Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại Vương gọi ta đến tuần tra núi đấy

Phiên bản Dịch · 1846 chữ

Nguồn: Truyện YY

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

Dịch: Tiếu Giai Nhân

Lạc Tử Bình nghe xong câu này, mặt mũi trắng bệch.

Muốn hắn đi xử lý Hầu Vương? Chắc chắn không phải Hầu Vương xử hắn chứ?

“Ha ha ha, tôi chỉ là nói đùa thôi, khẩn trương như vậy làm gì?”

An Lâm nhìn thấy phản ứng của Lạc Tử Bình, có chút tức cười nói.

Vốn dĩ hắn chỉ muốn làm bầu không khí trở nên sôi động một chút, nào ngờ hình như Lạc Tử Bình lại tưởng là thật.

“Hô… anh An, anh nên nói sớm chứ, đừng dọa tôi có được không, trái tim nhỏ bé của tôi chịu không nổi đâu.” Lạc Tử Bình vỗ bộ ngực rắn chắc khỏe mạnh của chính mình, bộ dạng vẫn còn sợ hãi trong lòng.

Ba người còn lại thì vẻ mặt tiếc nuối thở dài một cái.

Đáng tiếc, tại sao chỉ là một trò đùa…

“Ha ha, An Lâm đạo hữu thật hài hước.” Người đàn ông cao to khoác da thú nhếch miệng cười nói.

Nhìn nụ cười vô cùng miễn cưỡng kia của người đàn ông, trong lòng An Lâm có chút buồn bực, chẳng lẽ hắn khuấy động bầu không khí thất bại rồi sao?

Sau khi mọi người nghỉ dưỡng sức thì bắt đầu xuất phát đi về phía ngọn núi linh thiêng kia theo như lời của người đàm nam cao to.

Thông qua sự hiểu biết, An Lâm biết người đàn ông cao to kia tên là Tiết Trác Minh là đoàn trưởng của đoàn Săn Thú này, cảnh giới cũng đạt đến Đạo Chi Thể cấp mười.

Lúc đầu đoàn Săn Thú này có hai mươi đoàn viên, được xem là một đoàn Săn Thú có thực lực mạnh mẽ ở thành Định An.

Không biết làm thế nào gặp phải bầy muỗi hút máu khổng lồ, Đoàn Săn Thú bị trọng thương, bây giờ chỉ còn lại sáu người.

Cái chết của bạn đồng hành khiến cho đoàn Săn Thú chìm trong bi thương, suốt đường đi không nói tiếng nào.

Ngọn núi linh thiêng kia nằm ở một nơi xa xôi của đầm lầy. Lá chắn thiên nhiên này của đầm lầy khiến rất nhiều tu sĩ dừng bước. Cũng chính vì như vậy, số tiên quả kia mới được sinh trưởng thuận lợi.

Dưới chân ngọn núi linh thiêng, một con khỉ cầm trường kiếm hoan hô hát vang: “Đại Vương gọi ta đến tuần tra núi… Ta đi dạo nhân gian một vòng… Đánh trống của ta…. Gõ chuông của ta… Cuộc đời tràn ngập cảm giác nhịp nhàng! Đại Vương gọi ta đến tuần sơn… Bắt tên hòa thượng làm bữa tối...”

Sau đó...

Con khỉ nhìn thấy một đám người cao to bỗng nhiên xuất hiện, bao vây chặt lấy nó, lộ ra nụ cười không có thiện ý.

Sau khi con khỉ bị bao vây, mặt không biến sắc, ngược lại tay cầm trường kiếm thể hiện một dáng vẻ ngông nghênh.

“Này! Yêu nghiệt phương nào lại dám làm càn dưới Hoa Quả Sơn?”

An Lâm bước ra, trong mắt lóe lên một tia sáng màu vàng, khởi động thuật Thần Uy!

Sau đó, con khỉ hình như nhìn thấy sự tồn tại của thứ gì đó vô cùng vĩ đại, toàn thân run rẩy, mặt lộ vẻ hoảng sợ.

“Phù phù!”

Con khỉ quỳ xuống hô to: “Đại đại đại đại… nhân, xin ngài tha mạng cho tiểu nhân!”

An Lâm hắng giọng một tiếng: “Tha cho ngươi cũng được, mau khai hết tin tức ngươi biết về Hoa Quả Sơn ra đây.”

Con khỉ nghe vậy trên mặt có chút dùng dằng, nhưng khi nó nhìn thấy trong mắt An Lâm lại lóe lên tia sáng màu vàng một lần nữa thì bị dọa đến lập tức kể hết những gì đã biết ra.

Mọi người trong đoàn Săn Thú nhìn thấy An Lâm vừa trừng mắt nhìn con khỉ đã có thể dọa đến kẻ kịch chủ động khai ra tin tức, không khỏi vô cùng ngạc nhiên, lại nhìn về phía An Lâm bằng ánh mắt tăng thêm sự kính trọng.

Chỉ có bốn người trong tiểu đội của hắn lại cảm thấy đó là chuyện đương nhiên. Anh An ngay cả sinh vật của kỳ Phản Hư cũng có thể chém giết, chút thủ đoạn này thật sự không đủ gây kinh ngạc.

Sau đó, sau khi mọi người đã hỏi được tin tức thì đánh cho nó bất tỉnh.

“Không thể đợi thêm nữa, chúng ta phải lập tức tới đó ngay!” Trên mặt Tiết Trác Minh lộ ra vẻ lo lắng.

Bọn họ hỏi ra được một tin tức rất đáng sợ, đó chính là tiên quả sắp bị ăn mất rồi!

Hôm nay Hoa Quả Sơn có một vị Ngưu Đại Vương đến, muốn cùng Sửu Hầu Vương cùng nhau thưởng thức tiên quả!

Mọi người đều nghiêm nghị gật đầu, miếng thịt mỡ sắp đến tay không thể để bọn chúng cướp đi được.

Trên Hoa Quả Sơn, nơi này nguyên khí nồng nặc, đích thực là một ngọn núi linh thiêng được trời đất tạo thành.

Binh tướng khỉ đóng tại các điểm trọng yếu trong núi, nhưng Tiết Trác Minh biết một con đường tắt ít có khỉ qua lại, lúc đầu bọn họ thâm nhập vào bên trong chính là từ con đường tắt đó.

Một con đường bên cạnh thác nước, mọc lên một cái cây nhỏ thân đỏ như mã não, cành lá xanh tươi như ngọc bích.

Trên cây kết chín quả đỏ rực, đang đong đưa theo gió, dáng vẻ cực kỳ cám dỗ.

Đây chính là cây Thanh Huyền Linh Huyết và tiên quả đang chín mọng trên cây.

“Ha ha ha, hiền đệ, không ngờ tiên quả Huyền Huyết này lại chín nhanh như vậy. Chúng ta ăn số quả này, công lực chắc chắn có thể tăng thêm nhiều lần!” Một tên ngưu yêu trên đầu có hai chiếc sừng đen kịt, hai mắt sáng như gương, giọng nói như tiếng chuông lớn, sảng khoái mở miệng cười nói.

“Ha ha, công hiệu của tiên quả đâu chỉ có như vậy. Nếu may mắn, nói không chừng còn có thể thức tỉnh thần thông đấy.” Một con khỉ thân khoác khôi giáp màu vàng, uy vũ hùng tráng nhếch miệng cười nói.

Mặt nó đầy tàn nhang, hai mắt màu vàng, rất to rất sáng, như một cặp bóng đèn lớn.

Cái mũi hướng lên trời, miệng đặc biệt lớn, còn có cái cằm giống như cái mông, nói tóm lại là… rất xấu!

Không hổ tự xưng là Kim Nhãn Hầu Vương Sửu Hầu Vương.

“Tuy nhiên đã nói rõ rồi, bây giờ chỉ có thể ăn một quả tiên, chúng ta mỗi người một nửa” Sửu Hầu Vương mở miệng nói.

Trên mặt Ngưu Đại Vương hiện lên thần sắc khó chịu: “Nhưng tôi cũng đã gọi Ngân Sí Đại Vương, Liên Ma Cư Oa tới rồi, một tiên quả e rằng không đủ ăn đâu!”

Sửu Hầu Vương ngẩn ra tại chỗ, sau đó tức giận nói: “Anh gọi bọn họ tới làm gì, không phải tôi nói bí mật của tiên quả không thể nói cho dị thú khác biết sao?”

Ngưu Đại vương cười ha ha: “Nhưng mà hiền đệ, tôi tính toán rồi, nếu tôi và anh hai người chúng ta ăn, chỉ có thể ăn nửa quả tiên. Nhưng nếu cùng chia sẻ với Ngân Sí Đại Vương và Liên Ma Cự Oa, có thể một người được ăn đến ba quả đấy…”

Sửu Hầu Vương ngơ ngác nhìn Ngưu Đại Vương, sao hắn lại không biết hàm ý của câu nói này.

Điều khiến hắn kinh ngạc đến ngây người tại chỗ không phải là tiên quả của hắn bị linh thú khác cướp đoạt, mà chính là hắn lại bị người anh em mà mình tin tưởng nhất phản bội!

“Ầm ầm!”

Dưới chân núi vang lên âm thanh chiến đấu cùng tiếng la giết của binh tướng khỉ, chứng thực cho lời nói của Ngưu Đại Vương.

“Con trâu thối, hôm nay lão Tôn tôi tuyệt đối không tha cho anh!” Sửu Hầu Vương hét lớn một tiếng, trong tay biến ra một cây gậy màu bạc, đập mạnh về phía Ngưu Đại Vương.

Ngưu Đại Vương lạnh lùng cười một tiếng, rồi cũng rút ra một cây thiết bổng đánh nhau với Sửu Hầu Vương.

Sức chiến đấu của hai người đều vô cùng mạnh mẽ, chấn động của trận chiến bao phủ bốn phía, cát đá bay tứ tung.

Trong lúc này, một con chim ưng khổng lồ màu bạc lướt lên linh sơn, làm nổi lên một trận gió lớn, khiến cho tất cả linh hầu trên mặt đất té ngã.

Một con ếch khổng lồ toàn thân đen kịt cao khoảng ba trượng cũng xuất hiện dưới chân núi.

Mỗi lần hai chân của nó giẫm một cái, mặt đất đều rung động một trận dữ dội. Mỗi lần nó nhảy lên đều có thể vọt lên hơn trăm mét. Vô số linh hầu bị bàn chân to lớn của nó giẫm bị thương hoặc giẫm chết.

Ngân Sí Đại Vương và Liên Ma Cự Oa đều đến rồi. Bọn chúng là linh thú có thực lực vô cùng hùng mạnh, linh hầu tầm thường làm sao có thể chống đỡ được cước bộ của chúng.

Hai con linh thú này cũng rất nhanh đến nơi chiến đấu của Sửu Hầu Vương.

Chúng nó hóa thành hình người, đi về phía cây Thanh Huyền Linh Huyết.

“Anh Ngưu, tiên quả Huyền Huyết này tôi hái trước nhé. Lát nữa chúng ta mỗi người ba quả.” Ngân Sí Đại Vương mở miệng nói.

“Ngươi dám?” Sửu Hầu Vương hét lớn một tiếng, giơ gậy bạc lên tức giận nện về phía người đàn ông có làn da màu bạc kia.

Thế nhưng đòn tấn công của hắn lại bị Ngưu Đại Vương ngăn cản, chặn đường đi của hắn lại.

Liên Ma Cự Oa ở một bên không ngừng đánh lùi đám binh tướng khỉ đang xông tới. Ngân Sí Đại Vương thì ánh mắt rực lửa đi về phía Thanh Huyền Linh Huyết Thụ, đôi bàn tay chộp tới tiên quả Huyền Huyết.

Trong lúc này, một cú đấm kim quang đột nhiên xuất hiện.

Ngân Sí Đại Vương giật thót mình, lấy chưởng tiếp quyền, đón lấy cú đấm kim quang này.

Ầm ầm!

Ngân Sí Đại Vương bị sức lực mạnh mẽ đẩy lùi hai bước, mặt hơi biến sắc nói: “Kẻ nào!?”

“Ha ha, ngại quá, tiên quả này là của chúng tôi.”

An Lâm nhanh chóng phóng về phía Ngân Sí Đại Vương.

Phía sau của hắn, mười mấy thành viên cũng bộc phát ra khí tức mạnh mẽ, xông về phía Ngân Sí Đại Vương!

Bạn đang đọc Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên (Bản Dịch-FULL) của Minh Nguyệt Địa Thượng Sương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tieugiainhan2018
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 8
Lượt đọc 409

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.