Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bình Thường Em Rất Kiêu Ngạo Đó!

Phiên bản Dịch · 1678 chữ

Chương 53: Bình Thường Em Rất Kiêu Ngạo Đó!

Lần này đổi ngược thành Trần Phong cảnh giác nhìn cô nàng, cứ cảm thấy cô gái đối diện đang muốn "nguy tắc ngầm" với mình để lên cao.

Nhưng Trần Phong không muốn xảy ra chuyện như vậy, hắn không muốn trở thành loại người mà mình từng ghét cay ghét đắng.

"Cô có biết ca khúc nào của Hà Gia Kỳ không?"

"Biết ạ."

"Hát một bài thử xem."

Trong khuôn viên trường, dưới con đường râm mát bóng cây, vang lên giọng hát vô cùng đặc biệt của một cô gái.

Là giọng nữ trung hiếm có, rất hàm súc, chuẩn âm tuyệt hảo, tràn đầy cảm tình.

Thẳng thắn mà nói, Trần Phong cực kỳ rung động.

Hắn vốn kéo cô gái có khuôn mặt sáng sủa nhưng đầu óc hơi thần kinh này vào "danh sách đen" rồi, nhưng không ngờ lại tình cờ nhặt được kho báu.

Ngón giọng tuyệt vời như vậy, giọng nữ trung đặc biệt như vậy, nếu có thể chọn được một bài phù hợp, thì dù không nổi tiếng khắp năm châu nhưng chắc chắn sẽ có thành tựu nổi bật.

"Anh Phong, anh Phong, em hát như vậy có được không?"

"Cũng tạm được."

Thật ra thì Trần Phong muốn hỏi cô nàng rằng, tại sao cô vẫn chưa nổi tiếng, tại sao sau này cô cũng chẳng nổi tiếng?

Tại sao trong những ca khúc nổi tiếng mà tôi nghe ở ngàn năm sau, chưa từng thấy tên cô xuất hiện?

Rốt cuộc thì sau này, cuộc đời cô đã xảy ra biến cố gì?

"Vậy em có đủ tư cách để sinh khỉ con cho anh, à không, đủ tư cách để hát bản Demo cho anh chứ?"

Trần Phong lắc đầu:

"Sinh khỉ con thì không được, nhưng hát Demo thì tạm được."

"Yehh! Cám ơn anh! Yêu anh chết mất!"

Chẳng thèm để ý đến đây là khuôn viên đông người qua lại, Tần Lộ cứ nắm lấy tay Trần Phong mà lắc qua lắc lại.

Trần Phong chợt dùng sức tránh thoát:

"Cô bình thường một chút được không!"

"Em rất bình thường mà!"

"Cô bình thường cái beep! Cô là con gái đó, rụt rè đâu?"

"Anh Phong, anh không hiểu đâu, anh không hiểu nỗi buồn thương sầu khổ của những người không có năng khiếu sáng tác như tụi em đâu. Em cũng chẳng có cách nào để kiềm chế sự sùng bái đối với anh cả. Anh nghĩ mà xem, em theo đuổi sự nghiệp ca hát, anh lại giỏi về sáng tác, nếu chúng ta kết hợp với nhau, chắc chắn sẽ sinh ra một bé khỉ con vô cùng lợi hại nha!"

Trần Phong bị cô nàng làm cho phát điên luôn rồi.

Hắn cũng mang máng hiểu vì sao cả đời Tần Lộ lại chẳng tạo nên thành tựu gì nổi bật rồi.

Quá đần độn, quá ngu ngốc.

Cô nàng cũng không nghĩ tới, nếu lỡ mình chẳng qua chỉ là trùng tên, thậm chí, tạo thẻ căn cước giả, chẳng phải chỉ cần như thế là có thể lừa cô nàng không còn một mống rồi sao?

"Đối với bất kỳ nhạc sĩ nào, cô cũng phản ứng như vậy sao?"

"Sao có thể chứ! Bình thường em rất kiêu ngạo đó."

Trần Phong cạn lời:

"Được rồi, đứng đắn một chút, chúng ta đi thu âm bài hát thôi. Đừng có táy máy tay chân! Bằng không có dẫn tôi đi tìm giảng viên của các cô đi, tôi sẽ tìm người khác."

"Đừng như vậy mà anh trai tốt của em, không phải với ai em cũng như vậy đâu. Tin em đi mà... "

"Câm miệng! Bỏ tay ra!

Chẳng lẽ cô không sợ là tôi đang khoác lác, tôi đang lừa gạt cô à?"

"Từ lúc anh né tránh bàn tay của em, em đã chắc chắn rằng anh là người rất đáng tin."

Trần Phong: "...."

Không nên làm người tốt, nhẽ ra nên hung hăng ăn đậu hũ của cô nàng cho thỏa, chỉ như vậy mới làm cô nàng tỉnh ngộ đôi chút.

Cuối cùng, Trần Phong vẫn ký hợp đồng bảo mật cùng Tần Lộ để cho cô nàng hát ca khúc này, cũng trả thù lao cho cô nàng 5000.

Tần Lộ vốn không muốn nhận số tiền này.

Cô nàng cự tuyệt thế này:

"Anh Phong, anh không cần cho em tiền đâu, có thể có cơ hội ghi âm bản Demo của anh, chính là niềm vinh hạnh của em. Nếu như anh thực sự áy náy, thì sinh khỉ con với em đi."

"Cút đi!"

Mặc dù làm việc với Tần Lộ quả thực lao tâm khổ tứ, khiến Trần Phong rất mệt mỏi, nhưng cuối cùng vẫn thu xong demo, hơn nữa, hiệu quả còn tốt hơn cả dự liệu.

Thậm chí, Trần Phong còn cảm thấy nếu như không phải bởi vì Tần Lộ không có đủ tiền, không mua nổi ca khúc của mình, nếu như hắn không đáp ứng bán cho Hà Gia Kỳ thì có thể đem "Đêm Đã Khuya" cho cô nàng hát, có lẽ cô nàng sẽ nổi tiếng.

Trần Phong gửi bản Demo cho Hà Gia Kỳ, chỉ nửa tiếng sau, Hà Giai Kỳ liền tự mình gọi điện thoại tới, quyết định mua bản quyền bài hát này, nâng mức giá 50 vạn ban đầu thành 80 vạn sau thuế.

Sự chênh lệch mức giá ở trước và sau thuế, đại loại là từ 50 vạn sau khi trừ thuế thì còn khoảng 40 vạn.

Một ca khúc, 80 vạn sau thuế, cái giá này chính là mức xấp xỉ với một ca khúc của nhạc sĩ nổi danh.

Tìm một người thích hợp để hát Demo, vừa bảo mật, vừa phô bày giá trị của ca khúc, dĩ nhiên có thể đạt được hiệu quả 1+1 lớn hơn 2, hoàn toàn thỏa mãn mong đợi của Trần Phong.

Hắn đối với giá tiền này rất hài lòng, lập tức đồng ý.

Ngay tối hôm đó, Mạch Huy liền mua vé máy bay trở về Hán Châu, trực tiếp ký hợp đồng chuyển khoản, Trần Phong mang Khúc Phổ viết tay giao ra.

Trong lúc vô tình, giá trị thẻ ngân hàng của hắn đã vượt quá trăm vạn.

Ngày hôm nay chính là ngày Thần Tài gõ cửa nhà hắn.

Thấy phản ứng của thị trường đối với "Vô Vị" cực kỳ tốt, Q-Tone tạm thời điều chỉnh chu kỳ thanh toán. Chỉ sau gần hai tuần lễ, mức hoa hồng của Trần Phong vượt trên 20 vạn sau thuế, Q-Tone liền chuyển khoản qua.

Ở nhà một mình, Trần Phong nằm trên giường, nhìn con số 124 vạn mà ngu người.

Chuỗi số dài như vậy, khiến hắn cảm thấy vô cùng hoảng hốt.

Chuyện này thật là....

Cứ như mơ!

Hắn hít sâu một hơi, trong lòng lại dấy lên đố kỵ.

Bản thân mình dựa vào gian lận, ăn cắp thành quả của người khác, chỉ trong vòng 3 tháng đã dễ dàng đổi đời.

Ở Hán Châu, có trong tay hơn 120 vạn tiền mặt, đồng nghĩa hắn có thể mua lại một căn nhà trong thành phố.

Mà điều hắn đố kỵ chính là những người có tài hoa chân chính kia.

Mình gian lận mới có thể có hôm nay.

Thế nhưng có rất nhiều người có tài hoa không cần phải ăn gian, chỉ cần dựa vào bản lĩnh của chính mình mà có thể đạt được hết thảy những thứ này.

Trần Phong đố kỵ tài hoa của người khác.

Thượng đế vốn không công bằng. Người bình thường đều sẽ tự an ủi mình, rằng người khác dù có thiên tài thế nào đi nữa, thì cũng phải cố gắng hết mình mới có thể đứng được trên đỉnh cao. Nhưng đây chỉ là tự lừa mình dối người.

Một thiên tài lợi hại chân chính, chỉ cần bỏ ra 1/3 cố gắng so với người bình thường là có thể tiến bộ gấp mười lần.

Có một ít thiên tài, thậm chí chẳng cần chăm chỉ làm gì cả, suốt ngày chỉ cần dạo chơi nhân gian, trong lúc chơi đùa chỉ cần để lại vài thứ, là đã có thể lưu danh sử xanh.

Thí dụ như, một thiên tài buôn bán chân chính, chưa kể trong túi có hơn trăm vạn, cho dù trong túi chỉ có mấy ngàn, cũng đã có thể chơi đùa ra hoa, sống được một cuộc sống tráng lệ, tràn ngập thú vị.

Nhưng một Trần Phong bình thường, trong lúc bất tri bất giác kiếm được hơn một trăm hai mươi vạn, lại chẳng biết phải làm gì với số tiền này.

Nếu hỏi hắn về ý tưởng đầu tư, thì nghĩ tới nghĩ lui, trong đầu hắn chỉ đọng hai chữ.

Mua nhà!

Trừ cái này ra, hắn quả thật nghĩ không ra đầu tư cái gì có thể bền vững mà lại thiết thực, không phải cực nhọc kiếm tiền.

Nghĩ tới nghĩ lui, Trần Phong quyết định không nghĩ nữa.

Tiếp theo vẫn nên chuyên chú cẩn thận, nỗ lực sao chép ca khúc đi, dùng hết khả năng để nâng cao hiệu suất sao chép, xử lý cho xong ba ca khúc còn lại của Chung Lôi cũng như ba ca khúc của Lương Nguyên, chuyển thành tiền trong túi.

Hiện tại, số tiền này vẫn chưa đủ, làm việc gì cũng phải lo trước lo sau, chờ đến khi tiền trong túi nằm khoảng mấy trăm vạn, lấy ra 100 vạn để làm vốn kinh doanh gì đó, vậy là ổn.

Dù cho cuối cùng thiệt hại đến mất hết vốn liếng, thì vẫn còn một khoản tiền trang trải.

Trần Phong lại nghĩ, tại sao vận mệnh lại coi trọng một kẻ tầm thường như mình nhỉ?

Bạn đang đọc Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế (Bản Dịch) của Hỏa Trung Vật
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vạn_Tộc_Chi_Kiếp_Bản_Dịch
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 9
Lượt đọc 805

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.