Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một chuyến du lịch đến Thần Thú tông

Phiên bản Dịch · 1973 chữ

Nguồn: Truyện YY

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

Dịch: Tiếu Giai Nhân

Kỳ nghỉ một tháng, các bạn bè của An Lâm ai cũng bận rộn với công việc riêng của mình.

Tô Thiển Vân đã trở lại cuộc sống của một nàng công chúa nhỏ ở Thanh Mộc cung. Hiên Viên Thành cũng đã quay về Vạn Linh Tiên tông để làm “thái tử” của hắn. Hứa Tiểu Lan cũng phải quay trở về với Chu Tước tông để báo cáo một số việc.

Những đồng đội cũ của An Lâm, người thì về nhà, người thì về tông môn, không còn bao nhiêu người lựa chọn ở lại trường.

Cũng may còn có Tiểu Sửa và Tiểu Hồng ở lại cùng hắn, nếu không thì quả thật hắn sẽ thật sự rất cô đơn.

Thời gian ở trường học thật sự rất nhàm chán, mỗi ngày An Lâm đều luyện đan dược.

Kể từ khi một lúc ăn năm viên tiên đan, năng lực tu hành của hắn đã có sự tăng trưởng rõ rệt, chẳng qua chỉ là không biết đến khi nào mới có thể đột phá đến Kỳ Dục Linh kỳ giữa thôi.

Chớp mắt mà vài ngày đã trôi qua, một người một khỉ một hoa cùng nhau chơi cờ tỉ phú, cũng đã chơi đến phát chán rồi.

An Lâm vẫn muốn làm cho cuộc sống trong những ngày nghỉ của mình phong phú hơn một chút.

Làm thế nào để phong phú hơn đây?

Chẳng biết tại sao hắn lại nhớ đến bóng dáng màu trắng kia…

Ừm, đến Thần Thú tông đi!

Nói đi là đi, An Lâm đi tới trạm vận chuyển của trường học, di chuyển thẳng đến đô quận của Thạch Long Châu.

Thần Thú tông thật ra nằm ở quận Bạch Hồ của Thạch Long Châu.

An Lâm từ lâu đã muốn đi thăm Đại Bạch nhưng bởi vì những bài kiểm tra cuối năm trước đó khiến hắn không thể rời đi nên không có cơ hội.

Bây giờ đã có thời gian rồi, hắn lại muốn đi xem tình hình gần đây của Đại Bạch, nhân tiện ghé thăm Thần Thú tông trong truyền thuyết một chút. Nếu như có thể ký một khế ước thú sủng với Đại Bạch, vậy thì cực kỳ tốt.

Trên trời có tứ tông cửu hoàng, trong đó tứ tông gồm Vạn Linh Tiên tông, Chu Tước tông, Thiên Kiếm tông và Thần Thú tông.

Bốn tông lớn này tách biệt với các tu tiên tông môn khác tại giới Cửu Châu, thế lực cực kỳ to lớn, tầm ảnh hưởng của nó thậm chí đã trải rộng khắp toàn bộ đại lục Thái Sơ.

Thần Thú tông mà An Lâm muốn đến chính là một thế giới quái vật khổng lồ trong giới tu tiên. Hơn nữa còn lấy tộc Thú làm lực lượng cốt lõi của tông môn, địa vị của tu sĩ nhân loại ở nơi đó còn thấp hơn rất nhiều so với tộc Thú, e rằng chỉ có thể đảm nhiệm chức vụ tổng quản nội vụ hoặc các vai trò quan viên nhỏ nhặt.

Thần Thú tông nằm trên một ngọn núi tiên, nơi đây đất thiêng sinh ra người tài, phong cảnh đẹp như một bức tranh, đích thực chính là một nơi hoàn hảo để du lịch trong kỳ nghỉ.

An Lâm căn cứ theo tọa độ của bản đồ, đi đến cửa lớn của Thần Thú tông.

Hai bên cửa lớn có hai con rùa đá to, dáng vẻ sinh động như thật, hai mắt lại càng sinh động hơn, mang một ánh mắt đầy kiêu ngạo.

An Lâm đứng đối diện với nó, vậy mà từ đáy lòng lại sinh ra một loại cảm giác tự ti.

Ở cửa lớn còn có hai người thủ vệ. Họ nhìn thấy An Lâm đứng trên gạch bay đến, vẻ mặt không biểu lộ chút cảm xúc nào: “Các người tới đây để làm gì?”

Một người thủ vệ mở miệng hỏi.

Ban đầu An Lâm muốn nói là đến tìm Đại Bạch, nhưng đột nhiên nghĩ đến khả năng nó còn đang tiếp thụ truyền thừa, không tiện tiếp đãi, cho nên đổi lại lời nói: “Tôi đến tìm Triệu Hoài Ngân.”

Người thủ vệ gật đầu, cầm lấy bùa truyền âm đi qua một bên nói vài câu.

Rất nhanh sau đó, một nam thanh niên liền vội vàng chạy đến.

“Này, An Lâm, đã lâu không gặp!” Triệu Hoài Ngân cười chào hỏi.

An Lâm nhìn thấy Triệu Hoài Ngân tinh thần có vẻ không tệ, cũng rất hưng phấn vẫy tay chào lại.

“Ồ, con khỉ trên vai cậu là…?” Triệu Hoài Ngân nhìn thấy con khỉ nhỏ xấu xí, vẻ mặt rất hiếu kỳ.

“Nó tên là Tiểu Sửu, là anh em của tôi.” An Lâm chỉ con khỉ, mở miệng nói.

“Ồ, Tiểu Sửa, chào cậu!” Triệu Hoài Ngân nhiệt tình bắt tay Tiểu Sửu một cái.

Hắn không hề cảm thấy chuyện An Lâm và một con khỉ xấu xí gọi nhau anh em là điều gì kỳ quái, biểu hiện vô cùng tự nhiên. Điều này khiến cho ấn tượng đầu tiên của Tiểu Sửa đối với tông môn này coi như không tệ.

Sau đó Triệu Hoài Ngân bèn dẫn An Lâm và Tiểu Sửa đi vào Thần Thú tông, gọi là làm hướng dẫn viên du lịch.

“Thần Thú tông là đệ nhất đại tông môn do tộc Thú thành lập tại giới Cửu Châu.”

“Tộc Thú nơi này của chúng tôi khác với đám người diêm dúa lòe loẹt ở vực Vạn Sơn kia. Chúng tôi có tổ chức, có kỷ luật và tuân theo quy luật mối quan hệ hài hòa giữa thú và thiên nhiên. Trong những năm gần đây liên tục phát triển lớn mạnh. Những năm gần đây, trong tộc càng xuất hiện nhiều lớp người tài, chẳng hạn như Thú Tộc Tứ Tiểu Long, Phách Vương Tam Tiên Thú, những cái tên này hẳn là cậu đều đã từng nghe nói đến rồi.”

Triệu Hoài Ngân giới thiệu về Thần Thú tông với cảm giác tràn đầy lòng tự hào, xem ra lòng trung thành của hắn đối với nơi này rất cao.

Tuy rằng An Lâm không hề biết Thú Tộc Tứ Tiểu Long mà hắn nói đến là cái gì, nhưng cũng rất phối hợp tỏ ra tán thưởng không thôi, để tránh cho người bạn hướng dẫn du lịch này cảm thấy xấu hổ.

“Đằng trước chính là quảng trường cho hoạt động luyện tập thân thể!” Triệu Hoài Ngân chỉ tay về phía trước.

An Lâm nhìn qua đó một cái. Đó là một khu đất bằng phẳng cực kỳ rộng lớn, trên đó có rất nhiều tu sĩ đang rượt theo thú sủng của bọn họ.

Các loài động vật muôn hình muôn vẻ, thật sự là cái gì cũng có, hình dạng nhỏ là chuột, chó, mèo, còn hình dạng tương đối lớn thì có cá sấu, cá voi, sư tử, con hổ.

Còn có một số loài hoàn toàn nhìn không ra là loại động vật gì, ví dụ như sói con mọc cánh dài, như một số vật thể trông giống như một quả cầu tròn có lông xù, như một loài có hai khối băng dưới hai chân.

Những con vật này chạy đến đâu, tu sĩ phía sau liền chạy theo đến đó, làm cho người ta có cảm giác giống như chúng nó đang chạy trốn đám tu sĩ này vậy.

An Lâm có chút thông cảm nhìn thoáng qua Triệu Hoài Ngân, lại phát hiện trên gương mặt của hắn tràn đầy vẻ mặt hạnh phúc.

“Đi thôi, tôi dẫn cậu đến nội viện.” Triệu Hoài Ngân mở miệng nói.

An Lâm: “Nơi này cũng chia ra nội viện và ngoại viện à?”

Triệu Hoài Ngân: “Đương nhiên, ngoại viện là địa điểm hoạt động chủ yếu của tộc Thú chưa kết đan, có rất nhiều tu sĩ nhân loại phụ trách việc hậu cần ở đó. Nội viện thì là nơi tu luyện chủ yếu của các tộc Thú lớn mạnh sau khi đã kết đan. Đại Bạch mà cậu muốn tìm cũng ở đó.”

An Lâm nghe xong trong lòng lập tức có hy vọng, hơn nữa còn có chút hồi hộp, có một loại cảm giác như đến nhà gặp sui gia.

Trên đường, hắn nhìn thấy rất nhiều con vật nhỏ vô cùng đáng yêu, không nhịn được muốn đến sờ một cái.

Nhưng những con vật nhỏ này hầu như đều sẽ dùng một loại ánh mắt rất khinh bỉ để nhìn An Lâm, điều này khiến cho trong lòng An Lâm không khỏi có chút tổn thương.

“Đừng để ý, những con vật này đều sợ người lạ nên bộ dạng mới như vậy.” Triệu Hoài Ngân nhìn thấy An Lâm có chút buồn bực, mở miệng an ủi.

“Không đúng, sao Đại Bạch lại không sợ người lạ, lại còn nhao nhao muốn làm thú sủng của tôi.” Vẻ mặt của An Lâm vô cùng nghi ngờ.

Triệu Hoài Ngân nghe xong câu này, trong tim giống như bị đâm một nhát.

Bây giờ đến lượt vẻ mặt của hắn đầy phiền muộn rồi.

Đi vòng qua một con suối nhỏ trong veo, lại là một cánh cửa lớn khác xuất hiện ngay trước mắt.

Lần này người thủ vệ không còn là tu sĩ nhân loại nữa, mà hai bên là hai con hổ vóc dáng to lớn.

Toàn thân chúng tỏa ra một loại khí tức vô cùng mạnh mẽ, chắc hẳn là đã đạt tới Kỳ Dục Linh rồi.

An Lâm tấm tắc thán phục, thầm nghĩ không hổ danh là Thần Thú tông.

Ở vực Vạn Sơn sinh vật này có thể làm Vạn Thú Vương, vậy mà ở chỗ này lại làm hổ giữ cửa.

Lại thêm một sự hoài nghi hiện lên trong đầu hắn.

Không phải nói một núi không thể có hai hổ ư, sao đến nơi này, một cánh cửa cũng có thể có hai con hổ vậy?

Nơi này hoàn toàn không phải thế giới động vật.

An Lâm đi theo sau lưng Triệu Hoài Ngân, trong đầu chỉ nghĩ đến một số chuyện lung ta lung tung.

Ngay lúc hắn theo Triệu Hoài Ngân không ngừng đi về phía trước, bỗng nhiên gặp phải một con chó lớn lông trắng.

An Lâm còn tưởng rằng đó là Đại Bạch, nhất thời vui mừng khôn xiết, nhưng khi nhìn kĩ lại thấy hoàn toàn không giống với Đại Bạch.

Con chó lớn lông trắng ở trước mặt này và Đại Bạch đều xinh đẹp, nhưng vóc dáng của nó lại lớn hơn một chút, mà gương mặt cũng thuộc loại dịu dàng, so với Đại Bạch vừa đáng yêu lại vừa oai phong, bộ dạng là hoàn toàn khác biệt.

Con chó lớn lông trắng nhìn thấy nhóm người An Lâm thì dừng bước, giọng nữ nhu mì phát ra từ trong miệng nó.

“Triệu Hoài Ngân, người bên cạnh cậu là ai?”

Triệu Hoài Ngân nhìn thấy con chó lớn này, cả người không còn bình tĩnh như trước, trở nên căng thẳng hơn.

Sau cùng, hắn dường như không chống lại nổi ánh mắt nóng bỏng của con chó lớn, lúc này mới ấp a ấp úng mà mở miệng: “Hắn... hắn chính là người tên An Lâm kia”

“Cái gì! Cậu chính là An Lâm!?”

Con chó lớn lông trắng nghe vậy, bộ lông trắng bắt đầu dựng lên, đôi mắt mở to nhìn trừng trừng An Lâm.

Toàn thân An Lâm run lên.

Có sát khí!

Bạn đang đọc Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên (Bản Dịch-FULL) của Minh Nguyệt Địa Thượng Sương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tieugiainhan2018
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 374

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.