Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khi mặt ngươi đủ dày, thì xấu hổ chính là nàng

Tiểu thuyết gốc · 2109 chữ

Khi hắn quay trở lại căn hộ 911 thì thấy Yến đang ôm súng đứng tựa lưng ở ngoài cửa đợi hắn:

"Phát sinh chuyện gì hả anh?". Nàng có chút lo lắng hỏi.

"À, là thế này..."

Hắn ngắn gọn giải thích cho nàng...

"À...ừm, về chuyện đó...". Yến hơi đỏ mặt, chủ đề này với nàng đúng là hơi có chút "nhạy cảm".

"Thế em có biện pháp gì không?". Hắn dò hỏi.

"Không, em không có đâu...". Nàng lắc đầu quầy quậy.

"Được rồi, anh nghĩ là tụi mình nên nói chuyện với mọi người xem thế nào đã. Nếu như không tìm ra giải pháp, có thể chúng ta sẽ lùi việc di dời lại mấy ngày nữa!"

"Vâng ạ."

Hắn cùng Yến vào phòng, sau khi tự giới thiệu bản thân, hắn hỏi ý kiến mọi người xem họ có muốn chuyển sang khu căn cứ của hắn hay không. Bây giờ đám người đều biết hắn là một vị cường đại siêu năng lực gia, lại thêm chuyện Yến sẽ đi theo hắn, nên tất nhiên là 100% giơ tay muốn dọn nhà đi cùng.

Sau đó, hắn lại bàn đến vấn đề chuẩn bị vũ khí và hành trang cho chuyến đi. Mọi người tham gia góp ý khá nhiều, chẳng hạn như có người đứng lên nói theo kinh nghiệm thực chiến thì vũ khí nên dùng loại gì, gia cố thêm như thế nào. Rồi thì quần áo chỉ nên mặc dầy bao nhiêu, mặc dầy quá sẽ khó vận động hay nóng bức. Thậm chí có người đề nghị dùng băng dính để quấn thêm miếng bìa cứng hay cuốn tạp chí quanh cánh tay, để đề phòng zombie cắn..v..v...

Yến cũng đứng lên nói mấy phút về chủ đề zombie đội mũ bảo hiểm, vũ khí cùn hay quá yếu khi chiến đấu sẽ rất mất thời gian, cũng đồng nghĩa với nguy hiểm. Yến đề nghị hoặc là trang bị vũ khí hạng nặng và có độ đâm xuyên cao để đánh vào đầu, hoặc là vũ khí sắc bén như đao kiếm để chặt đầu.

...

Uớc lượng thời gian, hắn đưa tay lên ra hiệu cho mọi người ngừng nói chuyện. Sau đó, hắn đưa ra yêu cầu chung là mỗi người lớn phải chuẩn bị 1 thanh vũ khí thuận tay, cũng phải tự mình kiểm tra bằng cách đập nhiều lần vào vật cứng để đảm bảo vũ khí đáng tin cậy, ngoài ra cũng có thể tùy ý mang theo các vũ khí phụ, miễn là không cản trở việc di chuyển. Về hành trang thì mỗi người chỉ được phép mang theo 1 ba lô đeo ở phía sau lưng, đồng thời phải kiểm tra cẩn thận để không phát ra tiếng động mỗi khi bước đi hay chạy nhảy. Hắn còn đặc biệt lưu ý là những ông bố bà mẹ có con nhỏ dưới 10 tuổi phải chuẩn bị sẵn nùi vải và băng dính, lỡ có gì thì dán mồm tụi nhỏ lại. Trong đám người có 2 đứa nhỏ dưới 10 tuổi, hắn cũng không muốn bị trẻ con khóc chết theo đúng nghĩa đen...

Sau đó, họa phong xoay chuyển, hắn chợt bàn về vấn đề nước xả toilet. Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không khí có chút kỳ quái, nhưng rất nhanh đã có người đóng góp ý kiến. Người này đề nghị phương án là thả mìn, để dành ra mấy phòng trống, ai có nhu cầu thì vào đó thả, thả dần dần cho đến khi thúi hết chịu nổi thì lại chuyển sang chỗ khác. Đương nhiên phương án này bị đa số phản đối, nhất là phụ nữ, lý do thì các bạn ngồi đây cũng biết rồi đấy, ha ha.

Thậm chí còn có người nảy sinh sáng kiến làm cái cầu gỗ thò ra ngoài ban công vừa ngồi ngắm cảnh vừa thả bom đám zombie, nhưng rất nhanh bị vùi dập giữa chợ.

Bẵng đi 1 lúc, tưởng đã hết ý kiến, bỗng nhiên có ông chú tầm 35 tuổi giơ tay đưa ra phương án là chọn 1 căn phòng không sử dụng, trát keo kín khe cửa, hoặc là nếu có vật liệu thì xây kín cửa lại luôn, rồi gắn thêm cái ống thông hơi ra ngoài ban công, sau đó ở trong toilet của căn hộ bên trên đục 1 cái lỗ lớn, làm thành cái cầu tõm. Phương án này nghe cũng không đến nỗi tệ, rốt cuộc cũng không ai phản đối.

Hỏi ra mới biết ông chú tên Lộc, làm thợ xây. Hắn quyết định sẽ giao cái "siêu dự án" này cho ổng làm luôn =.=

Ngẫm lại cũng lạ thật đấy. Có những việc mà cách giải quyết nghe có vẻ đơn giản, nhưng dù hắn suy nghĩ nát óc cũng không thể nào nghĩ ra. Đây có lẽ là do lối suy nghĩ theo đường mòn. Hắn đã quá quen với việc dùng toilet hiện đại rồi, nên là khi không có nước xả, ngoại trừ giải pháp nguyên thủy là kiếm đại chỗ nào đó "thả mìn", thì giải pháp duy nhất hắn có thể nghĩ ra là tìm cách bơm nước lên. Chứ hắn lại không nghĩ đến 1 giải pháp hoàn toàn phá cách kiểu như tìm cách xây dựng một cái toilet không cần nước.

Xem đồng hồ thấy đã 1h30 chiều, hắn bảo Yến chọn 3 người nam giới khỏe mạnh, cùng với chú Lộc, thằng Toàn và con Trinh. Nhóm người này cùng với hắn và Yến sẽ là nhóm đi mở đường. Sau khi trở về, từ ngày mai hắn sẽ bắt đầu lên phương án để chuyển những người này về khu căn cứ...

Trong khi chờ đợi Yến và mọi người chuẩn bị hành trang, hắn quay trở lại phòng 905. Đập vào mắt hắn là thi thể của thằng Cường với nhiều nhát đâm chém khắp người. Không những thế, cái hung khí ở dưới háng hắn cũng đã mất tích, nhát cắt rất ngọt. Bất tri bất giác, hắn chợt cảm thấy bên dưới mình lành lạnh, không nhịn được khẽ rùng mình...

Nam nhân mà! Ai nhìn thấy khung cảnh như thế này cũng sẽ rùng mình thôi!

Dùng niệm lực nhặt lấy con dao chặt thịt mà "người đi trước" bỏ lại, hắn rất là tự nhiên tiếp tục công việc còn đang dang dở...

10 phút sau...

Không có gì cả!

Hắn đã chặt banh cả đầu tên Cường ra, thậm chí còn mổ bụng ra xem, nhưng không thấy có gì đặc biệt cả.

Phải chăng là chỉ có zombie tiến hóa mới xuất hiện hành não phát sáng, còn với siêu năng lực gia thì sẽ không xảy ra hiện tương này?

Về sau nếu có cơ hội hắn sẽ xác minh lại lần nữa...

"E-hèm".

Đột nhiên, có tiếng hắng giọng. Hắn quay lại thì thấy Yến đã đứng đó không biết từ lúc nào.

Nàng hết nhìn chằm chằm vào cái nơi đang thiếu thốn của thằng Cường lại nhìn sang hắn, ánh mắt xinh đẹp mở to, như thể không thể tin nổi...

Như thể nàng đã khám phá ra một chân trời mới! Như thể nàng đã khám phá ra ở hắn một thứ đam mê rất đặc biệt!

Đậu đen rau muống, thế này là thế nào? Nàng tại sao lại không thèm đỏ mặt chứ, đáng ra nàng nên nhìn vào chỗ đó xong rồi "Kyaaaa" một tiếng mới đúng chứ!

Hắn trong lòng chửi bậy. Cô nàng này điểm đỏ mặt thật sự rất kỳ lạ, có lúc nên đỏ mặt thì lại điềm nhiên như không, có lúc nói 1 câu thôi lại đỏ mặt đến tận mang tai!

Mà khoan, chuyện đó không quan trọng!

Lão phu cả đời thanh danh sắp không giữ được! Nhảy xuống hoàng hà cũng không rửa được, cái dạng này!

"Không phải! Không phải anh làm, đừng có nghĩ bậy! Anh tới thì đã như thế này rồi!"

"Thật sao?"

"Thật!"

Nàng dùng ánh mắt hoài nghi nhìn hắn...

Nhưng trong lòng nàng thì đang vui như nở hoa! Hắn rốt cuộc cũng có ngày hôm nay!

Nàng chính là biết rõ ai là thủ phạm! Là vợ người đàn ông đó! Người phụ nữ này cũng tính là may mắn, chỉ bị trật khớp tay trái cùng với vài vết bầm tím mà thôi, nhưng người chồng thì không được may mắn như thế...

Nếu không có người can ngăn thì người phụ nữ kia có thể cũng đã nghĩ quẩn rồi!

Đáng đời nha! A ha ha ha!

Nói thực lòng thì nàng không hề giận hắn chuyện 2 vợ chồng đó một chút nào hết, nhưng nhìn hắn túng quẫn nàng cao hứng quá đi! Nàng chỉ đang "báo thù" cho chính mình mà thôi. Hắn gõ đầu sát bao nhiêu cái, nàng đếm kỹ ghi sổ đen cả rồi!

Đột nhiên có người đi vào, là Giang:

"Yến ơi, mọi người đã chuẩn bị xong rồi đấy!"

"Ừ, tụi em ra ngay".

"Đứng đó làm cái gì nữa? Đi thôi!". Nàng nguýt hắn 1 cái rồi cất bước đi trước...

Hắn lẽo đẽo theo sau...

Có vấn đề! Tuyệt đối có vấn đề! Bây giờ lý trí đã trở về, hắn chợt nhớ ra là nãy giờ nàng ở bên này. Thằng Cường bị cắt nguyên cái của quý rồi còn bị chặt nhiều nhát như thế, nàng không biết mới là lạ!

Cái con bé này!

Hai người bước ra hành lang thì thấy đám người đã chuẩn bị đầy đủ, ba lô mang trên vai, tay cầm vũ khí.

Giống như chợt nhớ ra cái gì, nàng quay lại, rút khẩu K59 ra đưa cho hắn:

"Suýt quên! Trả anh đó!"

Coi bộ con bé này vẫn còn nhớ chuyện khẩu súng!

Nhưng hắn không hề cầm lấy súng, mà bất chợt đưa tay nắm lấy hai vai nàng, nhìn sâu vào măt nàng, ánh mắt đau đớn:

"Em làm anh đau lòng quá, Yến ơi! Với tình cảm của đôi ta, em còn cần phải trả lại anh những thứ này nữa sao?"

Bất ngờ bị hắn nắm vai nhìn chăm chú, hơi thở nam tính phả thẳng vào mặt, lại bỗng dưng chui ra những lời sến như vậy, trên mặt nàng nhanh chóng dâng lên 1 mảnh đỏ hồng...

Khuôn mặt nàng lúc này thật mê người, mà hắn cũng đang muốn báo thù nữa chứ. Cắn răng liều mạng! Hắn áp môi lại gần...

Chỉ 1 chút xíu nữa thôi...

Trong sát na cuối cùng, nàng mới kịp phản ứng, nhảy lùi ra xa, tiện chân lại tặng cho ống đồng hắn 1 cước.

"Ui da, má ơi!". Hắn cong người ôm lấy ống chân nhảy lò cò.

Nàng đỏ mặt mắng to 1 câu:

"Hứ, dâm tặc! Không biết xấu hổ!"

Quay người lại thấy có một đống người đang nhìn mình, nàng càng thêm đỏ mặt. Không biết phải làm sao nàng chỉ bỏ lại được 1 câu:

"Đi trước!"

Nàng sải bước đi thật nhanh, lại phát hiện khẩu súng còn ở trong tay mình, "hứ" 1 tiếng, đút nó vào bao.

Lưu manh! Hắn đã nói thế thì khẩu súng này đừng hòng nàng trả lại cho hắn, cả đời này hắn cùng đừng mong lấy lại được!

Không đúng! Từ giờ hắn đưa nàng cái gì mà nàng trả lại thì nàng là con rùa đen!

Ôm chân nhảy lò cò, hắn nhìn theo bóng lưng nàng...

1-1 nha, mỹ nữ!

P/S: Ae đừng chửi tác thô bỉ mất vệ sinh nha. Ta muốn viết truyện sinh tồn thời tận thế thực tế nhất có thể, từ thức ăn, nước uống, thuốc men, đi lại, cho đến cả những vấn đề nhạy cảm như chuyện đi vệ sinh! Ta đã từng đọc kha khá truyện tận thế rồi, nhưng theo ta nhớ thì không có thằng tác nào chú ý đến việc dội cái bồn cầu như thế nào cả, cho nên ta sẽ viết=]]

P/S: À, còn nếu ae thắc mắc tại sao ta cứ nhớ nhung vụ không có nước xả bồn cầu sẽ như thế nào thì bật mí cho ae là có lần khu chỗ ta từng bị cúp nước gần 48h. Lần đó, ta phải đi mua bình 20L về xả đấy, ko có cái bình đó thì ta cũng ko bik sẽ thế nào đâu =.=

Bạn đang đọc Ta Ở Tận Thế Xây Gia Viên sáng tác bởi tazan645
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tazan645
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.