Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Song Long truy kích

Phiên bản Dịch · 1866 chữ

Nguồn: Truyện YY

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

Dịch: Tiếu Giai Nhân

Vực sâu hiểm trở, trong một vùng tối đen vô tận, có một điểm sáng.

Đống lửa cháy hừng hực, đám người An Lâm cùng nhau quây quanh đó.

"Cậu chắc là miếng thịt này có thể ăn được chứ?" Hứa Tiểu Lan nhìn miếng thịt của con rùa, trên mặt hiện vẻ rầu rĩ.

"Yên tâm đi, hơn một năm nay, tôi đã từng ăn không dưới mười con rùa vực sâu, bây giờ không phải là vẫn nhảy nhót tưng bừng sao?" Kỷ Nhạn Lăng lơ đễnh nói.

"Ồ... Rất ngon! Mùi thơm thịt rùa đỏ nướng lên thật ngào ngạt!" An Lâm không chút ngần ngại ăn trước tiên.

Trước đây ở vực Vạn Sơn hắn đã từng ăn thử thịt dị thú, thế nên đối với thịt rùa vực thẳm này cũng không bỏ lỡ, ăn không có chút tâm lý áp lực nào.

"Nhạn Lăng đạo hữu, nơi vực sâu hiểm ác nguy cơ rình rập tứ phía, cô đã ngao du ở đây cũng hơn một năm, rốt cuộc là vì cái gì?" Hứa Tiểu Lan hiếu kỳ hỏi.

Cô thật sự là không thể tưởng tượng nổi, ở một môi trường như thế này, tự mình sinh tồn hơn một năm, rốt cuộc là loại trải nghiệm như thế nào. Đừng nói tới việc nơi đây bốn bề đều có những mối nguy hại, thường xuyên đối mặt với nguy hiểm đến tính mạng, chỉ riêng việc bao quanh đều là bóng tối vô tận cùng với bầu không khí ngột ngạt u ám, đã khiến cô hoàn toàn không chịu nổi.

An Lâm cũng nhìn về phía Kỷ Nhạn Lăng với vẻ tỏ mò, dù cho cô đạt cảnh giới Dục Linh hậu kỳ nhưng muốn sinh tồn trong môi trường thế này, cũng là vô cùng khó khăn, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì, mới có thể khiến cô đưa ra quyết định như thế.

Kỷ Nhạn Lăng gượng cười, mi mắt rủ xuống, khẽ nói: "Tôi muốn tìm một người ở đây, nếu không tìm thấy anh ấy, thì tôi sẽ không trở về."

Hứa Tiểu Lan vẫn không hiểu: "Làm sao cô biết người cô muốn tìm đang ở đây chứ?"

Kỷ Nhạn Lăng lấy sợi dây chuyền đang đeo trên cổ ra, mặt trên dây chuyền có một viên đá quý phát ra ánh sáng màu lam nhạt: "Tôi và anh ấy đã bị thất lạc nhau ở đây, chỉ cần viên đá này vẫn phát ra ánh sáng, điều đó có nghĩa là anh ấy vẫn còn sống."

"Tông môn, gia tộc... Tất cả các nơi có thể tìm tôi đều đã tìm một lần, nhưng là vẫn không phát hiện ra tung tích của anh ấy."

"Nhưng lần này quay lại nơi đây, tôi lại có một cảm giác quen thuộc. Tôi biết anh ấy nhất định còn ở đây, bị kẹt ở một nơi nào đó, chờ tôi tới cứu anh ấy!"

Nhìn thấy vẻ kiên quyết trên mặt cô ấy, đám người An Lâm đã hiểu, nếu như không tìm thấy người kia, cô ấy tuyệt đối sẽ không rời khỏi nơi này.

An Lâm luồn tay vào túi, sờ lên đầu Tiểu Hồng.

"Chủ nhân, người kia không có nói dối." Tiếng Tiểu Hồng truyền ra.

An Lâm gật đầu, mở miệng đề nghị: "Dù sao đều đang ở trong vực sâu hiểm trở này, chi bằng chúng ta đồng hành đi, như thế nếu gặp phải nguy hiểm gì, cũng có thể cùng nhau hợp lực đối phó."

Kỷ Nhạn Lăng khẽ giật mình, sau đó lại có chút rầu rĩ mở miệng: "Thật sự có thể sao, sẽ không gây thêm phiền phức gì cho mọi người chứ..."

Cô sớm đã quen với việc một mình hành tẩu trong bóng tối, lúc này bỗng nhiên lại có người mời cô đi cùng, cô lại trở nên bối rối. Một mặt có nhiều người, có lẽ sẽ giúp đỡ cô rất nhiều trong việc đi tìm người; nhưng mặt khác, lại sợ sự gia nhập này của cô sẽ làm liên lụy đến người khác.

"Không sao đâu, cứ gia nhập với chúng tôi đi, đi đến những nơi mà lúc trước cô chưa đi! Dù sao những nơi trước đây cô đi qua, đã xác nhận không có yêu ma rồi, còn có thể giúp chúng tôi đi tắt được không ít đường." Hứa Tiểu Lan cười mời nói.

Không thể không nói, câu nói này của Hứa Tiểu Lan rất có tác dụng.

Kỷ Nhạn Lăng nhìn mọi người cảm kích, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.

Cô là đại đệ tử của Văn Cốc Tiên Tôn Thiên Hà Châu, cảnh giới Kỳ Dục Linh kỳ cuối. Người cô muốn tìm, là Đạo Lữ Vương Lục của cô, bọn họ ở trong vực sâu hiểm trở này, vì vụ nổ của yêu ma vực sâu mà lạc mất nhau.

Một bên là tìm yêu ma, một bên khác là đi tìm người, dù sao cũng đều là tìm kiếm một cách không có phương hướng, đồng hành cũng là một lựa chọn khá đúng đắn.

Tiểu Sửu đã tắt đèn, Kỷ Nhạn Lăng lấy ra quả cầu sáng màu trắng.

Đây là pháp khí cấp cao dạ minh châu mà cô đã đặc biệt mua, không có chức năng gì khác, chỉ đơn thuần là dùng để phát sáng.

Độ sáng rất cao, năng lượng dự trữ lớn, di chuyển lâu, cũng là đặc điểm của nó.

"Vương Lục..."

"Vương Lục, anh ở đâu?"

Kỷ Nhạn Lăng cầm dạ minh châu, giọng nói trong trẻo cất tiếng gọi to.

Nhưng giọng nói của cô cũng giống như ánh sáng của dạ minh châu vậy, bị bóng tối vô tận nuốt chửng, không có một chút hồi đáp lại.

Đám người An Lâm lặng lẽ đi theo sau lưng cô, cô cứ như vậy lặp đi lặp lại gọi to tên người kia, không biết mệt mỏi.

Có lẽ là sự kiên trì của cô đã có hiệu quả, tiếng gọi cuối cùng cũng có được hồi đáp.

"Gầm..." Một tiếng gầm lớn nặng nề từ đằng xa truyền lại.

Ngay sau đó, con ngươi màu vàng óng như là hai cái đèn lồng to lớn, xuất hiện ở bên trong bóng tối, khí tức mạnh mẽ bao trùm mọi thứ.

Kỷ Nhạn Lăng biến sắc, theo thói quen ngự kiếm bay lên, muốn chạy trốn.

Sau đó, cô quay lại nhìn đám người sau lưng, phản ứng lại: "Không trốn sao?"

"Nghe nói yêu ma cũng là thể năng lượng, cần hấp thụ nguồn năng lượng lớn từ sinh vật khỏe mạnh, làm vì duy trì nhu cầu hoạt động của bản thân. Sinh vật trước mặt này mạnh hơn rất nhiều so với con rùa vực thẳm, xem ra không thể dùng thi thể của nó để gọi yêu ma ra được." An Lâm mở miệng nói.

"Tiểu Sửu, bật đèn!"

Cạch!

Hai luồng ánh sáng mạnh mẽ bắn về phía trước, chiếu sáng mọi vật xung quanh.

Một con dị thú to lớn khoảng mười trượng, xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.

Nó nằm sấp trên mặt đất, hai mắt hơi nhíu lại vì bị ánh sáng mạnh mẽ chiếu vào, nhưng cũng không hề sợ hãi.

Đây là một con rồng! Không phải loại Giao Long của Đông Hải Long Đình, mà có cánh dơi rất lớn, toàn thân con thằn lằn bay màu đen này tỏa ra luồng khí tức thô bạo hỗn độn.

Những cái gai nhọn đen láy chi chít xung quanh người con Hắc Long này Hắc Long bốn phía, tản ra hơi thở chết chóc.

"Cái này. . . đây là lĩnh vực! ?" Hứa Tiểu Lan toàn thân cứng lại, sợ hãi mở miệng nói.

Tiểu Sửu lắc đầu: "Nó vẫn chưa phải kỳ Hóa Thần, có lẽ là vừa mới giác ngộ được lĩnh vực, còn chưa hoàn toàn biến đổi."

"Nửa giai đoạn Hóa Thần sao? Xem ra đây là một cuộc chiến khốc liệt rồi." An Lâm rút Thắng Tà kiếm, vẻ mặt trở nên nghiêm nghị.

Kỷ Nhạn Lăng khẽ thở dài một cái, cũng là rút thanh trường kiếm ra, tình thế thế này, bọn họ là không thể không đánh.

"Tán gẫu xong chưa?" Hắc Long chậm rãi mở miệng, âm thanh cẩn trọng ồm ồm chậm rãi phát ra.

Mọi người nghe vậy thần sắc cứng lại, cái này dị thú rõ ràng đã có linh trí không thấp.

"Mẹ nó ơi, mau tới đây ăn cơm rồi !" Hắc Long tiếp tục mở miệng nói.

Mọi người: "? ? ?"

"Ầm ĩ cái gì thế, anh thân là một con rồng đực to lớn, vậy mà ngay đến một bữa cơm cũng muốn tôi ra tay sao?"

Nơi xa, một âm thanh lanh lảnh vang lên.

Ngay sau đó, một con rồng lớn khác từ đằng xa bay tới.

Mỗi lần nó vỗ cánh, đều mang theo gió bão băng lạnh, chỉ đứng từ xa nhìn lại, đã khiến cho người khác thấy tim đập hoảng loạn.

"Khốn nạn! Lại là một con rồng lớn nửa giai đoạn Hóa Thần?" An Lâm nhìn qua một con rồng lớn kia, có chút bối rối.

"Không, đây là một con rồng mẹ kỳ Hóa Thần!" Tiểu Sửu đính chính lại.

An Lâm: "..."

Hứa Tiểu Lan: "..."

Kỷ Nhạn Lăng: "Vẫn đánh sao?"

An Lâm khóe miệng giật giật: "Đánh? Đánh cái cái rắm gì! Chạy mau thôi!"

Hắn hét lớn một tiếng, ngồi lên trên người Đại Bạch, không nói lời hai chạy thật nhanh về phía sau!

An Lâm hét to một tiếng, khiến Tiểu Sửu, Hứa Tiểu Lan, Kỷ Nhạn Lăng giật mình lại, lập tức dùng toàn bộ sức lực bỏ chạy thật nhanh!

"Anh còn nằm ở đây làm cái gì, không thấy cơm tối đang muốn bỏ chạy sao?" Con rồng mẹ gầm lên một tiếng, một mũi băng nhọn màu đen ngưng kết lại đâm vào mông con rồng đực.

"Ngao!"

Mũi băng nhọn vào cái mông, máu đen bắn ra tung tóe.

Rồng đực kêu lên thảm thiết, thân thể dài ngoằng của nó bay lên không trung, sau đó bay về phía đám người An Lâm với vẻ vô cùng bất mãn.

"Sao em có thể bạo lực gia đình trước mặt người khác thế!"

"Thức ăn ngay trước mặt, bạo lực gia đình thì đã làm sao? Nếu là thức ăn chạy mất, lão nương sẽ ăn thịt của nhà anh!"

Hai con rồng bay với tốc độ vô cùng nhanh, dù cho đám người An Lâm đã dốc hết sức lực bay đi, thế nhưng khoảng cách vẫn không ngừng bị rút ngắn.

Đúng lúc này, miệng con rồng lớn khẽ phì ra, thổi một luồng lửa lớn về phía đám người phía trước.

Ngọn lửa màu tím, mang theo nhiệt độ vô cùng khủng khiếp mạnh mẽ bổ nhào về phía đám người An Lâm!

Bạn đang đọc Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên (Bản Dịch-FULL) của Minh Nguyệt Địa Thượng Sương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tieugiainhan2018
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 354

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.