Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tôi đến Chu Tước tông (1)

Phiên bản Dịch · 2066 chữ

Chương 142: Tôi đến Chu Tước tông (1)

Nguồn: Truyện YY

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

Dịch: Tiếu Giai Nhân

Bạch Hoa châu quận Nam Linh có một gốc cây đại thụ cao mười nghìn mét, tán rộng chừng vài dặm.

Ở phía trên tán cây, Tiên Vũ Lâu trải rộng phía trong, rõ ràng là một bức tranh cảnh đẹp tiên gia, thật ra nó chính là chỗ ở của Chu Tước tông nổi tiếng khắp đại lục.

"Woa, cái cây này thật lớn!''

An Lâm đang cưỡi chó bay, nhìn thấy cái cây lớn này, không nhịn được cảm thán liên tục.

Bọn họ bắt đầu bay về phía tán cây che khuất cả ánh măt trời này, vô số lầu gác lộng lẫy tinh tế nằm trên tán cây, tắm mình trong ánh mặt trời rực rỡ, phát sáng rạng rỡ.

"Hừ! Căn nhà này thật đáng ghét, ngăn cản sự quang hợp của ông nội rồi!'' Tiểu Hồng thò đầu ra khỏi túi An Lâm, vô cùng bất mãn mở miệng nói.

Suy nghĩ của cây cối đúng là không giống với bọn họ.

An Lâm nhìn về phía đại thụ, sức sống vẫn đang dồi dào, cành lá rậm rạp.

Chu Tước tông đều chơi đùa trên ngọn cây hơn vạn năm, không đúng! Là chơi lửa hơn vạn năm. . . Cũng không thấy ông nội cây có chỗ nào không khỏe.

Hắn lắc đầu, không muốn nghĩ chuyện rắc rồi này, tiếp tục cưỡi Đại Bạch bay lên.

Hai cây cột đỏ thắm đứng sừng sững ở giữa, trung tâm là hoa văn chim phượng hoàng lửa.

"Đứng lại, các người tới đây làm gì?''

Người bảo vệ mặc đạo bào màu đỏ ngăn đám người An Lâm lại.

An Lâm vừa muốn lên tiếng, đã thấy Đại Bạch ngậm một khối lệnh bài đưa ra.

Hộ vệ vừa nhìn thấy lệnh bài, biến sắc, gần như cùng lúc nửa quỳ trên mặt đất, ôm quyền: "Cung nghênh quý ngài!''

Đại Bạch lạnh lùng gật đầu, cõng An Lâm nghênh ngang tiến vào.

"Mẹ nó! Đại Bạch, từ khi nào mà cậu trở thành quý ngài của Chu Tước tông rồi hả?'' An Lâm xoa đầu chó của Đại Bạch, ngạc nhiên hỏi.

Đại Bạch cười đắc ý: "Lúc tôi còn nhỏ đã cùng cha đến Chu Tước tông một lần, vị Chu trưởng lão kia lại cho chúng tôi một tấm lệnh bài như vậy, nói là dùng lệnh bài này, lập tức có thể tự do ra vào tông môn, không ngờ bây giờ lại dùng tới rồi.''

An Lâm có chút giật mình, Thần Thú tông và Chu Tước tông đều là Tứ Đại tông của Cửu Châu, hai bên qua lại cũng là chuyện bình thường.

Ngay sau đó, bọn họ bắt đầu đi dạo quanh Chu Tước tông.

"Anh An, cậu có phát hiện ra không, trên đường đi, có rất nhiều người quay đầu nhìn chúng ta đó!'' Đại Bạch có chút lâng lâng mở miệng nói.

"Cậu nói là vì tôi rất đẹp trai, hay là vì cậu rất phong cách hả?'' An Lâm xoa cằm, lộ vẻ suy tư.

"Tôi cảm thấy đều vì hai chuyện đó.'' Đại Bạch ngẩng đầu cao ngạo, liên tục liếc mắt với đệ tử Chu Tước tông, lộ ra nụ cười không đàng hoàng.

Lúc này, có hai nam đệ tử của Chu Tước tông đi ngang qua.

Bọn họ nhìn thấy Đại Bạch cười không đàng hoàng, khóe miệng run rẩy, nhanh chóng tránh đi.

Sau đó, một nam đệ tử Chu Tước tông trong đó khẽ mở miệng nói: "Chàng trai này ở đâu vậy, còn ngồi lên người một con chó lớn kỳ lạ, thật hài hước mà.''

Một chàng trai khác lắc đầu, có chút nén cười: "Cậu cho rằng cái này rất hài hước ư, cậu chưa chú ý đến con khỉ nhỏ trên vai hắn à, con khỉ này mới tức cười. . . ''

Cấm địa Tông môn, trên đài Dương Thần.

Một cô gái xiêm y màu xanh nhạt đang ngồi nhắm mắt.

Cô đưa đầu ngón tay tinh tế xanh nhạt, điểm nhẹ lên Hỏa Linh Châu lơ lửng trên không, ngọn lửa vô cùng thuần khiết theo ngón tay chảy vào cơ thể, dung hợp, chuyển hóa.

"Tiểu Lan, ha ha, chị vừa phát hiện trên đường có một người kỳ lạ! Haizz, chà, chà, không đúng, là hai người kỳ lạ!'' Trong cấm địa, một giọng nói trong trẻo dễ nghe bất ngờ vang lên.

Chỉ thấy một cô gái khuôn mặt thanh tú mặc váy tim dịu dàng chạy đến.

Cô gái ngồi giữa cấm địa là Hứa Tiểu Lan, cô nghe vậy mở hai mắt ra, cười nhẹ: "Sư tỷ Lam Yên, chú ý hình tượng một chút, la to như vậy trong cấm địa, làm kinh động đến vị trưởng lão kia, chị sẽ bị giam đấy!''

Lam Yên nghe vậy đỏ mặt, nhưng vẫn kích đông nói: "Em đoán xem, vừa rồi chị đã thấy gì?''

Hứa Tiểu Lan tức giận nói: "Chị thấy hai người kỳ lạ!''

"Phải phải phải,

Hai người kỳ lạ này rất tức cười, ha ha ha ha. . . ''

Lam Yên một tay xoa eo, một tay ôm bụng, cười đến mức run rẩy cả người.

Hứa Tiểu Lan nhìn bằng nửa con mắt, cái này vừa là khuyết điểm vừa là ưu điểm của sư tỷ, chính là cười rất to, trước kia nhìn thấy một con rùa đen chổng bốn chân lên trời không trở mình được, bọn họ đã có thể cười nửa này.

Cho nên Hứa Tiểu Lan không hề cảm thấy hứng thú với người kỳ lạ trong lời Lam Yên nói, đơn giản chính là đệ tử đi đường phẳng bị ngã, hay luyện viêm thuật khiến bản thân bị cháy, không có gì buồn cười.

Lam Yên vỗ vai Hứa Tiểu Lan, cười đến khi dừng lại, thở gấp, hưng phấn nói: "Có một thiếu niên cưỡi một con chó lông trắng, đang lắc lư dạo quanh tông môn của chúng ta đấy. Em không thấy bộ dạng của bọn họ, tỏ vẻ oai phòng, chị lớn như vậy, lần đầu tiên thấy có người cưỡi chó, ha ha ha. . . ."

Hứa Tiểu Lan bĩu môi: "Nếu như có một ngày chị thấy người cưỡi heo bay, đoán không chừng sẽ khiến chị cười đến chết mất, thật sự là cười đến chết!''

Nhưng không biết vì sao, hai chữ "cưỡi chó'' cứ quanh quẩn trong đầu cô, khiến lòng cô dao động.

Hứa Tiểu Lan lộ vẻ tò mò: "Lam Yên sư tỷ, chị nói bộ dạng của hai người kỳ lạ kia ra sao?''

"À. . . Bộ dạng thiếu niên không tệ, còn chó. . . Lông rất trắng, vẻ ngoài cũng rất đáng yêu, đúng rồi! Trên vai hắn còn có một con khỉ nhỏ xấu xí, cũng thật tức cười, ha ha ha ha. . . "

Dường như đang nhớ tới cảnh tượng gì đó, lại chọc vào huyệt cười của vị sư tỷ này, bắt đầu cười không kiêng kỵ.

Chó lông trắng, con khỉ nhỏ xấu xí!

Tám, chín mươi phần trăm là hắn đến đây!

Hứa Tiểu Lan có chút kích động, bắt lấy tay Lam Yên: "Đi! Dẫn em đến gặp bọn họ.''

Lam Yên ngẩn người ra: "Hả, sư muội, không phải em không có hứng thú với loại chuyện này sao, sao hôm nay lại tích cực như vậy? Nhưng mà cũng tốt, chị cũng đang muốn trở lại xem một lần nữa, đi thôi!''

Trên trường tu luyện của Chu Tước tông, có một bức tường ngăn cách màu đỏ khổng lồ.

An Lâm ngồi trên lưng Đại Bạch, từ từ tiến vào trường tu luyện.

"Phù phù, sao nơi này lại nóng thế, không có điều hóa không khí sao?''

Lần đầu An Lâm vào trường tu luyện, đã cảm thấy từng ánh lửa đánh tới.

"Thuật Viêm Bạo!''

Một nam đệ tử hô lớn một tiếng, ném một quả cầu to lớn từ trong tay ra, đánh về phía vách tường màu đỏ này.

Ầm ầm!

Ngọn lửa nổ tung, trên vách tường xuất hiện con số màu vàng 366 và màu đỏ 210.

"Woa, còn có chức năng tự tính toán sao?"An Lâm nhìn mà ngạc nhiên.

Sau đó, bọn họ hỏi một đệ tử trong trường tu luyện, lúc này mới có thể hiểu được con số màu vàng phía trên tường thủy tinh đại diện cho sức mạnh, còn số màu đỏ đại biểu cho độ tinh chất của ngọn lửa trong sức mạnh thuật pháp.

Rất nhiều đệ tử Chu Tước tông đều tu luyện thuần thuật tiên pháp ở trong này, từng tiên pháp hệ hỏa được phóng ra, không ngừng gây nên những tiếng nổ vang.

Ánh lửa tràn ngập khắp nơi, rất nhiều nơi trở nên vô cùng nóng bỏng, nhưng các đệ tử ở đó lại càng luyện tập hăng say hơn.

Đặc biệt khi có đệ tử nhìn thấy số điểm màu đỏ tăng lên, ví dụ như từ 215 biến thành 216, bọn họ cũng sẽ vui vẻ nhảy dựng lên.

"Chu Tước tông đúng là dụng công chăm chỉ mà, làm như vậy đúng là có thể động viên tinh thần tích cực luyện tiên pháp của các đệ tử.'' An Lâm gật đầu, cũng có chút hứng thú đi tới bức tường thủy tinh màu đỏ.

"Hỏa Diễm Quyền!'' An Lâm hô lớn một tiếng, sử dụng tiên pháp hệ hỏa học được ở đại lục Thiên Đình.

Ầm ầm!

Tường thủy tinh chấn động, số điểm bắt đầu hiện ra: [Điểm màu vàng 611, điểm màu đỏ 190. ]

An Lâm thở dài một tiếng, sức mạnh một quyền này của hắn lớn hơn gấp đôi so với đệ tử dùng thuật Viêm Bạo, nhưng độ tinh khiết của lửa lại kém nhiều như vậy.

Lúc này, bỗng nhiên Tiểu Sửu trở về nguyên hình: "Tôi cũng muốn thử!''

Nói xong, một ngọn lửa màu đen xuất hiện bên tay phải, nhìn qua thì ngọn lửa này có nhiệt độ không cao, nhưng lại mang theo hơi thở của sự hủy diệt.

"Vèo!'' Tiểu Sửu đánh ngọn lửa đen này ra ngoài, nện vào bức tường thủy tinh đỏ.

Một tiếng nổ mạnh lại vang lên, toàn bộ bức tường thủy tinh hồng đều bắt đầu rung chuyển, hơn nữa còn tan ra ánh sáng màu đỏ.

Con số bắt đầu hiện lên: [Điểm màu vàng 850, điểm màu đỏ 803. ]

"Chết tiệt, cao thế sao?'' An Lâm mở to hai mắt nhìn.

So với sự giật mình của An Lâm, phần lớn đệ tử trong trường tu luyện đều nhìn số điểm kia có chút hoang mang.

Các đệ tử đang sử dụng tiên pháp với bức tường màu đỏ, ánh sáng đỏ của bức tường thủy tinh đỏ phát ra, xuất hiện tình trạng khác thường, tất nhiên bọn họ đều nhận ra đầu tiên.

Hầu như tất cả mọi người đều dừng động tác trong tay lại, vẻ mặt không thể tin được.

Một chàng trai còn đang giữ một quả cầu lửa trong tay, đốt cháy cả lông mày còn chưa phát hiện ra, ngơ ngác nhìn con số trên tường.

Bọn họ càng thêm hiểu rõ, giá trị của con số này nói lên điều gì.

"Độ tinh khiết của ngọn lửa đạt tới 90%, đây là cấp bậc Thần Hỏa rồi. . . '' Một nam đệ tử lẩm bẩm nói.

"Cuối cùng là yêu nghiệt nào trong tông môn chúng ta vậy. . . Không đúng, chẳng lẽ Tông chủ chạy tới đây chơi?" Một đệ tử nhìn xung quanh, tìm kiếm ai là người có khả năng bắn ra tiến pháp này.

Một nữ đệ tử vỗ vai đệ tử kia, chỉ về phía An Lâm: "Không phải đâu. Từ khi bọn họ tiến vào, ta đã lén lút quan sát họ, người vừa ra tay là con khỉ này. . . "

Tin tức nhanh chóng lan truyền, trường tu luyện bắt đầu chấn động.

Có rất nhiều đệ tử đều đưa mắt về phía Tiểu Sửu, sau đó đồng tử co rút lại, hít vào một hơi.

Con khỉ xấu xí này. . . Lại khủng khiếp như vậy!

Bạn đang đọc Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên (Bản Dịch-FULL) của Minh Nguyệt Địa Thượng Sương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tieugiainhan2018
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 8
Lượt đọc 382

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.