Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta Mời Ngươi Ăn Đùi Của Ta!

Phiên bản Dịch · 1914 chữ

Dịch: AZZOR!

Nguồn: TruyenYY

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Ban đêm!

Thành phố Trung Châu được thắp sáng bằng các đèn neon, kẻ có tiền bắt đầu sinh hoạt xa hoa trụy lạc, người nghèo khó tạm xa rời sự mệt mỏi của một ngày.

Tuy khu Tây không phồn hoa bằng khu Đông, nhưng cũng có đặc sắc riêng biệt, các tòa nhà mới xây được xen lẫn vào các tòa nhà cũ, rất gần với nhau, thậm chí còn tạo nên không gian có chút thần bí.

Lục Bắc chầm chậm đi về Phúc Nhai.

Trải qua một ngày bị đánh, hiện giờ hắn hơi đói bụng, cái bụng cứ kêu ùng ục nãy giờ.

Hắn sờ sờ cái bụng, sau đó lấy quyển sách nhỏ ra xem, hiện tại cái quyển sách nhỏ đã trở thành nơi để hắn ỷ lại, tìm trong một ngày này, trị số sức mạnh cũng tăng lên không ít.

:::::Trị số sức mạnh: +50/100:::::

Hắn đối với trị số này rấ hài lòng.

Hắn nhớ lại những hành động ngày hôm nay một cách tóm tắt, cảm thấy có ý nghĩa nhất chính là đả kích một người trên xe buýt, một người đàn ông cường tráng như vậy, lại bị hắn mạnh mẽ chắn trước chỗ đang ngồi trong 6 giờ, mặc cho đối phương đấm đá túi bụi, hắn chính là bất động như núi.

Mãi cho đến khi đối phương sắp vỡ bàng quang thì mới coi như thôi.

Còn có chuyện đi chen ngang vào nhà vệ sinh, hung hăng đi vào, đi ra trong nước mắt.

Lục Bắc hy vọng có thể đem trị số sức mạnh tăng cao, càng nhiều càng tốt, đây là biện pháp kiếm tiền duy nhất mà hắn có thể nghĩ ra được, tranh bá lực vương có tiền thưởng là 100 triệu, ngẫm lại thấy mình vẫn chưa đủ.

Thế nhưng Lục Bắc cảm giác mình rất hổ thẹn, bắt nạt một đám người bình thường, đúng là không ra gì, sau này nhất định sẽ không dùng loại hành vi này để tăng trị số sức mạnh nữa.

Cách Phúc Nhai còn 500m, tại giao lộ đèn giao thông, có một người đàn ông đội mũ tai bèo màu đen, đeo ba lô lớn màu đất trên lưng, vội vàng đi ngang qua hắn.

Hết nhìn đông sang tây, lấm la lấm lét, nhìn là biết không phải người tốt lành gì.

Thời điểm người nay đi qua còn do dự, bước từng bước nhỏ, lảo đảo chạy qua người đi đường, quay đầu lại với vẻ mặt lấm la lấm lét nhìn xung quanh.

Lục Bắc thấy rõ người này, mặt gãy mỏ nhọn, điệu bộ chạy hay đi chậm giống như một con mèo.

"Nhất định có vấn đề, không chừng là một tên trộm!" Lục Bắc thầm nghĩ.

Có điều hắn cũng lười đi tìm hiểu, ngày hôm nay là một ngày can thiệp quá nhiều chuyện vô bổ rồi, đã mất cảm giác rồi.

"Hai bên má không có da thịt, không tuyệt tình là giả!" Lục Bắc nhìn người đàn ông mặt gãy, nói ra vài từ, cảm thấy mình rất có kiến thức.

Mãi cho đến khi người đàn ông mặt gãy tiến vào cánh cửa ở phía đối diện đường cái, ánh mắt Lục Bắc bỗng nhiên lóe sáng.

Chỉ thấy trên đó viết bốn chữ "Võ Quán Uy Phong".

"Đá quán thôi!"

Khí thế của Lục Bắc tăng lên vạn trượng, nhanh chóng đi qua người đi đường, đi tới trước cửa Võ Quán Uy Phong.

Trăng đã lên cao, chính là thời điểm tốt nhất để đá quán.

"Ầm ầm ầm" bước vài bước tới trước cửa, đưa tay đập cửa.

Không ai đáp lại.

Tiếp tục đập

"Ai đó! Không dừng lại được sao, đập hoài thế?" Một giọng nói ồm ồm từ bên trong cửa vang lên, kèm theo tiếng bước chân, càng ngày càng gần.

"Làm gì?" Cửa được mở ra, thò đầu ra là một khuôn mặt dữ tợn.

"Đá quán!" Lục Bắc nói.

Người đàn ông mặt béo nhíu mày, nhìn thanh niên gầy gò trước mặt, sau đó đưa tay phải ra chỉ chỉ về hướng bên phải.

"Bên kia có bệnh viện thú cưng, ngươi qua đó mua vài lọ Clozapine, về nhà trị liệu cho tốt!"

"Mao ca, người nào thế?" Trong phòng có một người nói chuyện.

"Có một tên không mang theo não, muốn đá quán, con mắt mọc ngược, không thấy biển đã đóng cửa rồi sao?" Người đàn ông mặt béo nói.

"Để hắn vào đi, vừa hay để ta thử sức mạnh gần đây của ta như thế nào!" Vẫn là người kia nói.

Người đàn ông mặt béo được chỉ thị, nhếch miệng nở nụ cười, sau đó mở rộng cửa, nghiêng người để Lục Bắc đi vào.

Trong phòng ánh đèn mờ ảo, mờ hồ có thể nhìn ra nơi này hơn 300m vuông, bên trái có đài quyền anh, bên phải là khu vực sân huấn luyện, một vài chỗ để một ít đao, thương, côn bổng.

Một mùi ẩm mốc đập vào mặt, Lục Bắc đã mấy lần hắc hơi, đi vào từ từ, sau đó lại ngửi thấy một ít mùi màu tanh, còn kèm theo mùi chua thối rửa, để hắn mơ hồ buồn nôn.

Sau khi thích ứng ánh sáng, đánh giá bốn phía một phen, phát hiện toàn bộ cửa sổ đều được một tấm màn màu đen che lại.

Bên trong có bảy, tám người, chỉ có một người đàn ông gầy ngồi trên ghế gỗ đã cũ, ánh đèn quá mờ nên không thấy rõ được khuôn mặt chỉ có thấy được cái bóng.

Đứng bên cạnh chính là người gầy vừa nãy qua đường, cái balo lớn màu đất đeo trên lưng, sau khi mở ra miệng túi, để lộ ra số tiền mê người.

Mười mấy con mắt nhìn chằm chằm theo dõi Lục Bắc, để hắn bắt đầu có ý định rút lui.

"Đồ vật ngày đã nhận, sự tình của bữa tiệc tối ngày mai xin đừng quên, địa chỉ để ở trong túi nhỏ!" Người đàn ông mặt gãy khom người, đem một xấp tiền cất vào túi áo, một mực cung kính nói chuyện với người ngồi trên ghế.

"Không quên được!" Âm thanh người trên ghế nói có chút quái dị, cầm túi tiền trong tay bỏ vào bên trong.

"Đá quán đây, nghiêm túc đi!" thấy một đám người ở nơi đó cứ nói chuyện, cũng không để ý tới mình, Lục Bắc hơi không vui.

Kêu la một câu xong, sau đó chạy về võ đài quyền anh, nhảy trực tiếp vào.

Đối mặt với sự khiêu khích của Lục Bắc, có vài người đã không nhịn được, xắn ống tay áo lên muốn lên đài, nhưng người trên ghế chưa lên tiếng, nên không ai dám lộn xộn.

"Vậy thì ta nghiêm túc đây!" Người đàn ông trên ghế từ từ đứng lên, dưới ánh đèn mờ, lộ ra một nụ cười gian, lắc lắc đầu, đột nhiên nhanh chóng nhảy lên đài.

Tư thế của hắn vô cùng quái dị, không phải chạy bằng hai chân, mà là tứ chi, chỉ thấy được bóng đen lay động, sau một khắc đã xuất hiện trước mặt Lục Bắc.

Lục Bắc tưởng mình bị hoa mắt, dụi dụi con mắt, sau đó mới xác định là mình không nhìn lầm.

Đối diện với người đàn ông gầy, từ lúc ở trên ghế đứng dậy, Lục Bắc đã cảm thấy kỳ quái, đôi mắt hiện ra màu đỏ, điều quan trọng làm cho người khác không hiểu chính là, người này dùng tứ chi để chạy.

Khoảng cách gần đến nỗi có thể rõ tướng mạo người đàn ông gầy này, mỏ nhọn còn mang theo chòm râu thưa, có thể nhìn thấy được hai cái răng nanh dài và nhọn ở trong miệng, còn mang theo tơ máu.

Hình dáng này rất giống với con chuột.

"Để hôm khác ta quay lại, khi đó ta mang đồ nướng tới cho ngươi ăn nha!" Lục Bắc đột nhiên muốn rời khỏi nơi rách nát này.

"Đồ nướng có món gì ngon đâu, để ta mời ngươi ăn bắp đùi của ta!"

Âm thanh chói tai.

Sau đó là tiếng cười "Chít chít" của người kia vang lên, khiến người ta dựng đứng tóc gáy.

Lục Bắc một lòng suy nghĩ làm sao chạy khỏi nơi này, nhưng nào có dễ dàng như vậy, tuy rằng tốc độ hắn rất nhanh, nhưng quái nhân kia cũng không chậm.

Vào lúc hắn muốn phá tan cánh cửa, bị quái nhân kia túm lấy chân trái, trực tiếp ném ra phía sau, khiến hắn trượt dài mấy mét trên nền xi măng.

"Tốc độ cùng sức mạnh của quái nhân này không yếu, muốn đi ra từ cửa chính là điều không thể nào, nhất định phải ra được một biện pháp!" Lục Bắc đứng lên vặn bả vai vài lần, nghĩ làm thế nào để chạy khỏi nơi này.

Quái nhân nhanh chóng đuổi tới trước mặt hắn, đi vòng quanh, khịt khịt mũi ngửi, nước miếng theo khóe miệng nhỏ xuống, giống như con chuột phát hiện thấy miếng pho mát tươi, có chút vội vàng không nhịn nổi.

"Meow!" Đột nhiên từ trong miệng Lục Bắc phát ra tiếng mèo kêu, muốn dùng cái này để dọa quái nhân chạy.

"Ạch?" Bao gồm luôn cả quái nhân trong đó, tất cả mọi người đều kinh ngạc đến ngây người, nhóc con này nghĩ người khác đều là kẻ ngốc hay sao.

"Đùng" quái nhân nhắm vào mặt Lục Bắc, đánh ra một chưởng.

Một chưởng này mang theo sức lực vừa đủ, để Lục Bắc hơi choáng váng.

Trong lúc choáng váng hắn theo bản năng giơ chân phải lên, đá về hướng huyệt thái dương quái nhân, một cước này với tốc độ cực nhanh.

Quái nhân cảm thấy có nguy hiểm đang tới, nhưng không kịp né tránh, không thể làm gì khác hơn là giơ cánh tay trái lên, dùng nửa cánh tay đỡ một cước này.

"Đùng" âm thanh bắp thịt va chạm vang lên.

Đòn đánh này khá là có hiệu quả, quái nhân đau đến nhe răng trợn mắt, lui về sau vài bước.

Mọi người xung quanh thấy quán trưởng chịu thiệt, liền vội vàng tiến lên trợ giúp.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, Lục Bắc vội vàng chạy về phía cửa, thời khắc đang muốn dùng vai tông vào cửa, thân ảnh quái nhân ở phía sau lóe lên, chính là dùng một trảo chụp về hướng đầu hắn.

Không còn kịp để suy nghĩ, đem cơ thể ngã xuống, hai chân đổi hướng, nhảy sang phải, tay trái dựa vào tường mượn lực, nhưng lại không ngờ ấn trúng thứ gì đó.

"Tách tách!"

Một nửa đèn bên trong võ quán sáng lên.

Tiếp đó quái nhân thấy mình sắp bắt được người này rổi, lúc then chốt, đột nhiên ánh đèn sáng lên, chiếu vào mắt hắn rất khó chịu, bỏ lỡ cơ hội.

Những những khác thì lại kêu gào một trận.

Ánh đèn tuy chỉ sáng lên được một nửa, nhưng ánh sáng này cũng đủ cho người ta thấy rõ toàn bộ sân bãi.

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Bạn đang đọc Ta Ở Dị Giới Có Chút Bận Rộn (Dịch) của Thập Nhị Nguyệt Vũ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi azzor
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.