Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thể Chất Vẫn Được Thừa Kế

Phiên bản Dịch · 1842 chữ

Chương 25: Thể Chất Vẫn Được Thừa Kế

Nhờ một tháng trước, mỗi đêm đều kiên trì chạy 10km, tuy Trần Phong vẫn mệt đến sức cùng lực kiệt nhưng tốt xấu gì thì sức khỏe cũng có chút cải biến.

Sau khi chạy xong hắn cũng không còn nằm vật xuống sân tập nữa, chẳng qua là chỉ chống tay lên hai đầu gối, thở hổn hển mà thôi.

Hắn không dám ngồi, sợ rằng sẽ không đứng dậy nổi mà chỉ có thể để người ta khiêng mình về.

Từng thể nghiệm qua hai lần quân doanh nên hắn biết rõ, nếu xuất hiện loại tình huống này thì sẽ bị người khác xem thường.

Đồng thời, Trần Phong còn phát hiện một thứ vượt qua sự hiểu biết của hắn.

Đó chính là, ở ngàn năm trước hắn rõ ràng đã luyện tập tăng cường thể chất thông qua vận động, nhưng sau khi linh hồn xuyên tới ngàn năm sau thì cơ thể lại vẫn như cũ, thừa kế được sự khỏe mạnh của việc rèn luyện.

Cái này làm hắn có nghĩ đến trăm năm cũng chẳng ra.

Chẳng lẽ không phải là linh hồn chuyển kiếp, mà thân thể xuyên qua sao?

Nhưng tại sao khi hắn đến chỗ này, lại ở trước mặt mọi người thế này mà bọn họ vẫn không cảm thấy kỳ quái sao?

Một giây trước khi hắn xuyên qua, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Trần Phong phát giác, mỗi lần hắn tới đây đều sẽ hóa thành một đứa nhóc ngây ngốc với 10 vạn câu hỏi tại sao.

Thảm hại hơn là hắn vĩnh viễn cũng không có được câu trả lời.

Ngược lại đã đến nơi này thì an tâm rồi, tạm lẫn vào là được.

Thao luyện đã sớm kết thúc, mấy chiến hữu khác đã giải tán hết, kẻ cần đến nhà ăn thì đến nhà ăn, người cần bù lớp văn hóa thì đi bù lớp văn hóa, ai cần giải trí hưu nhàn thì giải trí hưu nhàn.

Một tay Đinh Hổ cầm lấy lon nước nhỏ, một tay xuyên túi quần, ung dung bước tới.

Gã huấn luyện mắt to mày rậm này kỳ thật rất ác.

Trần Phong biết rõ gã nên hắn quay mặt đi chỗ khác, căn bản là không muốn nói chuyện cùng.

Dù sao, thứ gì thoát ra từ miệng Đinh Hổ, khẳng định là không có gì hay ho.

"Ồ, cũng không tệ lắm nhỉ. Còn cả nổi nóng nữa hả? Có ý kiến gì với tôi sao?"

Thấy Trần Phong quay mặt đi chỗ khác không nhìn gã, Đinh Hổ lôi ra từ túi một lon nước khác thả trước mặt Trần Phong.

Trần Phong buồn bực, sao cách thức lại không giống lúc trước?

Hắn nhận ra lon nước này, đây là thức uống năng lượng trong quân đội.

Thứ này không giống loại nước tăng lực pha trộn taurine cấp thấp như ở ngàn năm trước, mà là sản vật công nghệ cao chân chính, có thể hóa giải sự mệt mỏi cơ bắp vô cùng hữu hiệu, cũng nhanh chóng bổ sung năng lượng trong cơ thể, lại không có bất kỳ tác dụng phụ nào.

Những người hành nghề vận động cao như vận động viên, hay binh lính ưu tú cũng sẽ luôn mang theo thức uống này và xem đó như nhu phẩm cần thiết cho huấn luyện thường ngày.

Dù với sự phát đạt của trình độ khoa học kỹ thuật của ngàn năm, thì chi phí của chúng cũng không rẻ, trong quân đội ít nhất cũng phải thuộc cấp Sĩ Quan trở lên, mới có thể được chế độ mười lon mỗi tháng.

Lúc trước Trần Phong chỉ từng thấy qua thứ này trong quân đội, chưa bao giờ được uống thử, sau khi bị giáng cấp thành đê bảo hộ thì càng cũng đòi hỏi điểm phúc lợi tích lũy hằng mấy tháng mới có thể đổi được một chai thức uống năng lượng như vậy.

Hắn cũng chỉ có thể đỏ mắt mà trông, thật không dám uống, quả thực không nỡ bỏ ra cái giá như vậy.

Nhưng hắn không ngờ sau khi chạy xong một vòng ngày hôm nay, Đinh Hổ lại tự thân đưa cho mình một lon, coi như giải quyết xong tâm nguyện bấy lâu của hắn.

"Báo cáo huấn luyện viên! Tôi không có ý kiến gì!"

Đầu tiên Trần Phong lớn tiếng hô một câu, sau đó hành quân lễ rồi lúc này mới nhận lấy lon nước.

Đinh Hổ cười, "Không ý kiến gì thì thôi. Có thể cậu cảm thấy tôi quá nghiêm khắc với cậu nhưng kỳ thật là tôi đang giúp cậu. Nếu hôm nay cậu huấn luyện tốt, thì sau này khi đứng trước mặt địch nhân, cơ hội sống sót của cậu sẽ nhiều hơn một chút."

Trần Phong lại sững sờ lần nữa, loại lời thoại như vậy, hai lần trước xuyên đến đây làm lính đều chưa từng nghe Đinh Hổ nói ra.

Tất nhiên là nhờ vào sự thành công chịu đựng, hoàn thành vòng chạy lần này mới khiến Đinh Hổ có vài phần thay đổi cách nhìn với hắn!

Trần Phong nhân cơ hội đặt câu hỏi: "Huấn luyện, bây giờ không phải là thời bình của thế giới sao? Chúng ta thật sự có cơ hội ra chiến trường?"

Đinh Hổ lắc đầu, "Nuôi binh ngàn ngày, dụng binh một giờ chứ sao. Quân nhân không sống vì chiến tranh, nhưng chuẩn bị vì thời khắc có chiến tranh. Binh lính trong thời bình mới là loại binh lính khó khăn nhất, tốt lắm, về nghỉ sớm một chút đi."

Trần Phong cười, nhấp một chút thức uống năng lượng, "Vâng thưa huấn luyện viên."

Đến khi Đinh Hổ đi xa, nụ cười trên mặt Trần Phong mới dần thu lại.

Tâm tình hắn bắt đầu trở nên nặng nề.

Đúng như hắn dự đoán, tất cả đều liên quan tới ngày tận thế một năm sau, Chính phủ Trái Đất là bên hiểu rõ tình hình nhất.

Hơn nữa phạm vi của tình hình này, so với dự liệu trước đây của hắn còn lớn hơn.

Đinh Hổ chỉ là một gã huấn luyện tân binh thông thường nhưng cũng mơ hồ biết được chút gì đó, chẳng qua là gã kịp thời tiết chế lại thôi.

Trần Phong phát hiện, lòng hiếu kỳ của con người đôi lúc như một con mèo vậy, dù biết rõ có hỏi thăm nhiều như thế nào cũng không có chút ý nghĩa gì nhưng chung quy lại khó mà chế ngự được bản thân.

Hắn không thể không tự nhắc nhở chính mình một lần nữa, hỏi nhiều như vậy mà làm gì, chính mình cũng không có năng lực thay đổi bất kỳ điều gì.

Về phần cơ hội sống sót mà Đinh Hổ nói, Trần Phong không thèm để ý chút nào.

Lật tổ há có trứng lành, địch nhân quá mạnh, cường đại vượt qua sự hiểu biết của loài người.

Căn bản là không có một tia hi vọng chiến thắng nào.

Các nhà lãnh đạo của Chính phủ Trái Đất đã nắm quyền qua hàng chục thế hệ và hàng trăm năm cố gắng tìm cách tranh đấu nhưng, dù thế nào thì cũng chỉ vô ích như dùng giỏ trúc múc nước, diệt vong không hề có nhân phẩm.

Trần Phong tự giác bản thân chỉ là một kẻ bình dân, không phải là nhân vật tài hoa thông thiên gì, lấy gì mà đi thay đổi lịch sử, chiến đấu căn bản không là duy trì tấn công thứ mà mình không hiểu biết sao?

Anh Hổ à, anh suy nghĩ nhiều rồi, tất cả mọi người sẽ chết chứ sao.

Trên đường trở về ký túc xá, vài chiến hữu khác thấy trong tay hắn cầm lon nước nhỏ thì rối rít tiến lên, tấm tắc lấy làm kỳ lạ.

"Ồ, Trần Phong, cậu lợi hại quá nha, Đinh Sát Tinh đưa cho cậu sao?"

"Thật hiếm thấy."

"Cho tôi xem với."

"Tôi cũng muốn xem một chút! Chà chà!"

Suốt đường về Trần Phong cứ đi một bước lại dừng một bước, cứ thế mà bị người đi đường chặn lại hỏi thăm.

Mỗi người đều rất nhiệt tình.

Trần Phong cảm thấy rất đặc biệt.

Hai lần trước tới đây, tình huống khá bất đồng.

Lần đầu tiên, mới bắt đầu hắn đã té xỉu trong thao trường, sau đó lại chồng chất trở thành trò cười cho thiên hạ trong lúc sinh hoạt, nên hắn không được thích khi còn trong quân doanh, cũng chẳng có bạn bè mấy.

Lần thứ hai thì khá hơn một chút so với lần đầu tiên nhưng lúc mới bắt đầu, cũng không nhiệt tình như vậy.

Lần này so với lần trước càng không giống nhau, đãi ngộ đặc biệt đến mức hắn có chút không quen.

Nguyên nhân cuối cùng lại có liên quan đến biểu hiện cực kỳ tốt khi chạy bộ của hắn.

Thật ra Trần Phong không thích như vậy.

Là một người đã sớm biết kết cục, hắn không muốn biến thành bạn bè tâm giao của bất kỳ ai trong cái thế giới này.

Bởi sớm muộn gì mọi người đều sẽ chết.

Con người không phải là cỏ cây, ai có thể vô tình.

Không muốn thương tâm khổ sở thì biện pháp tốt nhất chính là không mở đầu bất kỳ cảm tình gì.

Hắn thà xem tất cả mọi người ở đây đều là NPC trong mấy game nhập vai còn hơn.

Nhưng hắn cũng là người biết đạo lý, không ai lại đi đánh mặt kẻ tươi cười, cho dù đó chỉ là xã giao khách sáo thì phải biết lúc nào nên đáp lại.

Thay vào đó, nhiều “NPC” phản hồi quá chân thực, đột nhiên giao tình của mọi người lại tăng lên.

Trần Phong không thể không thừa nhận, trải qua sự cô đơn ở thế giới hiện thực đến khi đột nhiên đến cái chỗ mà người với người không chút cạnh tranh ác tính nào như hiện tại, chốn quân doanh tràn đầy tình chiến hữu thực sự rất dễ dàng đánh động lòng người.

Ngàn năm sau, hệ thống quân nhân thuộc Chính phủ Trái Đất đã sớm không còn là thể chế trách nhiệm, mà là thể chế tuyển dụng.

Ngay cả đê bảo hộ cũng có thể hưởng thụ mức đãi ngộ cao cấp của một người bình thường, đương nhiên, chế độ bên trong hệ thống quân đội cũng sẽ không chênh lệch.

Tuy diện tích của căn phòng trong ký túc xá không lớn như căn hộ cung cấp cho một đê bảo hộ nhưng vẫn được mỗi người một phòng độc lập, bố trí đầy đủ.

Bạn đang đọc Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế (Bản Dịch) của Hỏa Trung Vật
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vạn_Tộc_Chi_Kiếp_Bản_Dịch
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 8
Lượt đọc 845

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.