưới ánh mặt trời mỗi ngày, cứ mỗi hôm lại thả một giọt tinh huyết ở phía trên đỉnh quả trứng để nó hấp thu, đến lúc trứng rồng được ấp xong, nó sẽ tự động nhận chủ!”

An Lâm nghe vậy liên tục gật đầu, cẩn thận từng li từng tí ôm lấy trứng rồng, sợ nó bị đập vỡ.

Bạn hỏi hắn tại sao không để trứng rồng vào trong nhẫn không gian ư, bởi vì hắn thật muốn ôm ấy mà!

Cuối cùng lại nói chuyện với đám Áo Cách Tư thêm vài câu, rồi vẫy tay tạm biệt.

Sau khi đám Áo Cách Tư tặng An Lâm lễ vật xong xuôi thì tiếp tục đi du ngoạn quanh sân trường.

Còn An Lâm thì cưỡi Đại Bạch, tràn đầy phấn khởi nhanh chóng bay về nơi ở.

Trên bầu trời, Đại Bạch lại không ngừng cảm khái: “Hôm nay chúng ta đúng là được phúc tinh chiếu rọi mà, lái xe đi quét một mẻ, còn kiếm lời được một quả trứng!”

An Lâm hạnh phúc vuốt ve trứng rồng, đắc ý nói: “Chuyện đấy còn không phải là nhờ có sự uy phong sáng suốt của anh An cậu đấy sao!”

Học khu Bạch Dực, bên trong căn phòng.

Tiểu Hồng, Đại Bạch, Tiểu Sửu cùng tập trung một chỗ, cẩn thận ngắm nghía quả trứng rồng Tinh Linh.

“WOW, quả trứng này mà được ấp xong, chắc chắn kích thước còn lớn hơn cả tôi nữa!” Tiểu Hồng lắc lắc cái đầu đỏ rực, nũng nịu nói.

An Lâm có hơi cạn lời liếc nhìn Tiểu Hồng: “Đấy không phải là nói nhảm sao, với cái đầu này của nhóc, trứng rồng thụ tinh còn lớn hơn nhóc nữa là!”

“Chúng ta sắp nghênh đón thành viên mới rồi, nên đặt tên gì cho tứ đệ bây giờ? Gâu!” Đại Bạch có phần hưng phấn.

Tiểu Sửu nghe vậy, đôi mắt to đùng cũng lập tức phát sáng, điểm chú ý của hắn lại tập trung vào một chỗ phía trên: “Tôi sắp làm anh rồi, tôi có tiểu đệ rồi!”

An Lâm hắng giọng một cái: “Liên quan đến chuyện đặt tên này, tôi có một suy nghĩ.”

Tiểu Hồng nghe thấy thế liền che mặt, Tiểu Sửu khuôn mặt chờ mong, Đại Bạch gãi gãi đầu chó.

“Nếu đã là trứng màu xanh, không bằng chúng ta gọi nó là Tiểu Lam đi!”

Tiểu Hồng: “…”

Tiểu Sửu: “…”

Đại Bạch: “…”

Tiểu Hồng là đại đệ tử, nó quả quyết đứng ra vì quyền lợi của tứ đệ.

Nó đã không còn là Tiểu Hồng yếu đuối có thể lấn át trước kia nữa rồi, nó không thể để cái bi kịch đó lại tái diễn với tứ đệ được!

Tiểu Hồng nhìn An Lâm, cười trào phúng: “Ha ha, chủ nhân, anh lại dựa theo màu sắc để đặt tên rồi hả? Tiểu Sửu có lông màu vàng đấy, vậy anh cứ dứt khoát gọi Tiểu Sửu là Tiểu Hoàng luôn đi. Mấy cái tên Tiểu Hồng, Tiểu Hoàng, Tiểu Lam, Đại Bạch đều thuộc hệ sắc màu, dễ nghe biết bao!”

Nó nói như vậy, ý tứ trào phúng vô cũng rõ ràng, cũng rất bất mãn với thẩm mỹ hiếm có của An Lâm!

Ai ngờ sau khi nghe xong thế mà ánh mắt An Lâm lại sáng lên: “Ố, ý kiến hay đấy… sao tôi lại không nghĩ đến nhỉ! Tiểu Sửu, từ nay về sau tên cậu đổi thành Tiểu Hoàng rồi!”

Hắn chỉ vào Tiểu Sửu, hưng phấn nói.

An Lâm sáng mắt, sau này thú sủng của hắn cứ dùng màu sắc để đặt tên đi, đỏ cam vàng lục lam chàm tím, thú sủng bảy sắc cầu vồng, cũng là bảy cái Hồ Lô Oa!

Tiểu Sửu nghe thấy vậy liền đen mặt, Đại Bạch liên tiếp lui về phía sau, Tiểu Hồng thì mang khuôn mặt tuyệt vọng, suy sụp giống như cả một ngày không được quang hợp vậy.

Thời gian trôi qua rất nhanh, bất tri bất giác đã đến giữa trưa.

Một thành viên trong tộc Bạch Vũ cố ý đi đến nơi An Lâm ở, mời An Lâm tham gia bữa cơm trưa của bọn họ.

An Lâm nghĩ rằng dù sao cũng đã nhận trứng rồng rồi, không đi thì không được hay lắm.

Hắn nghĩ nghĩ một lát, sau đó đặt trứng rồng Tinh Linh trên bệ cửa sổ phơi nắng, rồi dẫn theo Tiểu Hồng, Tiểu Sửu và Đại Bạch cùng đi đến bữa tiệc.

Tham dự kiểu này phải nhiều người mới có khí thế, không có người thì phải làm sao bây giờ? Vậy thì dùng thú thay thế thôi!

Cứ thế, một người một hoa hai thú hào hứng đi đến bữa tiệc.

Thời gian chậm rãi trôi qua.

Một cô gái mặc váy xanh đáng yêu và một người đàn ông đẹp trai lạnh lùng mặc trang phục đen xuất hiện trước cửa nhà An Lâm.

“Học trưởng An Lâm đã nghỉ ngơi một ngày rồi, hôm nay hẳn là sẽ không làm phiền đến hắn đâu đúng không…” Diêu Minh Hi có chút bất an mở miệng nói.

“Anh! Từ bao giờ anh lại trở nên thiếu tự nhiên như vậy, quan tâm thì phải lớn tiếng nói ra chứ!”

“Khó khăn lắm anh ấy mới ra được phòng giam, nhất định chúng ta phải hiến dâng sự quan tâm nhất cho anh ấy!” Diêu Tú cười hì hì nói.

“Ừm…” Diêu Minh Hi hơi đỏ mặt, thấp thỏm gõ cửa.

Gõ hồi lâu, Diêu Minh Hi có phần thất vọng: “Không có người sao?”

Ánh mắt Diêu Tú thì lại sáng lên: “ Anh, mau nhìn kìa, có quả trứng!”

“Ừm, quả trứng này nhìn không tệ, vừa mới thấy liền biết nó không phải thứ bình thường.”

“Anh, thứ này không phải là bữa tối của học trưởng An Lâm đấy chứ?”

“Có khả năng rất lớn, dù sao thì An thần cũng vừa mới trở về thì bỗng nhiên lại có thêm một quả trứng. Chắc hẳn quả trứng này được dùng để bồi bổ cho vết thương của hắn sau trận chiến với Hồng Đấu.”

“He he, em đoán giỏi mà, anh ơi, chúng ta tặng học trưởng An Lâm một niềm vui bất ngờ đi!”

Lời Nhắn Chương 187
Nhóm Tiếu Giai Nhân rất mong nhận được sự ủng hộ của các bạn cho truyện của team.
Giảm giá 10% nhân dịp sn TTTV tròn 1 tuổi
Bạn đang đọc Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên (Bản Dịch-FULL) của Minh Nguyệt Địa Thượng Sương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tieugiainhan2018
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 8
Lượt đọc 315

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.