Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quý khách thân mến, thú triều đã được gửi tới

Phiên bản Dịch · 1760 chữ

Nguồn: Truyện YY

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

Dịch: Tiếu Giai Nhân

Các thành viên trong đội An Lâm đã chạy gần tới thành Định An.

Từ xa họ đã nhìn thấy bức tường thành tối đen cao cả trăm thước.

Trên tường thành, có không ít bóng người đang di chuyển, hiển nhiên họ đang chuẩn bị cho cuộc chiến sắp tới.

"Nhanh đến, chúng ta tăng tốc thôi!"

An Lâm nói với các thành viên đằng sau.

Đúng lúc này, trên bầu trời truyền đến một tiếng quát to.

"Bạn học An Lâm, để tôi giúp cậu!"

An Lâm ngẩng đầu lên nhìn, thấy Lộ Chiến và hơn mười bạn học khác đang đứng trên một cái vung.

Không đúng, là một cái pháp khí khổng lồ trong như cái vung.

Nghe hắn nói vậy, trong lòng An Lâm chợt dâng lên cảm giác không ổn, hắn vội la lớn: "Không cần! Con khỉ đó là người một nhà, mau dừng..."

"Yêu hầu xấu xí, định trốn đi đâu!" Lộ Chiến quát to một tiếng, cầu sét hình thành trong tay hắn tia lửa bắn ra từ đó, vang lên tiếng tanh tách.

Rầm uỳnh!

Cầu sét bị văng ra!

Tiểu Sửu chạy đằng trước nhất, bị bất ngờ không kịp đề phòng nên sau lưng trúng một đòn, ngã nhào xuống đất.

"Tay..." Môi An Lâm run run.

Hắn còn chưa kịp nói xong, Tiểu Sửu đã trúng đòn ngã vật xuống đất.

Lúc này Lộ Chiến mới kịp tiêu hoá những lời An Lâm vừa nói gì, ngẩn ngơ tại chỗ.

Con khỉ xấu xí đó là người một nhà?

Cũng đúng, bạn học An Lâm vốn đã rất kì quái, thu nhận một con khỉ xấu xí cũng không phải chuyện gì lạ cả...

Lúc này hắn di chuyển vung bay tới cạnh Hầu Vương, mở miệng xin lỗi: "Thành thật xin lỗi, chuyện này có hơi đột nhiên, không ngờ chỉ là hiểu lầm, là Lộ Chiến tôi lỗ mãng."

Tiểu Sửu từ trên đất bò dậy, đôi mắt sáng ngời như bóng đèn ngấn nước mắt.

Mẹ nó, lại là hiểu lầm!

Thế giới này làm sao vậy, vẻ ngoài xấu xí chẳng lẽ cũng là tội lỗi à?

Đại quân thú triều đằng sau đã tới rất gần, đội An Lâm nhận lời mời chạy hết lên cái vung.

Còn về đám binh lính Giáp Ất Bính Đinh theo họ, quyết định quẹo ngang sang một bên, đổi hướng đi, tạm thời lánh đi.

An Lâm đứng trên vung mới thấy trên pháp khí phi hành này đã đứng hơn mười sinh viên.

Trên cái vung dài mấy chục mét, chen chúc một xíu có thể chở được cỡ mười mấy người.

Nếu không loại pháp khí này chở người bay cần sử dụng một lượng linh thạch lớn, vả lại còn hao tốn rất nhanh, thì mấy hôm trước lúc chạy, Lộ Chiến đã lấy nó ra, chở thêm mấy bạn học nữa rồi.

Trên vung, bạn học Trần Tử Tích đứng ở phía đuôi vung. Trong tay cô cầm một đoá dị hoa màu tím, phấn hoa bay bay theo gió, bay tới chỗ đám dị thú đang không ngừng chạy theo họ.

Lộ Chiến giải thích cho An Lâm nghe: "Hoa này tên là U luyến tình, là linh hoa cấp ba. Phấn hoa của nó có sức hấp dẫn rất lớn với dị thú, lợi dụng phấn hoa chúng ta có thể dễ dàng tạo nên thú triều! Toàn bộ tinh hoa của hoa U luyến tình đều tập trung hết trên phấn hoa, bạn học Trần Tử Tích vì thành tích chỉ tiêu của lớp chúng ta, coi như đã dốc hết túi mình rồi đó."

Trần Tử Tích nghe vậy chỉ cười khẽ, không nói gì, tiếp tục kích thích hoa U luyến tình tiết ra phấn hoa.

"Nhưng cái suy nghĩ tạo ra thú triều là do tôi nghĩ ra đó!" Lộ Chiến vô cùng đắc ý mở miệng nói.

An Lâm nghe vậy miệng hơi run rẩy, phụ họa nói: "Bạn học Lộ giỏi quá!"

Có thể nhận được lời khen của nhân vật có tiếng trong trường như An Lâm, Lộ Chiến cực kì vui vẻ, hắn tiếp tục khoác lác kể cho An Lâm nghe về linh cảm của mình rồi làm họ sao kéo bọn Hứa Tiểu Lan và Hiên Viên Thành nhập hội...

An Lâm nhìn thú triều đông nghìn nghìn đằng sau, số lượng dị thú chắc hơn hai ngàn con quá...

Thú triều khí thế ngập trời, nơi chúng đi qua bụi mù tung bay, tỏ rõ đợt thú triều này đáng sợ thế nào.

Hắn thật sự rất muốn nói một câu: "Đợt thú triều này, các sinh viên trong lớp chúng ta chống lại nổi không đây..."

Trên đầu tường thành Định An, Lăng Tiêu Kiếm Tiên và Trịnh Thiên Thu nhìn thu triều đang tiến lại gần, hắn lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, thở dài một tiếng.

"Không ngờ sinh viên của tôi lại làm ra chuyện hoang đường thế này, đã làm phiền thành chủ rồi." Lăng Tiêu Kiếm Tiên xin lỗi nói.

Trịnh Thiên Thu lắc lắc đầu: "Chưa chắc là chuyện xấu đâu, dù gì thành Định An này cũng thường xuyên gặp được thú triều, bây giờ chẳng qua là tới trước mà thôi."

"Tập trung đỡ hơn xé lẻ, dọn dẹp một phen trước cũng không phải chuyện xấu."

"Hơn nữa lúc này còn có mấy trăm sinh viên tinh anh của các vị giúp đỡ, có thể giảm mức thương tổn trong đợt thú triều xuống thấp nhất, thậm chí còn thu thập được xác của hơn một ngàn dị thú, tóm lại, vẫn là lợi nhiều hơn hại."

Thật ra thì Trịnh Thiên Thu nói cũng không sai gì, Lăng Tiêu Kiếm Tiên cũng chỉ đành bất đắc dĩ chấp nhận.

Nhưng kì thật hắn vẫn rất tức giận, tức là vì đám sinh viên của mình dám gây ra chuyện lớn thế này mà không hề báo trước cho hắn tiếng nào.

Lúc Hứa Tiểu Lan nói tin này cho hắn nghe, hắn suýt thì bị doạ ra mồ hôi lạnh luôn.

May mà theo tình báo nhận được, không có mấy con nguyên thú đáng sợ gia nhập đợt thú triều này, không thì đám sinh viên đang ngồi trên vung ấy đã bị nguyên thú vung chân đạp chết sạch rồi...

Cái vung bay tới đầu tường, đám người An Lâm lần lượt nhảy xuống tường thành.

Lộ Chiến cực kì vui vẻ đi tới trước mặt Lăng Tiêu Kiếm Tiên: "Chủ nhiệm, em đã dẫn thú triều tới thành Định An rồi, mời thầy kiểm tra nhận hàng!"

"Bốp!"

Lộ Chiến bị Lăng Tiêu Kiếm Tiên đấm cho một quyền nằm bẹp tại chỗ, đầu sưng lên một cục to tướng.

"Kiểm tra mẹ nó chứ kiểm tra! Cậu làm vậy không khác gì tự tìm đường chết cả, có biết không hả?"

Lăng Tiêu Kiếm Tiên đang lo không có chỗ trút giận, rốt cục tìm được đầu sỏ, bây giờ không ra tay còn đợi tới chừng nào nữa.

Lộ Chiến gãi đầu mặt đầy oan ức đứng dậy, ngay sau đó đã bị Lăng Tiêu Kiếm Tiên chỉ thẳng mặt mắng cho một trận.

Nội dung đại loại là thu hút thú triều tuy rằng giúp họ đạt được hiệu suất cao, nhưng nó ảnh hưởng rất lớn tới vấn đề an toàn của các sinh viên, vân vân và vân vân, mắng tới Lộ Chiến gật đầu liên tục, hứa chắc chỉ có lần này không có lần sau.

Mà một phía khác, Trần Tử Tích còn đang đứng trên tường thành, không ngừng dùng tiên pháp hệ Phong, siêng năng thổi phấn hoa từ hoa U luyến tình ra ngoài...

Rầm rầm rầm...

Đàn thú càng ngày càng lại gần hơn.

"Trận pháp Sát thú chuẩn bị!"

Trịnh Thiên Thu hô to một tiếng, mấy ngàn binh sĩ đứng trên tường thành bắt đầu khởi động nguyên khí trên người mình, cùng nhau thét lớn một tiếng, âm vang rung trời.

Mỗi một người trong họ cấp bậc không hề cao, đa phần đều chỉ là Đạo Chi Thể cấp bốn hoặc cấp năm mà thôi.

Nhưng trận pháp bổ trợ chung quanh lại có thể tập trung sức mạnh của họ lại cùng một chỗ.

Trận pháp màu trắng khổng lồ xuất hiện, bao phủ toàn bộ tường thành.

"Cung tiễn!"

Mấy ngàn binh sĩ đồng loạt lấy cung tiễn ra, kéo cung căng tròn như vầng trăng.

Uy lực của trận pháp bám vào trên mũi tên, làm các mũi tên loé sáng, chứa đựng uy lực khôn cùng của trận pháp.

Đây là lần đầu tiên An Lâm nhìn thấy quân đội tạo thành từ tu sĩ tác chiến thế nào, nên hắn vô cùng tò mò.

"Bắn tên!"

"Vèo vèo vèo..."

Mấy ngàn mũi tên ẩn chứa sức mạnh của trận pháp xé gió lao đi, hoá thành ánh sáng lấp lánh, như một dòng sông màu trắng trút lên đàn dị thú.

Mũi tên hoá thành luồng ánh sáng trắng, xuyên thấu qua lớp da của đại đa số dị thú.

Tiếng dị thú kêu thảm thiết vang lên liên tục, cả trăm con dị thú bị thương, hơn mười dị thú ngã xuống, ngay sau đó bị những dị thú chạy từ sau lên đạp nát vụn.

"Kéo cung!"

Đối diện với thú triều đông nghìn nghịt đang chạy tới, đám lính lại kéo căng dây cung.

Sức mạnh của trận pháp cộng dồn lên cung tên, nên cần một thời gian để chuyển hoá, vì thế nhiều nhất họ chỉ bắn được một lần nữa.

"Bắn tên!"

Lúc này, mấy ngàn mũi tên đồng loạt bắn ra, vì khoảng cách quá gần, nên cả ngàn con dị thú đều bị thương, hơn trăm con ngã vật xuống đất!

"Lính cận chiến và Thuật pháp sư chuẩn bị!"

Theo tiếng hô vang vọng khắp tường thành của Trịnh Thiên Thu, binh linh lần lượt biến hoá vũ khí của mình.

Lúc này, đại quân thú triều đã cách tường thành chưa tới năm mét, mặt đất đang rung chuyển dữ dội!

"Chúng ta cũng nên ra tay rồi." Lăng Tiêu Kiếm Tiên mở miệng nói.

Gần trăm sinh viên đứng cạnh ông bộc phát ra khí tức cực kì mạnh mẽ.

Bạn đang đọc Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên (Bản Dịch-FULL) của Minh Nguyệt Địa Thượng Sương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tieugiainhan2018
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 9
Lượt đọc 339

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.