Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 2: Tạ tội

Tiểu thuyết gốc · 2511 chữ

Chương 2

Dương Chi đi đến bên cạnh người mặc hoàng y cẩm bào đang đứng chắp tay sau lưng quan sát cả trường thì rộng lớn phía trước, hắn quỳ hai chân xuống đất hành đại lễ, trán cúi xuống chạm vào đầu ngón tay.

“Hạ thần Dương Trọng Đức khấu kiến ngô hoàng vạn tuế.”

Tuyên Diệp Đế quay đầu nhìn xuống người dưới chân mình cười nói: “Trọng Đức mới từ Hạ Kiến về trong sáng hôm nay, không nghỉ ngơi đã vội vã tới đây làm phiền trẫm sao?

Dương Chi nghe giọng nói của Tuyên Diệp Đế có phần nhẹ nhàng thì thở hắt ra, xem ra tâm trạng lúc này của bệ hạ tương đối tốt, nên hắn coi như được tiếp một liều thuốc bình tĩnh. Hôm nay hoàng đế mặc hoàng bào theo lối thường phục ngày xuân, trên ngực hay sau lưng đều thêu hình rồng phi thiên bằng chỉ ngũ sắc, cổ áo chéo viền vàng, ống tay rộng, đầu không đội mũ ngọc cẩn sa mà được búi tóc bằng kim quan vàng cùng với trâm ngọc.

“Đứng lên đi.”

“Thần đa tạ bệ hạ.”

Tuyên Diệp Đế nhìn trên vầng trán của Dương Chi lấm tấm mồ hôi thì không khỏi bật cười: “Đừng nói là Trọng Đức vừa về đến kinh thành thì không hề tắm rửa hay thay quan phục mà chạy đến đây.” Dương Chi nghe hoàng đế nói vậy lập tức thức thời mà lùi về sau vài bước, đúng là từ hôm qua hắn đã không tắm rửa lại cưỡi ngựa đi đường xa thì dù cơ thể không có mùi hôi kỳ lạ thì cũng dính đầy bụi đất dọc đường.

Tuyên Diệp Đế cười lớn ngồi xuống ghế có khắc hình Lan U Cốc Tĩnh bưng một tách trà lên miệng nhấp môi: “Bạn tọa cho Dương ngự sử.”

Thái giám bên cạnh lập tức phụng mệnh đem đến một chiếc ghế bình thường cho Dương Chi sau đó lập tức lui thật xa. Người hầu cận của hoàng đế đều biết mấy năm nay ngự sử Dương Chi một trong ba vị tâm phúc của bệ hạ. Sáu tháng trước hắn phụng mệnh hoàng thiên đến châu Hạ Kiến điều tra thiên tai nên chắc chắn việc hắn vừa trở về kinh đã đến cầu kiến bệ hạ thì tức là chuyện hệ trọng cần bẩm báo.

Dương Chi thấy xung quanh đã không còn một ai liền đứng dậy quỳ xuống đất dập đầu: “Lần này Trọng Đức đến đây là xin nhận tội với bệ hạ.”

Tuyên Diệp Đế dường như không hiểu ý của Dương Chi, thái độ vô cùng sửng sốt nhưng ánh mắt lại lóe lên một nét u ám: “Trọng Đức không quản ngày đêm bôn ba vì bá tánh trong thiên hạ, trẫm làm sao có thể vô duyên vô cớ trách phạt.”

Lời của Tuyên Diệp Đế phát ra rất từ tốn không nghe ra rõ hỷ nộ bên trong nhưng lại khiến cho lưng của Dương Chi đổ ra lớp lớp mồ hôi lạnh thấm ướt ra cả quan bào. Sự lo lắng bất an trong lòng y dần dần lớn lên, cả hai chân đều gần như tê cứng không thể cử động.

Sáng hôm nay khi vừa mới tới cổng thành, Dương Chi đã bị ngự tiền thị vệ Lưu Khư chặn ngựa, sau đó hắn tiết lộ cho Dương Chi nghe một tin như sét đánh ngang tai. Tháng trước, Dự Vương vì bất mãn thái hậu ép hôn đã cải trang chạy đến hoa lâu tìm thú vui giải sầu, không ngờ hoa kỹ mà mình chấm lại đang tiếp người khách khác nên tức giận xông vào đòi người. Dương Chi nghe tới đây trong lòng cảm thấy bất ổn lạ thường, quả nhiên vị khách mà hoa kỹ kia đang tiếp lại là Dương Vân em trai mình.

“Em trai của thần phạm vào tội bất kính với hoàng gia, chiếu theo phép nước nhẹ chịu lưu đày, nặng xử chém đầu.”

Tuyên Diệp Đế thở ra một hơi dài: “Trẫm từng nghe gia pháp nhà khanh rất nghiêm khắc nay tận mắt thấy quả nhiên cũng phải thấy hổ thẹn.”

Dương Chi sắc tái xanh, hắn lén lút nhìn về phía trường thi. Năm nay có đến ba trăm thí sinh nên dù mắt hắn tinh đến mấy thì quỳ ở vị trí này cũng không nhìn người nào trong số đó là em trai mình.

“Dự Vương là bậc hoàng thân quốc thích cho dù là cử nhân khi diện kiến cũng phải nhất quỳ tam khấu, nào có lý gây chuyện thị phi. Xin bệ hạ cứ chiếu theo phép, tránh tạo ra tiền lệ xấu về sau.”

Tuyên Diệp Đế nghe Dương Chi nói thì không khỏi cười lớn, hắn đứng dậy dìu Dương Chi đứng lên theo mình: “Người ta nói Dương ngự sự rất nghiêm khắc với gia đệ nhưng cũng là huynh trưởng biết nhìn xa. Nếu sớm biết gia pháp nhà khanh còn nghiêm hơn quốc pháp thì mấy năm trước trẫm đã đem Công Đạt đến cho ngự sử dạy dỗ.”

Dương Chi thấy hoàng đế có vẻ thoải mái với chuyện này trong lòng đã gỡ đi một mối mắc: “Gia pháp nhà thần nghiêm nhưng cũng chỉ là dân đen nào có thể sánh vớ lề lối gia quy của thái phó đức cao vọng trọng.”

Tuyên Diệp Đế chống tay lên trán thở dài: “Phùng thái phó mất rồi nên khanh mới không nghe đến chuyện trước đây, khi ông còn dạy dỗ Công Đạt thì cứ ba ngày là đến cáo trạng với trẫm một lần, đến khi sắp nhắm mắt ra đi ông vẫn không an tâm với hoàng đệ này, mong ta tìm thầy tốt dạy cho nó thành người. Trên thiên hạ này trừ Phùng thái phó thì có ai dám dạy Dự Vương, ngày nó chưa biết võ thì không nói tới sau này võ nghệ đầy mình thì đến cấm quân nó còn dám đánh.”

Dương Chi cúi đầu lắng nghe hoàng đế than thở chuyện gia đạo của nhà mình thì trong lòng cũng một phen rối bời, đúng là mỗi cây một mỗi nhà mỗi cảnh. Dù sao hắn cũng là thần tử nên những chuyện giải ưu cho hoàng đế cũng được tính là trọng trách của mình.

“Khanh có biết lý do tại sao ta không trách phạt khuyển tử kia không?” Tuyên Diệp Đế nhịp nhịp ngón tay lên tay cầm của ghế nói.

Dương Chi cúi thấp người lắc đầu, tính hình hoàng đế khó dò, trước giờ không ai đoán được chuyện gì.

“Từ nhỏ Dự Vương đã nổi tiếng thông minh, từ văn hay võ đều vượt trội so với những hoàng đệ nên tính ra từ trước tới giờ nó chưa bao giờ chịu thiệt trước ai. Vậy mà gia đệ của khanh có thể khiến nó mất mặt đến mức trốn trong phòng mấy ngày liền. Sau đó thu liễm vài phần tính khí ngang tàng rồi chăm chỉ xem sách.”

Dương Chi giật thót mình: “Gia đệ của thần đã làm ra chuyện đại bất kính với Dự Vương?”

“Ha... ha...” Tuyên Diệp Đế đột nhiên cầm một quyển trục đứng dậy cười lớn đi ra ngoài bậc thềm nhìn hết một vòng phong cảnh trường thi trước mặt nói: “Gia đệ của khanh đánh cho nó rớt không còn một mảnh giáp, thua liền không gỡ mười ván cờ vây.”

Bộ dáng cúi người của Dương Chi đột nhiên chao đảo, hiện tại y đã hiểu tại sao Tuyên Diệp Đế không lấy mạng Dương Vân. Nhưng thân là mệnh quan, người trong nhà phạm tội như vậy thì dù hoàng đế không trách phạt thì y cũng phải tìm cách giáo huấn Dương Vân tránh sau này có người dựa vào chuyện dèm pha cản trở đường tiến chân của Dương Vân.

“Hạ thần thay mặt em trai cảm tạ đại ân của bệ hạ.”

Tuyên Diệp Đế xem xong quyển trục hất hàm về hướng bắc nói: “Người mặc y phục màu xanh rêu tóc dài kia là gia đệ của khanh?”

Dương Chi bước ra nhìn về phía Tuyên Diệp Đế nhìn thì quả thật thấy dáng người Dương Vân đang chăm chú làm bài. Mới một năm không gặp Dương Vân đã cao hơn nhiều, mỗi tháng Dương Chi tự ra đề cho Dương Vân tự làm sau đó gửi đến kinh thành cho hắn xem nên năng lực của hắn thế nào thì Dương Chi là người nắm rõ nhất.

“Chưa nhược quán sao?” Tuyên Diệp Đế nhìn cách cột tóc dành cho thiếu niên của Dương Vân thắc mắc.

“Năm nay khuyển đệ của thần chỉ mới mười bảy, trong nhà định mười tám mới làm lễ.”

“Được.” Tuyên Diệp Đế đập quyển tục vào lòng bàn tay trái cười nhẹ: “Tội chết của Dương Vân trẫm có thể tha nhưng tội sống thì khó thoát. Bài thi của y để cho trẫm cùng tam sư chấm.”

Dương Chi thở phào nhẹ nhõm quỳ xuống tạ ân.

Giờ ngọ thu bài, Dương Vân cắn bút nhìn lại bài thi của tạch lưỡi vài cái trong lòng sầu muộn không ngừng, không biết hoàng đế đã triệu đến thánh nhân nào mà có thể ra đề thi bá đạo như vậy. Bốn kỳ gộp lại làm một bài đã đủ mệt vậy mà còn bao phủ cả kiến thức binh gia lẫn nông nghiệp. Nếu không phải thi Đình không đánh rớt, thí sinh tham gia hạng thấp nhất cũng là tiến sĩ tam phẩm thì Dương Vân dám chắc mình nắm một suất bị loại.

Đứng dậy rời khỏi chỗ, Dương Vân phát hiện không chỉ mình bị bài thi quái dị này đánh cho xây xẩm mặt mày mà ngay cả các thí sinh khác cũng choáng váng mất hết tinh thần. Kể cả người luôn lạc quan như Văn Trác sau khi thi xong cũng như người mất hồn đi đứng loạng choạng.

“Ta sắp bị phát nổ rồi.” Văn Kiệt từ phía sau quàng vai bá cổ Dương Vân, sắc mặt của hắn cũng biến thành màu xanh lá chuối. Biết hắn đã kiệt sức nên Dương Vân đành dìu người đi, bên kia thì Văn Trác cũng đi tới, mặt mày xám như tro. Nhìn thấy Dương Vân còn cầm cây bút của trường thi đi ra thì Văn Trác cảm thấy bụng mình sôi trào lên rồi bỏ chạy ra khỏi trường thi thật nhanh.

Khi Dương Vân cùng Văn Kiệt chạy tới nơi thì thấy Văn Trác đang ngồi xổm dưới gốc cây nôn ói khiến cho mọi người xung quanh đều tự động cảm thấy buồn nôn theo. Bình thường Văn Trác luôn thích sạch sẽ nhưng hôm nay hắn gần như bỏ qua mấy vấn đề đó mà dùng ống tay áo nước nhờn trên khóe miệng.

“Huynh còn giữ cây bút kia làm gì, ta vừa nhìn nó đã choáng váng mặt mày muốn nôn sạch cả bụng.” Văn Trác lau miệng thở hồng hộc.

Dương Vân cầm cây bút lên cảm thấy thứ này mới dùng qua một lần nếu bỏ đi thì phí quá, dù sao cũng là đồ của hoàng đế ban cho nên giữ làm kỷ niệm cũng được. Đang ngắm nghía cây bút trong tay thì Văn Kiệt đứng bên cạnh giật lấy đưa lên cao nhìn.

“Từ lông cáo đấy! Khi nãy ta hồn vía lên mây nên không nhớ mà cầm về, bây giờ quay lại đó lấy được không ta.”

“Thẻ tre đã bị thu lại, nếu ngươi quay vào thì cấm vệ cho ngươi ăn một đao đấy.”

Dương Vân ngẩng đầu lên nhìn thấy trước mặt là một thiếu niên trạc cỡ tuổi mình nhưng hắn đã làm lễ nhược quán nên tóc búi cao chứ không cột đuôi ngựa hay xõa dài như bọn Dương Vân. Người này ăn mặc sang trọng, trên người mặc y bào màu tử lan, thắt lưng màu đen có treo một ngọc bội song ngư quẫy đuôi có tua màu lam, sau lưng đeo một đoản kiếm ngắn.

Văn Kiệt thấy bộ dạng người chặn đường bọn họ có khí phách không nhỏ liền bỏ tay khỏi cổ Dương Vân tiến lên ba bước chắp tay hỏi: “Xin hỏi quý tính của công tử là...”

Đột nhiên Tuyên Thành Phong rút đoạn kiếm sau lưng, nhanh như chớp kề lên cổ của Văn Kiệt. Ánh mắt lạnh căm của y liếc nhìn Văn Kiệt rồi nhìn về phía Dương Vân đang đứng đằng sau hất cằm ngạo mạn nói: “Ta không tìm ngươi, tìm hắn!”

Dương Vân đến kinh thành mới hơn ba tháng, bằng hữu quen biết chỉ có bọn Văn Trác Văn Kiệt, nhiều hơn một chút thì vài thí sinh ở một số châu khác nhưng tất cả đều là thư sinh trói gà không chặt nào có ai đeo kiếm không nói không rành đã rút ra kể cổ người ta.

Mọi người xung quanh nhìn thấy bọn Dương Vân bị uy hiếp thì tự động tránh qua một bên, kinh thành là nơi đất lạ, quý nhân nhiều như nước. Huống chi người kia không chỉ ăn mặc hoa lệ hơn bọn họ gấp mấy lần mà việc xảy ra trước cổng dẫn vào đại diện mà quân thủ thành không ra tay thì cũng đủ hiểu thân phận của thiếu niên mặc y bào tử lan là không tầm thường.

Dương Vân thấy dáng vẻ hung hăng của kẻ kia thì vẫn bình tĩnh chắp tay cúi chào. Hắn ngầm biết thiếu niên đã có gan rút kiếm kề cổ người khác thì dám cá có gan lấy mạng của ba người bọn họ tại đây.

“Vị huynh đài này tìm Dương mỗ không biết là có chuyện gì?”

Tuyên Thành Phong thấy Dương Vân không nhận ra mình thì tức giận quẳng Văn Kiệt qua một bên làm hắn ngã chổng vó ra đất. Y bước lên vài bước chỉ kiếm vào mặt Dương Vân trợn mắt quát: “Ngươi không nhớ ta!”

“Thật ngại quá, trí nhớ của Dương mỗ từ nhỏ đã tệ nếu không phiền thì huynh đài có thể nhắc nhở.”

Tuyên Thành Phong tra kiếm vào vỏ, hắn không dám nói tên thật của mình chỉ có thể nói tên tự: “Tự Công Đạt, một tháng trước ngươi hẹn ta sau khi thi xong sẽ đánh cờ phân cao thấp.”

Dương Vân cố gắng nhớ ra mình từng gặp người nào tự Công Đạt không, nhưng nghĩ nát óc vẫn không nhớ ra từng gặp người như vậy thì huống chi là nhớ đến hẹn ước gì gì đó.

Tuyên Thành Phong: “Ta nhắc như vậy mà ngươi cũng không nhớ luôn à.”

Bạn đang đọc Tà Quân (phần 1) sáng tác bởi yy80480558
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy80480558
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.