Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đã muộn...

Phiên bản Dịch · 2020 chữ

"Cả đời ta thật sự bình thường, lại không có ý nghĩa."

Trước khi trở thành người cá, Lý Uyên từng nghĩ như vậy.

Nhưng mà có một lần, Trần Diệp nói với hắn một câu.

"Mỗi người đều có điểm mạnh riêng của mình, nếu như đánh giá năng lực leo cây của một con cá, cả đời nó sẽ tự nhận bản thân là ngu xuẩn."

"Mà không khéo ở trên thế giới này, người ta chỉ nhìn nhận hai loại năng lực, một là năng lực học tập, hai là năng lực buôn bán."

"Thế giới hiện nay, thật bệnh trạng."

"Tất cả mọi người đều xem dục vọng là lý tưởng, coi lõi đời là thành thục, lấy nhát gan làm vững vàng, coi láu cá là trí tuệ."

"Ngươi cho rằng, đấy là đúng sao?"

Ta nghĩ, đó hẳn là sai.

Lý Uyên nghiêng đầu nhìn căn nhà xa lạ mà quen thuộc trước mắt.

Từ thật lâu trước đây, hắn đã không biết bản thân vì gì mà sống, phảng phất hắn tồn tại hay không đối với thế giới không có bất kỳ ảnh hưởng nào.

Cuộc sống không có chút ý nghĩa nào!

Thời gian càng trôi qua không có một chút ý nghĩa!

Có lẽ người sống sót, là vì tìm đến giá trị tồn tại của chính mình.

Lý Uyên từng vì sinh tồn mà sống qua, nhưng bây giờ, hắn chỉ vì một chuyện mà sống.

Đó chính là thực hiện tâm nguyện vị đại nhân kia.

Nhưng mà lối suy nghĩ này của hắn, giống như chỉ là một cách trung thành khác mà thôi.

Vị đại nhân kia cũng không vừa ý với biểu hiện của hắn.

Nếu như ý nghĩa tồn tại của một sinh mệnh vẻn vẹn chỉ để phục vụ cho người nào đó, vậy nó có khác gì một công cụ?

Mặc dù vị đại nhân kia không truyền lại những lời này trước mặt bọn hắn, nhưng lại nhắc nhở Người Mặt Tường truyền đạt cho bọn hắn.

Lý Uyên cũng không thông minh, hắn chỉ có thể miễn cưỡng nghĩ ra, vị đại nhân kia quyết định như thế là do mấy lần thất bại trước đó.

Cùng sự hiểu lầm của bọn hắn trong lời nói của vị đại nhân ấy.

Có lẽ bọn hắn xác thực nên nghĩ lại một lần.

Đối với vị đại nhân kia mà nói, hắn hiển nhiên không cần công cụ chỉ để phục tùng mệnh lệnh, mà còn phải nghe hiểu được mệnh lệnh của hắn.

Mà phục tùng mệnh lệnh và nghe hiểu mệnh lệnh, là hai khái niệm.

Chẳng lẽ vị đại nhân kia không nói, ngươi liền không nghĩ ra sao?

Ngươi cứ cứng nhắc như vậy, không tự mình động não được à?

Vì sao nhất định phải để đại nhân chính miệng nói cho ngươi, ‌ ngươi mới biết nên làm như thế nào?

Ngươi là người, không phải công cụ, người là sinh vật có thể hiểu nhau.

Lý giải suy nghĩ vị đại nhân kia, sớm mở rộng hành động, nộp lên một phần bài thi đẹp đẽ, cái này rất khó sao?

Đương nhiên rất khó.

Vì lẽ đó vị đại nhân kia, mới an bài cuộc hành trình tìm kiếm giá trị thăng hoa.

Sợ rằng, suy nghĩ chân chính của vị đại nhân kia vốn muốn để bọn hắn trưởng thành trong hành trình này, vì có thể thành người hiểu ý hắn.

Vì lẽ đó Lý Uyên quyết định, quay về nơi bắt đầu tất cả, triệt để cáo biệt quá khứ của mình, thử nghiệm phóng nhãn tương lai.

Cũng lấy cái này để tìm đến ý nghĩa tồn tại của mình, trở thành người có thể đứng bên cạnh vị đại nhân kia.

Suy nghĩ của Lý Uyên chính là như vậy.

Chỉ là hắn không biết, những thứ hiện tại hắn đang vững chắc tin tưởng này, bất quá là Người Mặt Tường thuận miệng nói bừa ra lừa gạt hắn.

Lúc đi Trần Diệp có nhắc nhở bọn hắn, kỳ thực là...

"Trong khoảng thời gian ta không ở đây, kêu bọn hắn thành thật một chút, đừng gây chuyện, 001 nếu như trở về, nhớ rõ bảo hắn ghi hình lại."

Ừm...

Bất quá Người Mặt Tường quên.

Aiii hắc...

...

Lý Uyên đẩy cửa ra đi vào phòng.

Tất cả vẫn là bộ dáng lúc trước, giấy khen đệ đệ dán đầy phòng khách, nước hoa của mẹ kế thì bày ở vị trí bắt mắt nhất.

Mà ảnh của cả nhà treo trên tường, bị xé toạc một góc.

Trong góc ấy, là hình ảnh của Lý Uyên.

Đó là chuyện xảy ra sau khi hắn nghỉ hè trở về, phụ thân nói rằng bởi vì đệ đệ nghịch ngợm không cẩn thận kéo xuống.

Mà đệ đệ còn đốt mảnh rách đó đi, không thể dính lại được, cứ như vậy đi.

Sau khi Lý Uyên hồi tưởng lại chuyện này hắn bật cười một tiếng.

Vừa đúng lúc này, một người phụ nữ trung niên mặc đồ ngủ đi ra phòng khách.

Nàng nhìn Lý Uyên trong phòng khách đột nhiên nhướng mày, "Ngươi trở về làm gì?"

"Ta trở về, cầm đi thứ thuộc về ta." Lý Uyên nói.

Giọng điệu hắn mười phần bình tĩnh, không kiêu cũng chẳng nịnh, thế nhưng điều này lại khiến mẹ kế cảm thấy không vui, "Hử, nhà này nào có đồ của ngươi?"

"Ngươi bỏ ra cái gì cho nhà này, bất kể là đồ trong phòng ngươi hay quần áo trên người ngươi, nào có thứ ngươi tự bỏ tiền mua?"

"Cho dù có, tiền kia cũng là ai cho ngươi?"

"Đừng nói chính ngươi làm công kiếm tiền, trong nhà tạo điều kiện nuôi ngươi khôn lớn như vậy, tiêu tiền lên người ngươi vậy mà một thứ ngươi cũng không trả lại nhà."

"Có hiểu không, chờ ngươi trả hết nợ cho chúng ta, ngươi cũng chỉ không thiếu nợ thôi, nhưng chỗ này sẽ không có bất cứ thứ gì thuộc về ngươi."

"Bất quá lấy đức tính ngươi, ta cũng không trông cậy ngươi có thể báo lại chúng ta cái gì, chỉ cần về sau ngươi đừng làm phiền chúng ta, chuyện trước kia ta sẽ không tính toán với ngươi, thẳng thắn cút ra ngoài."

Lý Uyên nhìn xem biểu tình chán ghét của mẹ kế bỗng nhiên cười.

Khuôn mặt đó, thật sự càng nhìn càng xấu xí mà.

"Ta không chỉ từng vui mừng một lần, mừng rằng bản thân có thể lấy góc độ hoàn toàn mới đối đãi cái thế giới này."

Lý Uyên đã từng cảm thấy mẹ kế mười phần ghê tởm.

Cho đến hiện tại, Lý Uyên cảm thấy mẹ kế mười phần nực cười.

Đứng ở góc độ quái vật, hắn đại khái có thể rạch ra những yết hầu cặn bã kia, rạch ra yết hầu mẹ kế.

Sinh tử của nữ nhân trước mắt này, sớm đã bị Lý Uyên nắm trong tay.

Nhưng mà hiện tại hắn không muốn làm như thế.

Lý Uyên suy nghĩ, trực tiếp ngồi vào ghế sa lon giữa phòng khách: "Miệng ngươi thật không tệ, đã từng suy nghĩ diễn hài độc thoại chưa?"

Mẹ kế sửng sốt một chút, "Ngươi nói... Ngươi nói cái gì?'

"Lỗ tai không tốt à, cũng đúng, suy cho cùng người già luôn vướng phải chút bệnh tật." Lý Uyên nói.

"Ngươi!"

"Ta?"

"Được rồi, thời gian ta có hạn, không muốn ôn chuyện với ngươi nữa."

Lý Uyên nói xong trực tiếp bước về phòng mình, hắn cầm ra cặp da dưới giường, sau đó bắt đầu thu dọn đồ trong rương.

Mẹ kế ở thời điểm này vọt đến: "Ai bảo ngươi lấy!"

"Ta nói cho ngươi biết, Lý Uyên, hôm nay nếu như ngươi dám mang đi những đồ này, ta sẽ...!"

"Ừm?"

Lý Uyên nghiêng đầu nhìn hướng mẹ kế, "Ngươi sẽ làm gì, không nghĩ ra được có thể từ từ suy nghĩ."

!!!

Mẹ kế tức giận: "Nếu ngươi dám mang những đồ này đi, ngươi có thể thử xem, xem ta có dám báo cảnh sát hay không!"

"Được, vậy ta thử chút."

Lý Uyên nói xong không chút để ý mẹ kế, vẫn y như cũ tập trung xếp lại đồ đạc.

Mẹ kế cắn răng, tên tiện chủng này có vẻ như biến thành người khác, chẳng lẽ hắn không sợ ta?

Đúng lúc này, phụ thân Lý Uyên đi ra. ‌

"Để hắn lấy."

"Ngươi..."

"Để hắn lấy, lấy xong thì đi mau lên."

Thấy phụ thân Lý Uyên mở miệng, mẹ kế khẽ cắn môi đành thôi.

Lý Uyên thì hoàn toàn không nhìn hai người, vẫn luôn tập trung thu dẹp đồ.

Lúc này, hắn không cẩn thận đụng rơi khung ảnh trên bàn đọc sách.

Kịch!!

Khung ảnh rơi xuống lập tức vỡ nát, tấm ảnh bên trong cũng rơi ra từ đó, đồng thời rơi ra, còn có một tờ giấy.

Lý Uyên cúi người nhặt lên tấm ảnh cùng tờ giấy, trên tấm ảnh chỉ thấy một nhóm học sinh, là ảnh chụp tốt nghiệp trung học của cả lớp.

Đến nỗi tờ giấy kia, Lý Uyên không có ấn tượng.

Hắn nhìn về tờ giấy, liền thấy trên tờ giấy viết như vậy:

Lấy sự hiểu biết của ta đối với ngươi, dự đoán ngươi một đời cũng không phát hiện được tờ giấy này, tên ngốc Lý Uyên, plè plè plè.

Ừm...

Rõ ràng có rất nhiều lời muốn nói cho ngươi, nhưng mà lời đến khóe miệng lại không biết bắt đầu từ đâu.

Vậy thì tùy tiện viết hai câu đi, ngồi cùng bàn ba năm, ta không biết rõ ngươi nhìn ta như thế nào, ngược lại dù ta hỏi ngươi cũng không trả lời ta.

Vậy ta sẽ nói một chút cách nhìn của ta với ngươi, ngươi rõ ràng không tệ, dáng người khá cao, thế nhưng rất khúm núm, điểm này khiến ta rất không thích.

Thành tích học tập chỉ kém một chút, nhưng mà tốt hơn ta là được.

Ngươi rất ôn nhu, mặc kệ người nào đều rất nhẫn nại, cũng rất cẩn thận.

Mỗi lần ta nhìn thấy ngươi cùng người khác cãi nhau nghẹn nửa ngày cũng không nói ra hai câu, bị cãi đến miệng há không trả lời được làm ta rất muốn cười.

Mà không chỉ cái này, còn có lần Lưu Minh Dương nói tan học muốn chặn ngươi, ngươi sững sờ lưu lại trong phòng học một ngày một đêm không dám ra ngoài, ta không thể tin được ngươi vậy mà ở trong phòng học ngủ một đêm.

Bắt đầu từ lúc đó ta liền suy nghĩ, ngươi rõ ràng là đại nam nhân, dáng dấp cao lớn, lại giống như con thỏ bé nhỏ.

Nếu không phải tỷ tỷ ta cảm thấy ngươi đáng thương, che chở cho ngươi hai học kỳ, ta cũng không rõ ngươi tốt nghiệp cao trung thế nào.

Nhắc đến, từ lúc nào ta bắt đầu ưa thích ngươi đâu?

Ta cũng nhớ ‌không nổi nữa.

Khả năng, hẳn là từ cái ngày trời đổ mưa ngươi đưa ta chiếc ô?

Cũng có khả năng là cái khoảng thời gian mà chúng ta cùng nhau nuôi mèo hoang trong trường học đi?

Ta thực sự không nghĩ ra.

Bất quá ta cũng không tính nói chuyện này cho ngươi, ngươi đần như vậy, khẳng định cũng không phát hiện được.

Ta biết, sau ngày mai chúng ta sẽ đường ai nấy đi, trước tiên chúc ngươi tiền đồ như gấm đi, về sau đừng để người khác bắt nạt nữa, lúc gặp chuyện phải kiên cường một chút!

'Đầu thỏ'.

Ái tình trúng thưởng, nhưng lại quá thời hạn.

Lý Uyên tiện tay ném tờ giấy vào thùng rác, sau đó xách cặp da đi.

...

Bạn đang đọc Ta Sáng Tạo Danh Sách Quái Vật (Dịch) của Thế Nhân Thiên Vạn Tái Nan Ngộ Ngã
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 0Five
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.