Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bảo vệ vinh quang của mình

Phiên bản Dịch · 1888 chữ

Nguồn: Truyện YY

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

Dịch: Tiếu Giai Nhân

Thời điểm Diêu Tú tìm được An Lâm, Gia Cát Lượng của An Lâm vừa lúc bị đạn hạt nhân Lỗ Ban số bảy nổ chết, năng lượng va chạm khiến căn cứ thủy tinh bị sập.

An Lâm lại tiếp tục chơi thua.

Khi hai người đều rảnh rỗi, Diêu Tú nói toàn bộ tin tức về thực lực của ba đại diện Phật Quốc mà cô biết được ra.

"Không tồi không tồi, bên phía Phật Quốc không có yêu nghiệt Kỳ Hóa Thần, cảm giác áp lực bớt đi một chút rồi." An Lâm thở phào một hơi, nhìn Diêu Tú bằng ánh mắt cảm kích: "Diêu Tú học muội, hôm nay em làm tốt lắm!"

Đã được An Lâm tán dương như ý nguyện, Diêu Tú lập tức đỏ mặt tới mang tai, hưng phấn tới mức hít thở không thông.

Trời ạ! An thần khen mình, An thần khen mình!

Trong khi Diêu Tú say mê trong hạnh phúc, Liễu Thiên Huyễn lại bĩu môi khinh thường nói: "Mặc kệ đối thủ là Kỳ Dục Linh hay Kỳ Hóa Thần, chỉ cần hắn đánh với liên minh Vương Giả, tôi chắc chắn sẽ thắng!"

An Lâm nghe vậy khóe miệng co giật, trong lòng cảm khái, học tỷ à, chị đang sống ở trong mộng ư.

Mỗi lần cô ấy đều đổi nhân vật của mình thành hình tượng Long Ngạo Thiên, nên khi tìm được đại biểu của thế lực khác tỷ thí với cô ấy trong trò chơi này, An Lâm đều trực tiếp gặm c*t.

Sau khi An Lâm cảm khái một phen lại tiếp tục chơi game Liên Minh Huyền Thoại và Vương Giả Vinh Diệu hợp thể thành bản Liên Minh Vương Giả.

Tại sao hắn phải chơi trò chơi này với Liễu chị?

Chuyện này nói ra thì rất là dài.

Hắn cũng không phải Run M, mà chỉ là hắn mới phát hiện khi chơi trò chơi này có thể rèn luyện tư duy!

Bạn suy nghĩ một chút, đối phương là một kẻ địch tài nguyên Tiên Thiên đặc biệt lợi hại, vậy bạn nên làm gì trong tình cảnh thiếu thốn chiêu thức nhưng lại phải tiến hành lật đổ mạnh mẽ lấy được hiệu quả lật ngược, cho nên đây chính là một loại rèn luyện tư duy chiến đấu vượt cấp.

Trong trò chơi đối chiến, bạn phải lợi dụng trí tuệ phân tích và hai tay linh hoạt, không ngừng tích lũy kinh nghiệm chiến đấu, rèn luyện tư duy chiến đấu vượt cấp.

Mà số kinh nghiệm và tư duy quý giá được tích lũy ở trong trò chơi có thể dời đến hiện thực, giúp mình cũng có thể chiến đấu vượt cấp với kẻ địch trong giới Tu Tiên!

Hơn nữa còn có thể vừa chơi game vừa tu luyện, rèn luyện năng lực nhất tâm nhị dụng(*), đây cũng là một lợi ích lớn!

(*) Tương tự "một mũi tên trúng hai con nhạn" .

"A, một giờ đã qua, cho cậu Linh thạch nè!"

Liễu Thiên Huyễn phát hiện thời gian đã qua, vì vậy lấy một nghìn Linh thạch từ trong nhẫn không gian ra đưa cho An Lâm.

An Lâm vui thích nhận lấy linh thạch.

Ừm. . . Linh thạch cũng là một phương diện, vì chơi cùng nên cũng cần có phí nha. . .

Thổ hào An cảm thấy tiêu tốn linh thạch hoang phí như vậy, một ngày nào đó linh thạch sẽ bị hắn tiêu hết, cho nên hắn cũng phải cố gắng làm một số hạng mục kiếm tiền.

Còn hai ngày nữa là đại hội luận đạo trao đổi bốn phương sẽ khai mạc.

Đại học liên hiệp tu tiên đứng ra với tư cách người tổ chức đã bắt đầu cho sinh viên toàn trường được nghỉ.

An Lâm bảo thủ đánh giá, hai ngày này nếu một mực chơi trò chơi cùng Liễu học tỷ, nghỉ ngơi ít đi một tí, có thể được tới hai vạn linh thạch.

Dù cho thù lao này đối với một vài đại gia tộc tu tiên mà nói chính là một khoản tiền vô cùng lớn, nhưng mà Liễu chị lại không thèm chớp mắt lấy ra.

An Lâm cũng hoài nghi nhà cô có mỏ linh khoáng, nếu không thì lấy đâu ra nhiều tiền cho cô tiêu xài như vậy.

An Lâm còn cố ý hỏi học tỷ về chuyện này rồi.

Nhưng mà học tỷ lại không trả lời chính diện, mà nói bởi vì nguyên nhân nào đó, cô với gia tộc có quan hệ không quá tốt, ngoại trừ bên ngoài có nhiều tiền chút thì thật sự rất cô đơn, cho nên An Lâm học đệ, cậu phải thường xuyên chơi game với tôi đấy.

Đối với mấy chuyện hoang đường như vậy, đương nhiên An Lâm không tin, mà hắn cũng lười hỏi nhiều, an tâm được bao dưỡng là đủ rồi.

Ngay khi đang chơi game, từ xa bỗng truyền đến đến một tiếng nổ.

"Hả? Có người đánh nhau sao? Không phải trong trường ta cấm ẩu đả à?" An Lâm có chút tò mò nhìn về phía ầm ĩ kia, sau đó thấy được một luồng kiếm khí màu đen xuyên thẳng lên bầu trời.

"Này, cũng chẳng có gì đẹp mắt hết, một trận đánh nhau nhỏ lẻ mà thôi, chúng ta tiếp tục chơi game đi!" Đôi mắt đẹp của Liễu Thiên Huyễn sụp xuống, thừa dịp An Lâm phân tâm giết chết nhân vật của hắn.

An Lâm vẫn nhìn về phương hướng đánh nhau, trong lòng nổi lên cảm giác quen thuộc: "Liễu chị, tôi xin lỗi không tiếp được rồi, hình như bên kia có người quen!"

Nói xong, hắn liền điều khiển viên gạch, phóng về phía đang đánh nhau.

"Ê, Ê! Ván này còn chưa có chấm dứt mà!"

Liễu Thiên Huyễn có chút dậm chân tức giận, điều khiển pháp trượng Lục Vũ theo sau An Lâm, la lớn.

Ầm ầm!

Kiếm khí màu đen chém một nhát xuống, lại bị một tầng nham thạch bao trùm toàn thân, ngực Người đá bốc lên hỏa diễm tung ra một quyền chấn động, sau khi quyền kình xuyên thấu kiếm khí, hóa thành quyền phong trực tiếp đập vào người của thanh niên áo đen kia, khiến hắn chấn động thổ huyết bay ngược trở lại.

"Hừ! Thực lực chỉ có ngần này mà dám khiêu khích ta, cho nên mới nói thực lực Dục Linh sơ kỳ chính là nhỏ yếu như vậy, mà tên An Lâm trong miệng của mày chắc cũng chẳng khái gì mày cả." Người đá lộ vẻ mặt khinh thường nhìn thanh niên áo đen vừa ngã xuống đất.

"Anh, anh không sao chứ?" Một cô gái áo xanh có bộ dáng thanh tú chạy tới, đỡ thanh niên áo đen dậy.

Hai người này chính là anh em Diêu Minh Hi và Diêu Tú.

Diêu Minh Hi che ngực, lạnh lùng nhìn qua sinh vật hình người bao quanh là tầng nham thạch đối diện rồi nói: "Ha ha, An Lâm không khác gì tao? Chỉ bằng loại người như mày, hắn chẳng cần lấy một đầu ngón tay cũng có thể biến mày thành đống cặn bã!"

"Hừ, tao xem mày còn có thể mạnh miệng đến khi nào!" Người đá gào thét đánh lên tiếp về phía Diêu Minh Hi.

Diêu Minh Hi đẩy Diêu Tú ra, đối mặt với khí thế mênh mông lớn mạnh kia, hắn vẫn không lùi nửa bước, cầm kiếm phóng về phía người đá.

"Anh!" Hốc mắt Diêu Tú đỏ bừng, la lớn.

Cô biết hiện tại Diêu Minh Hi chỉ đang cố sức chống đỡ, nếu còn tiếp tục đánh nhau như vậy nữa, nhất định Diêu Minh Hi sẽ bị trọng thương.

Nhưng mà Diêu Minh Hi vẫn dũng cảm rút kiếm nghênh chiến.

Nếu không phải người đá kia biết được An Lâm là một trong các đại diện của Thiên Đình, mở miệng chửi bới An Lâm trước mặt mọi người, Diêu Minh Hi cũng không liều mạng như vậy. . .

Sinh viên vây xem cũng nghiến răng nghiến lợi nhìn người đá.

Tu vi của bọn họ và người đá chênh lệch quá xa, nếu không thì cũng sẽ động thủ đánh cho hắn ta một trận tơi bời.

"Dừng tay!"

An Lâm điều khiển gạch bay tới, chứng kiến một màn phía dưới, lập tức gào to.

Hắn phát hiện trạng thái của Diêu Minh Hi đã rất kém, nếu cả hai còn tiếp tục đối kháng, Diêu Minh Hi sẽ bị thương nặng!

"Lớn lớn lớn!"

Cục gạch màu đen không ngừng biến lớn, cuối cùng như Thái Sơn nghiền ép người đá!

Người đá chứng kiến gạch đen rơi xuống chỗ hắn, liền tung một quyền về phía gạch đen kia.

Ầm ầm! Lực lớn mang theo sóng khí kinh khủng quét sạch vài chục trượng, một vùng đất lớn giống như không thể chịu nổi luồng sức mạnh này, bắt đầu rạn nứt lồi lõm.

"A!" Viên gạch màu đen vẫn không chút sứt mẻ, nhưng người đá lại bắt đầu la thảm.

Quả đấm của hắn ta như đánh vào thứ gì cực kỳ cứng rắn, bắt đầu rạn nứt.

"An Lâm học trưởng!" Diêu Minh Hi chứng kiến An Lâm giáng từ trên trời xuống, toàn thân run lên, ngơ ngác nhìn bóng hình kia.

Diêu Tú che miệng nhỏ nhắn, vừa mừng vừa sợ.

Sinh viên vây xem xung quanh chứng kiến An Lâm bỗng chạy đến, cũng nhao nhao trầm trồ khen ngợi, ánh mắt nóng bỏng nhìn hắn.

"Diêu Minh Hi, xảy ra chuyện gì vậy?" An Lâm quay đầu nhìn về phía thanh niên đang chống đỡ không nổi kia, thấy lạ hỏi.

Đơn độc ẩu đả là trái với nội quy trường học, có lẽ Diêu Minh Hi cũng hiểu rõ điểm ấy.

Diêu Minh Hi nghe vậy tức giận nhìn người đá, mở miệng nói: "Người này biết anh là đại diện Thiên Đình tham gia luận đạo trao đổi bốn phương, sau khi biết anh là Dục Linh sơ kỳ còn nói Thiên Đình không có ai nữa mà lại để một phế vật xuất chiến. Đúng lúc lời này bị em nghe thấy, không muốn phí lời nên em trực tiếp ra tay!"

An Lâm nghe vậy khóe miệng co lại, được, xem như hắn đã hiểu rồi, sinh vật không rõ chân tướng từ bên ngoài đến mà gặp phải fan não tàn có thể tạo ra tia lửa kịch liệt.

Việc này do hắn tạo ra, nhưng mà muốn giải quyết lại có chút khó khăn.

Người đá đẩy cục gạch màu đen ra, nhìn An Lâm chiến hỏa ngập trời: "Mày chính là tên An Lâm phế vật đó ư?"

An Lâm: ". . ."

Được. . . Cũng đã bị mắng đến nước này rồi.

An Lâm cũng không phải Bồ Tát, hắn quyết định sẽ nhận cái nồi này.

"Ha ha, tao chính là ba mày, An Lâm đây!"

An Lâm nhếch miệng cười cười, sau đó rút kiếm ra.

Bạn đang đọc Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên (Bản Dịch-FULL) của Minh Nguyệt Địa Thượng Sương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tieugiainhan2018
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 301

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.