Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhận truyền thừa cuối cùng

Phiên bản Dịch · 1801 chữ

Chương 128: Nhận truyền thừa cuối cùng.

Nguồn: Truyện YY

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

Dịch: Tiếu Giai Nhân

"Haizz. . . Lại là Tiểu Hồng thắng.'' Lạc Tử Bình mở miệng nói.

Đúng vậy, là Tiểu Hồng thắng.

Không cần phải chia phe làm gì.

Tiểu Hồng ở phe nào thì phe đó lập tức thắng ngay.

Cho dù ván thứ nhất nó bị người sói giết chết tàn nhẫn, nó có thể thông qua đủ mọi cách để cắn ngược trở lại, hơn nữa suy đoán chuẩn xác tỉ suất cao đến đáng sợ.

Bạch Lăng cau mày, cô cũng cảm nhận được, tất cả đội hình phối hợp đều không quan trọng.

Lỗ hổng lớn nhất. . . Thật ra chính là Tiểu Hồng!

"Chị Bạch, thật ra chị là con người đúng không?''

Bỗng nhiên Tiểu Hồng mở miệng nói, mặt mũi gian xảo.

Bạch Lăng ngẩn ra, cười như không cười hỏi: "Vì sao lại nghĩ như vậy?''

"Tôi đọc được tình cảm trên người chị, thấy được linh hồn.'' Tiểu Hồng nâng đôi mắt hạnh nhìn Bạch Lăng, rung động lòng người.

Đám người An Lâm nghe xong cũng lập tức ngẩn người.

Mẹ nó, còn có thể nhìn thấy linh hồn ư?

Sao Tiểu Hồng lại trâu bò như vậy?

Bạch Lăng dịu dàng cười, không trả lời, mà chuyển ánh mắt về phía quả cầu trắng trên cầu gỗ, mở miệng nói: "Năng lượng của Thần Lăng Châu sắp hết, mấy người có năm giây, đừng bỏ lỡ cơ hội.''

Mọi người còn mơ màng chưa kịp lấy lại tinh thần.

Đây là tình huống gì, được gọi là trợ giúp à?

Từ khi nào mà Bạch Lăng lại trở nên tốt tính như vậy, không phải sẽ lừa gạt họ chứ?

Nhìn thấy vẻ mặt nghi ngờ và lo sợ của mọi người, Bạch Lăng không tiếp tục nói chuyện, từ từ biến mất tại chỗ.

Tin lời cô nói không?

Thật ra dù thế nào thì đợi khi lửa đạn từ Bạch Châu dừng, bọn họ đều xông lên thử một lần.

Bạch Lăng hoàn toàn không cần thiết phải nhắc nhở mới đúng. . .

"Mọi người ở đây chờ, tôi lên trước thử một chút.'' An Lâm mở miệng.

"Haizz, vẫn nên đi cùng, dù sao chỉ có cơ hội này thôi. Được thì được, không được là không được.'' Miêu Điềm vẫy tay, đương nhiên vốn định tiến lên cùng với An Lâm.

Đúng như lời Miêu Điềm nói, chỉ có một cơ hội này thôi, mọi người không thể để một mình An Lâm mạo hiểm, lần lượt đứng phía sau hắn.

Thấy quyết định của các đội viên, An Lâm cảm động trong lòng, không khuyên họ nữa.

Đột nhiên, đạn pháp từ quả cầu trắng ngừng lại, màu sắc cũng nhợt nhạt hơn một chút.

Phong Linh!

Gió xoáy quấn quanh hai chân An Lâm, tốc độ tăng vọt, trong nháy mắt đã phóng tới quả cầu mà trắng!

Tuy Bạch Lăng nói bọn họ có năm giây, nhưng An Lâm vẫn dùng hết sức mình, tranh thủ rút ngắn khoảng cách trên trăm mét trong thời gian ngắn, không đến hai giây hắn đã vượt qua.

Hai tay đặt lên phía trên quả cầu màu trắng, nguyên khí được rót vào!

Lúc này, mọi người đều lướt qua cầu gỗ, đến bên cạnh An Lâm, vừa lo lắng nhìn quả cầu, sợ nó bỗng nhiên phun ra một tia sáng trắng.

Một giọng nói máy móc, vang lên giữa nơi này: "Thí luyện ảo ảnh hoàn thành.''

Mọi người nghe vậy đều thở dài nhẹ nhõm, thí luyện đáng sợ này, cuối cùng bọn họ đã thông qua rồi!

Trời đất quay cuồng, bọn họ lại tới không gian màu trắng kia.

Bóng người Bạch Lăng hiện ra, mặt hiện ý cười.

"Chúc mừng các bạn đã thông qua thí luyện ảo ảnh, bây giờ mỗi người các bạn đề sẽ nhận được huyết mạch truyền thừa của cơ sở nghiên cứu. Cụ thể nhận được loại truyền thừa gì, tôi sẽ giúp các bạn lựa chọn phù hợp nhất.''

Bàn tay trắng noãn của cô đặt lên một quả cầu đen, một luồng ánh sáng chiếu lên cơ thể mọi người.

"Phong Dụ, Ngân Thố, Kiếm Long, Ma Viên.'' Bạch Lăng nhìn đám người Tỗng Vĩnh Ngôn mở miệng nói.

Ngay sau đó, cô nhìn Tiểu Sửu, trong đôi mắt đẹp hiện lên chút ánh sáng khác lạ, mở miệng nói: "Ám Thần!''

Cô quay đầu nhìn về phía An Lâm: "Kính Hợp!''

Cuối cùng, cô nhìn An Lâm, đôi mày thanh thú chau lại, cô càng nhìn càng hoang mang, giống như rơi vào trường hợp phải khó khăn lựa chọn.

An Lâm: ". . . ''

Bạch Lăng xoa chiếc cằm trơn bóng, cắn răng, mở miệng nói: "Cậu muốn nhận truyền thừa gì?''

An Lâm ngây người.

Chỉ vào bản thân mình: "Tôi tự mình chọn sao?''

Ánh mắt của Bạch Lăng nhìn An Lâm phức tạp, thở dài một tiếng nói: "Tôi không nhìn thấu cậu, không chọn được. Cho nên. . . Tự cậu chọn đi!''

An Lâm: ". . . Tôi không muốn nhận truyền thừa được không?''

Bạch Lăng khẽ cười một tiếng: "Không được! Sao vậy, không tin huyết mạch truyền thừa của sở nghiên cứu của tôi ư?''

"Phải biết rằng bây giờ các cậu nhận được truyền thừa, là nghiên cứu huyết mạch truyền thừa tối thượng cao cấp nhất của văn minh Tử Tinh, người bình thường ngay cả tư cách chạm vào cũng không có.''

Nói xong, cô dùng đầu ngón tay mảnh khảnh chỉ nhẹ lên trán An Lâm.

Trong nháy mắt, có vô số lựa chọn xuất hiện trong đầu cậu, ngay cả một số đặc tính cơ bản của huyết mạch cũng được ghi chú rõ ở đó.

Hắn đọc những truyền thừa này, trong khoảng thời gian ngắn không thể ra quyết định, trong lòng nghĩ hoặc là không cần, hoặc muốn một cái thật đặc biệt trâu bò.

Hắn nghĩ như vậy, bỗng nhiên nói một đạo truyền thừa ra.

"Màn đêm buông xuống, vạn vật biến mất. . . ''

Thông tin liên tục được rót vào trong đầu hắn, đây không phải là huyết mạch truyền thừa, mà là vô số thông tin, dường như có một dấu ấn đã khắc sâu vào đầu An Lâm!

"Răng rắc. . . ''

Tiếng nứt phát ra rõ ràng từ quả cầu đen, nó nứt ra rồi. . .

Lần đầu tiên vẻ mặt Bạch Lăng biến sắc, hoảng sợ thu ngón tay về, dùng ánh mắt khó tin nhìn An Lâm.

Lúc này, đám người Miêu Điềm đã hoàn thành truyền thừa, mở hai mắt ra.

Bọn họ nhìn thấy sắc mặt của Bạch Lăng, lại nhìn thấy hình dáng của quả cầu, không khỏi giật mình.

Chỉ có An Lâm là vẻ mặt vô tội gãi đầu: "Sao truyền thừa còn chưa kết thúc, vì sao lại gián đoạn như vậy?''

Khóe miệng Bạch Lăng co giật, chỉ cảm thấy uất nghẹn, tủi thân trong lòng.

"Cậu. . Rốt cuộc cậu là ai?''

Cô nhìn An Lâm, giọng điệu có chút run rẩy.

"Tôi là An Lâm, người trái đất, sinh viên Thiên Đình.''

"Cuối cùng cô có hoàn thành truyền thừa không, mới truyền một nửa là có ý gì? Không biết nói chuyện chỉ nói đến một nửa, sẽ khiến người khác cảm thấy khó chịu sao?'' An Lâm bất mãn nói.

Khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Lăng hơi đỏ lên, cơ thể tức giận đến mức run rẩy.

Khó chịu sao? Cô mới là người khó chịu này?

Thông tin chủ chốt đều bị hắn đánh cắp một nửa, hắn còn mang vẻ mặt vô tội ầm ĩ là sao!

"Không có, mau đi đi!''

Cô vung tay lên, đám người An Lâm chỉ cảm thấy trời đất xoay chuyển, cơ thể lại trở về cầu gỗ.

An Lâm:". . . Chịu thiệt rồi, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?''

Mọi người: ". . . "

Tuy bọn họ không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng khi nhìn thấy Bạch Lăng bị An Lâm chọc thành bộ dạng đó, bọn họ lại cảm thấy rất dễ chịu!

Một cánh cổng mới xuất hiện trước mặt mọi người.

Đám người An Lâm tiến vào.

Sau đó, bọn họ đi tới một đại sảnh rộng rãi, nơi này có bàn, ghế dựa, có máy móc tạo vật lơ lửng trong không trung.

Cảnh này rất quen thuộc, bởi vì bọn họ vừa mới tiến vào gian đại sảnh này khi nãy!

"Nơi này. . . Sao lại trở về rồi?'' Miêu Điềm có chút không tin được.

Ngược lại Tôn Thắng Liên nhớ tới gì đó, che miệng cười: "Đây là công lao của đội trưởng.''

Mọi người nghe vậy, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó không hẹn mà nhớ tới bộ dạng tức giận của Bạch Lăng, cười thầm.

Chẳng lẽ đây chính là đón cửa từ chối tiếp khách trong truyền thuyết?

Chỉ có thể nói, anh An. . . Làm rất tốt!

An Lâm không để ý đến sự khen ngợi và cảm kích của các đội viện, ngược lại vẻ mặt kỳ lạ khi nhìn năm thứ máy chế tạo đang trôi nổi trong không trung.

"Trung tâm nghiên cứu khoa học kỹ thuật huyết mạch sinh vật là trung tâm luyện đan các loài thú, có thể kết hợp sức mạnh khoa học kỹ thuật và sức mạnh huyết mạch một cách hoàn mỹ, bây giờ bị tấm màn không gian ngăn cách. . . ''

"Muốn mở nó ra mà nói, chỉ cần. . . "

Hắn ngưng tụ nguyên khí ở đầu ngón tay, vẽ một trận đồ phức tạp lên tấm màn ngăn cách không gian hình người kia.

Sau đó, trận đồ phát ra ánh sáng lộng lẫy, dường như giống một chiếc chìa khóa, xé rách tấm màn ngăn cách không gian này.

An Lâm không chút do dự thu hình nhân người cao lớn này vào nhẫn không gian.

Ngay sau đó, hắn đến trước mặt máy chế tạo, lặp lại động tác vừa rồi.

Bạch Lăng đang sửa chữa phục hồi quả cầu màu đen, thông qua máy cảm ứng phát hiệ ra chuyện An Lâm đã làm, tức giật suýt nữa hộc máu.

"An Lâm. . . Qúa đáng rồi!"

Cô hét lớn một tiếng, bàn tay trắng nõn đánh vào hư không.

Đại sảnh và cửa bên ngoài đều lập tức mở ra, An Lâm vừa mới thu lấy hình nhân cao lớn thứ hai, cùng với các đội viên của hắn, trực tiếp bị một lực mạnh đánh bay ra ngoài cửa, ngay cả kèn hiệu gọi Giác Long mở cửa theo trình tự cũng không có. . .

Bạn đang đọc Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên (Bản Dịch-FULL) của Minh Nguyệt Địa Thượng Sương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tieugiainhan2018
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 9
Lượt đọc 381

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.