Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phục sinh Dương Ngôn

Phiên bản Dịch · 1564 chữ

Ầm!

Tiếng súng vang lên, một viên đạn chớp mắt trúng đích phần đầu Dương Ngôn!

Nhưng Dương Ngôn không biểu hiện ra khó chịu cái gì, viên đạn ghim thật chặt vào da thịt hắn, lại không vào sâu nổi một tơ một hào.

Trương Kình Tùng hạ lệnh tiếp tục khai hỏa, vô số đạn bắn thẳng đến Dương Ngôn.

Nhưng quỷ dị là đạn bắn vào thân Dương Ngôn không có bất cứ hiệu quả nào.

"Đáng chết, kia rốt cuộc là cái gì!"

Trương Kình Tùng lúc này rút lại phía sau, nhân viên hậu cần đang băng bó cánh tay bị đâm thủng của hắn.

Quái vật đột nhiên xuất hiện đánh bọn hắn trở tay không kịp, là nằm trong tình huống xảy ra mà bọn hắn dự đoán.

Cũng làm ra phương án ứng đối.

Thế nhưng sự kiện số 04 so với bọn hắn tưởng tượng sớm hơn không ít.

"Bởi vì chúng ta bắt Hải Yêu sao!"

Nhìn Dương Ngôn ung dung bình thản dưới mưa bom bão đạn, Trương Kình Tùng cắn răng một cái, trực tiếp cầm lấy một bộ đàm!

"Lập tức truyền lệnh đội hai đội ba tiếp cận khu thu nhận lâm thời, mau chóng chuyển dời 007 Hải Yêu về khu thu nhận dự định."

"Một đội ngăn chặn quái vật kia, không cần biết hắn làm gì, ít nhất..."

"Chống đỡ một đoạn thời gian!"

Trương Kình Tùng làm ra một quyết định tương đối bất đắc dĩ.

Nếu như vũ khí nóng vô pháp giải quyết quái vật trước mắt, vậy bọn hắn đã mất đi tất cả thủ đoạn ứng đối.

Điều duy nhất bọn hắn có thể làm, là chuyển dời 007 Siren đã thành công thu nhận về một nơi khác.

Nhìn lấy nhóm binh nhì Cửu Vĩ Hồ không ngừng nổ súng, Dương Ngôn chấn động hai cánh lấy tốc độ cực nhanh thẳng xuống mặt đất!

Phốc phốc!!

Máu tươi phun trào, Dương Ngôn chớp mắt ‌ xuyên qua vây công một nhóm binh sĩ Cửu Vĩ Hồ.

Gai nhọn trong tay hắn xuyên qua từng khoả trái tim của binh lính, bóng dáng hắn không ngừng chuyển động trong đám người.

Mỗi lần hắn đâm ra sẽ quét lên một màn mưa máu gió tanh.

Dương Ngôn giống như một cỗ máy giết chóc vô tình, bất quá trong chớp mắt, liền có trăm người liên tiếp mất mạng.

Cái tốc độ thương vong này...!

Trương Kình Tùng nhìn đến độ con ngươi co lại thành một chút: "Không được... ngăn không được, chúng ta sẽ bị toàn diệt trong cái chỗ này..."

"Tất cả nghe lệnh, gỡ bỏ toàn bộ mệnh lệnh trước đó!"

"Vứt bỏ tiến công, tất cả lập tức rút lui, dùng tận sức lực bú sữa mẹ của các ngươi, có thể chạy thêm hai bước thì chạy!"

"Lặp lại, tất cả lập tức rời khỏi!" ‌

Chỉ là, thật có thể chạy thoát sao?

Các binh sĩ Cửu Vĩ Hồ lần lượt vứt bỏ công kích, quay đầu chạy tứ tán.

Dương Ngôn chớp mắt đuổi theo một đội binh sĩ, bóng dáng hắn xoay chuyển trong không trung, chớp mắt phi xuống bắt lấy đầu lâu một tên binh lính.

Binh sĩ kia còn chưa kịp phản ứng, Dương Ngôn đã giật một phát uống đầu của hắn, sau đó coi thành một quả bóng ném trúng đùi một vị binh sĩ.

Răng rắc!

Đầu lâu đánh trúng phần đùi chớp mắt đụng gẫy cả xương đùi, binh sĩ kia lập tức ngã ngửa trên mặt đất.

"A... Chân ta!!"

Hắn vừa hét thảm một tiếng, Dương Ngôn chớp mắt đã lao xuống đỉnh đầu hắn, trực tiếp dùng một chân giẫm gãy xương cột sống hắn!

Bộ phận binh sĩ thấy việc này lần lượt đình chỉ rút lui, "Không được, tốc độ hắn quá nhanh, không ai trong chúng ta có thể chạy được!"

"Ta lưu lại yểm hộ!"

"Quái vật, đến, nhìn ta, có bản lĩnh ngươi liền giết..."

Phốc!

Một cột máu phóng lên tận trời, người kia còn chưa dứt lời cả khoả đầu đã trực tiếp bắn ra ngoài.

Dương Ngôn mặt không biểu tình vứt bỏ máu nóng tay trên tay: "Mục tiêu còn thừa, 86 người."

Bộp.

Đúng lúc này, Sở Dương đột nhiên đứng trước mặt Dương Ngôn.

Dương Ngôn cũng không nói gì, chỉ dùng một bước phóng đến Sở Dương.

Vừa đúng lúc này, Sở Dương cũng lao đến Dương Ngôn, hai người song hướng chạy về nhai, gần như đồng thời ra tay đánh vào điểm yếu của đối phương.

Nhưng đối với Dương Ngôn mà nói, trên người hắn, không tồn tại điểm yếu.

Công kích của Sở Dương bắn lên người hắn không đau không ngứa, chỉ khiến đầu hắn lệch một lần.

Cái này căn bản không tính là công kích.

Trên tay Dương Ngôn tiếp tục phát lực, đang chuẩn bị đâm xuyên ngực Sở Dương.

Nhưng vào lúc này, Sở Dương đột nhiên thu quyền, ngược lại đánh ra một cùi chỏ trúng xương hàm dưới của Dương Ngôn.

Phục!

Đầu cùng thân thể Dương Ngôn chớp mắt hất lên trên, Sở Dương đang phát lực, dường như một loại quyền pháp bình thường bộc phát ra một cỗ thốn kình đấm vào lồng ngực Dương Ngôn.

Uỳnh Uỵch!

Chỉ nghe được một tiếng vang thật lớn, liền thấy thân thể Dương Ngôn chớp mắt bắn bay ra ngoài, trực tiếp đổ ngã vào một bức tường xi-măng.

Tường đá xi-măng theo đó liền phá toái!

Lực xung kích đáng sợ như vậy, hắn bạo phát còn phải đáng sợ hơn Dương Ngôn?

"Ta hẳn phải mang theo Vãng Sinh Chú của ông lão đến."

Sở Dương chậm rãi tiến lên, Dương Ngôn cũng chậm rãi bò dậy từ trong phế tích.

Cứ việc lực bạo phát của Sở Dương mười phần khủng bố, nhưng đối với da đồng cốt sắt Dương Ngôn mà nói, đều chỉ như cù lét mà thôi.

Dương Ngôn nhéo nhéo cổ, thời khắc này toàn thân xương cốt hắn phát ra tiếng vang giòn lốp bốp.

"Dùng góc độ nhân loại đến nói, ngươi tính là cấp bậc gì?"

Dương Ngôn nói xong gai nhọn trên tay lên lên, mặc dù hắn mất đi ký ức nhưng không có nghĩa là hắn thành ngu.

Người trước mắt này hiển nhiên không phải nhân loại bình thường, Dương Ngôn quyết định lần nữa ước định nhiệm vụ lần này, cùng người trước mắt này.

Sở Dương nghe xong cười: "Lấy góc độ nhân loại, ta hẳn là yếu nhất đi."

"Vậy dùng góc độ quái vật đến nói, ngươi tính là cấp bậc gì?"

Dương Ngôn ánh mắt bình tĩnh: "Giống như ngươi, đều là yếu nhất."

"Vậy thật đúng là rất khéo đi!"

Ầm!

Hai người lần nữa chiến đến cùng nhau, nhìn xem hai người chiến đấu, Trương Kình Tùng rõ ràng, đây không phải chuyện bọn hắn có thể nhúng tay.

Đồng thời, hắn cũng càng khẳng định suy nghĩ nội tâm hơn.

Có thể đối phó quái vật, chỉ có quái vật.

Dùng thiểu số tinh anh làm một tổ chấp hành nhiệm vụ, dù cho chỉ có hai người, cũng mạnh hơn trăm tên tạp binh.

"Đừng lãng phí thời gian Sở Dương tranh thủ cho chúng ta, tiếp tục rút lui!"

...

Vào đêm.

Nhà máy dưới lòng đất trong khu Nam loan cảng, Ong Chúa đang tiến thực, nàng không ngừng hút vào lượng thức ăn nhiệt độ cao, cho dù mỗi lần chỉ ăn một chút nhưng miệng của nàng lại không ngừng chút nào.

Thẳng đến khi điện thoại của nàng vang lên.

"Alo?"

"Nữ vương."

"Ừm... Dương Ngôn à, sao rồi, tìm ra đám Cửu Vĩ Hồ kia rồi sao?"

"Đã tìm ra."

Ong Chúa nghe vậy dùng cái nĩa xoa lên một khối bánh ngọt socola nhỏ đưa vào miệng.

"Ồ, giết mấy tên?"

"345 tên."

Keng!

Nĩa trong tay Ong Chúa rơi trên mâm, cả người tựa như dừng lại một lúc.

"Bao... bao nhiêu?' ‌

"Sót 11 tên."

"Không phải là ngươi, ngươi toàn diệt cả Cửu Vĩ Hồ rồi chứ? !"

Ong Chúa nhịn không được trực tiếp nói ra suy đoán.

Tên gia hoả này!

Chỉ một người vậy mà toàn diệt cả đại đội Cửu Vĩ Hồ?

Ai da, một tên ong cấm vệ mạnh như vậy sao?

"Ta có phải, tạo hơi nhiều một chút rồi không?"

Ong Chua quay đầu nhìn ra phía sau, bên trong bóng tối lộ ra từng gốc gai nhọn.

Nhìn số lượng gai nhọn, đại khái có chín tên ong cấm vệ.

Ong Chúa đã chuẩn bị tốt cho chiến đấu kéo dài cùng đám người kia, kết quả bên kia đã trực tiếp bị một mình Dương Ngôn giết hết rồi?

Là Cửu Vĩ Hồ quá yếu, hay do ong cấm vệ quá mạnh?

Hoặc là cả hai đều có?

Ngay lúc Ong Chúa nghi hoặc, điện thoại bên kia lần nữa truyền đến âm thanh Dương Ngôn.

"Mặt khác, ta phát hiện một người."

"Người nào, Sở Dương sao, không cần phải để ý đến hắn, thả hắn đi."

"Không, ta nói là một nữ nhân."

"Nữ nhân?"

...

Bạn đang đọc Ta Sáng Tạo Danh Sách Quái Vật (Dịch) của Thế Nhân Thiên Vạn Tái Nan Ngộ Ngã
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 0Five
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.