Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1755 chữ

Trong quá trình chạy trốn, tinh thần ra dần ổn định lại, sức lực cũng khôi phục như ban đầu

Ta dừng lại, hoang mang nghĩ sau này phải làm sao đây, chắc chắn không thể trở về lâu đài Lawton

Nghĩ đi nghĩ lại, ta quyết định trước tiên cứ tới rìa Thánh thành trước vậy

Trên người ta bây giờ không có xu nào hết, càng không có cái gì chứng minh thân phận, chắc chắn không ra nổi thành

Cũng may mấy ngày trước ta đã đi qua từng ngõ ngách trong thành, mà trí nhớ của ta cũng không tệ

Nương theo màn đêm, ta trùm kín áo vào người rồi chạy về phía trước

Đến khi ta thật sự chạy không nổi nữa, ngất trước một căn nhà nào đó

Lát sau, có một bà lão mở cửa nhặt ta vào nhà

Hôm sau, ta bị một mùi thuốc nồng nặc hun cho tỉnh

Một bà lão tóc hoa râm đang cầm chén thuốc tới bên ta

Thấy ta đã tỉnh lại, bà lão liền đưa chén thuốc cho ta rồi ân cần hỏi han

Ta cảm động đến rưng rưng nước mắt, đây là lần đầu tiên trong đời ta cảm nhận được thiện ý đơn thuần tới vậy

Bà lão hình như không hề kỳ thị màu tóc và màu mắt của ta

Ta cười đáp lại nói ta không sao, chỉ là ta ta chẳng có chỗ nào để đi cả

Bào lão cười hiền từ vuốt tóc ta mà nói, dù sao bà cũng chỉ ở một mình, ta có thể ở lại đây với bà

Ta cứ vậy mà sống ở đây, nói chuyện với bà mỗi ngày, giúp bà lão làm việc nhà

Hôm nay là một ngày chiều tà nắng đẹp, ta với bà lão cùng nhau thoải mái ngồi phơi nắng tà

Cảm giác hạnh phúc an nhiên này, là thứ mà ta từng nghĩ đến chết cũng không có được

Nếu cứ mãi thế này thì thật tốt

Đến ngày thứ ba, ta thức dậy với một tinh thần sảng khoái. Ta định đi nấu chút đồ ăn sáng cho hai người, đột nhiên có một toán người xông vào

“Ra hết đây cho ta!”

Ta sợ hãi, là đám người của Hầu tước sao? Hay là của nhà Lawton?

Không, dù là ai đi nữa, cũng chẳng có cái kết nào đẹp cho nàng cả

Sao nàng lại ngốc vậy chứ, phải trốn đi ngay sau khi thoát được

Sao lại mơ mộng hão huyền một cuộc sống tốt đẹp vô thực cơ chứ, người như nàng làm sao có được những thứ đó

Bên cạnh truyền tới tiếng mở cửa, có lẽ bà lão đã bị thức giấc

Nàng sợ hãi, loay hoay không biết làm sao. Nếu trốn đi, họ có làm gì bà không? Nếu nàng đi ra rồi bị bắt lại, vậy nàng sẽ thế nào?

Bên ngoài đã có một giọng già nua vang lên

“Các ngài đây là có chuyện gì thế?”

“Có thấy một ả tóc đen mắt đen nào đi qua đây không?”

“Tóc đen mắt đen? Không có. Có chuyện gì sao?”

“Hừ, lo chuyện của lão đi”

Nói xong bọn chúng liền rút đi

Có vẻ vì đây là rìa thành, đám lính kia cũng không chú tâm lắm, ta thở phào, coi như thoát được một kiếp

Ngay sau đó có tiếng mở cửa, bà lão bước vào phòng ta

“Dell, dậy rồi sao?”

Ta hãy còn sợ hãi, giọng run rung

“Vâng…Ban nãy….”

“À, đừng lo, chúng đi rồi. Hôm nay chúng ta ăn salad nhé? Buổi trưa cháu muốn ăn gì?

“Dạ….? Vâng ạ…”

Ta hơi ngơ ngác. Bà ấy vậy mà không hỏi gì thêm sao? Chuyện ta đang bị truy đuổi chẳng hạn?

—---

Đến trưa, ta vẫn lo lắng về việc có nên rời đi hay không, dù bà tốt bụng cho ta ở nhờ, nhưng ta không thể ở tiếp được. Nhưng mà trên người ta lại chẳng có cái gì cả, không tiền không thân phận, đến rời thành cũng không thể thì trốn sao đây

Như nhìn ra sự lo lắng của ta, bà lão cười hiền từ

“Cháu đừng lo, bọn chúng đã đến đây một lần, sẽ không quay lại đâu. Tối cháu muốn ăn gì?”

Ta nghe vậy thấy yên tâm hơn chút, có lẽ trong thời gian ngắn hẳn bọn chúng sẽ không tìm tới đây.

Nhưng lòng ta lại thấy hơi ngờ ngợ, bà lão có vẻ quan tâm đến chuyện ăn uống của ta nhỉ? Từ hôm qua tới tận giờ

“Vâng….vậy để cháu nấu giúp nhé ạ?”

Bà lão chỉ nhìn ta cười hiền từ

—--

Cứ thế mấy ngày liền, không có ai tới tìm nữa, ta cũng yên tâm hơn

Bà lão vẫn rất quan tâm đến chuyện ăn uống của ta, mỗi ngày

Nhưng mấy ngày liền không hề ra ngoài, bà lão cũng vậy, nên ta thắc mắc bào lão không cần đi mua thức ăn sao? Hoặc hỏi thăm hàng xóm gì đó?

Thật kỳ lạ

Sắp tới bữa tối, nhận thấy thức ăn dự trữ không còn nhiều nữa, có lẽ phải lên trấn mua thêm

Ta hiển nhiên là không tiện ra ngoài, kể cả trùm kín thì vẫn rất hút mắt, dù sao có vẻ phía lâu đài cũng đang tìm kiếm ta mà

Để bà ra ngoài sao? Hừm, trời lạnh thế này, bà sẽ ốm mất

Sao đây nhỉ….

Bất thình lình giọng bà lão vang lên từ đằng sau khiến ta giật mình

“Sao vậy? Tối nay chúng ta có món gì?”

“Dạ? À, hình như hết thức ăn rồi ạ, cháu định ra ngoài mua”

“Cháu định ra ngoài ư, thật sao? Ta nghĩ cháu cứ ở nhà đi, ta sẽ ra ngoài”

Ta thấy hơi ngượng

“Trời lạnh lắm ạ, để cháu đi cho. Nếu trùm kín có lẽ sẽ không sao….”

“Hmmm…vậy cháu đi nhanh nhé. Và nhớ hãy cẩn thận đấy”

Ta vâng dạ rồi nhanh chóng trùm kín người bước vội ra ngoài. Đi chưa được mấy bước đột nhiên nhận ra, ta, quên mang tiền rồi

Ta vốn làm gì có xu nào, mà làm sao mà ta nhớ ra mà mở miệng xin tiền bà được chứ

Ta loay hoay một lúc, thoáng thấy hình như có binh lính đi tuần, ta liền hốt hoảng chạy vội về

“Rầm!”

“Úi….”

Ta đâm vào ai đó rồi ngã phịch xuống đất, mũ trùm cũng tuột ra, lộ ra mái tóc đen tuyền

Người kia thấy vậy liền hô lên

“Ả tóc đen!”

Binh lính bên kia nghe vậy chạy tới, còn ta luống cuống bò dậy, trùm kín ngừoi lại rồi bỏ chạy

Toi rồi, vận ta đúng là mạt mà. Chết tiệt thật, sao giờ, không thể trở về với bà lão được

Đám lính nhanh chóng tới gần, ta lợi dụng vóc người nhỏ nhắn nhanh chóng hoà vào làn người, phía sau vẫn vang lên tiếng hét của đám lính

“Mau bắt ả lại!”

Đám đông ngơ ngác bị chen lấn, mà ta thì cố chạy bạt mạng

Cũng may ta cũng coi như nhớ kỹ từng ngõ ngách ở đây, cuối cùng vẫn cắt đuôi được chúng

Ta dựa vào tường thở dốc nghĩ lần này toi thật rồi, không về được, cũng không thoát được, ta chẳng có chỗ nào đề trốn cả

Dù có quen từng ngõ từng ngách thì rồi cũng bị bắt thôi

Giờ ta niệm chú triệu Tà thần ra thì liệu ngài ấy có giúp ta không nhỉ? Dù lần trước ngài nói sẽ không nghe lời triệu của ta nữa

Ta thờ dài thườn thượt, thật là không có chốn dung thân mà

Ta chán chường nấp kĩ vào xó. Mấy nay được ăn uống tốt nên người ta cũng mập lên. Này chắc trụ được vài ngày không ăn uống nhỉ

Mà cứ trốn vậy, kể cả trốn được thì cũng chết đói thôi

Ta co ro ôm lấy mình, bắt đầu nghĩ ngợi

Sao lần đó Tà thần không giết ta nhỉ? Y giận lắm mà, hẳn là phải giết hoặc ăn tươi nuốt sống gì đó chứ

Mà y ưa sạch sẽ lắm, chắc chỉ lọc hồn ta ra rồi ăn thôi

Bà lão tốt bụng nữa, ta ước được ở trong căn phòng ấm áp với bà, dù có vẻ bà không thích nói chuyện lắm, nhưng bà thật sự rất hiền từ

Ta cứ ngồi như vậy tới tận nửa đêm, không nhúc nhích chút nào

Một là ta sợ bị bắt, nhưng thật sự là ta chả có chỗ nào để đi cả

Ta chán chường, dù không bị truy đuổi thì cũng chẳng có chỗ nào dung được kẻ quái dị như ta, trừ bà lão

Mà ta thì còn bị truy đuổi

Nếu bị bắt thật, hẳn là bọn họ thật sự sẽ hành hạ ta đến chết, hoặc bị Bevka hành hạ đến chết, hoặc bị lão già kia hành hạ đến chết

Nghĩ, đằng nào cũng chết, ta thà chết đói còn hơn

Ít ra cũng được tự do, được chết thoải mái

Hay là cố gọi Tà thần ra, hiến cái hồn này đổi lấy hạnh phúc cuối đời?

Đổi lấy gì nhỉ? Hừm, một bữa tối chăng

Cũng có thể lắm, ta đang đói lắm

Nghĩ vậy, miệng ta bắt đầu niệm chú, thần chú triệu hồi Tà thần

Niệm xong lần một, chẳng có gì xảy ra, chút khói đen cũng chẳng có

Ta mặc kệ, cứ tiếp tục niệm. Dù sao ta cũng đang muốn chết đây, làm phiền y hay không ta không quan tâm

Nhưng chưa kịp niệm tiếp ta đã nghe thấy giọng nói quen thuộc

“Dell…cháu có ở đây không?”

Ta vội chui ra, vì ngồi quá lâu nên ta hơi choáng váng, kết quả là lăn ra đất luôn

“Bà ơi….cháu ở chỗ này”

Ta nghe thấy tiếng bước chân vội vã lại gần. Bà lão vội dìu ta dậy

Hẳn là bà phải tìm ta rất lâu nhỉ, tay bà lạnh hết lên rồi

Trời đã tối đen, phố xá đã tắt hết đèn, không còn thấy vẻ sầm uất như buổi sáng nữa

Trong đêm đen như mực, hai người chúng ta khẽ dìu nhau trở về nhà

Ừm, đúng vậy, là nhà, thật tốt

Bạn đang đọc Tà thần và thiếu nữ của Đào Dã Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi chuchuu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.