Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chạy Trong Sự Vui Sướng!

Phiên bản Dịch · 2160 chữ

Dịch: AZZOR!

Nguồn: TruyenYY

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Từ chương này trở đi, mình sẽ sửa lại tên tập đoàn Cẩm Quan là tập đoàn Tịnh Vân nhé

Bị đánh có vẻ như có thể làm cho cơ thể thêm rắn chắc, khóe miệng Lục Bắc tùy ý giương lên.

Tuy rằng dáng người không có thay đổi gì nhiều, thế nhưng hắn đã có thể cảm nhận được cơ bắp toàn thân, thay đổi mười phần.

Hắn thử hoạt động, gân cốt rất khoan khoái, cảm giác này trước giờ chưa từng có.

Tiệm bán hóa ở số 27 Phúc Nhai, muốn đi nhanh tới đó cũng mất hơn 20 phút.

Lúc này, thời tiết đã bước vào những ngày của tháng năm, thành phố Trung Châu đã bắt đầu oi bức, nhưng vẫn không làm nản lòng của Lục Bắc được.

Hắn lao nhanh trên lối đi bộ, vung lên một chút bụi mỗi khi hắn bước nhanh qua đường.

Chạy qua nhiều nơi, dọa chim bay, dọa chó chạy, còn phá tan đi bầu không khí của đôi tình nhân đang nắm chặt tay nhau.

"Ngươi muốn chết hả, vội vàng đi đầu thai hả!"

"A a a a a, đau quá!"

Tiếng chửi rủa phía sau chẳng mấy chốc biến mất.

Ở ngã tư tiếp theo rẽ vào đường chính, 300m sau đó là rẽ trái đi thêm 100m là tới Phúc Nhai.

Lục Bắc nhìn thấy phía trước bị che chắn, nhưng không quan trọng lắm, bắp chân rất muốn thử một lần nhảy vượt chướng ngại vật.

Chạy lấy đà, lấy đà nhảy, tư thế cực kỳ tiêu chuẩn.

"Oành!"

Còn chưa tiếp đất, thì đã đụng vào một vận động viên xe đạp.

Lúc này con đường bị chặn, là bởi vì đang tổ chức giải thi đấu xe đạp chuyên nghiệp, vạch đích chính là ở phía trước.

Nhận thấy mình đã gây họa, Lục Bắc cuống cuồng để lại câu 'cảm ơn', sau đó nhanh chân chạy mất.

"Đậu xanh, cmn còn cảm ơn ta nữa!" Vận động viên bị ngã gào lên tan nát cõi lòng.

Trước mặt Lục Bắc có rất nhiều tuyển thủ đang liều mạng đạp bàn đạp xe đạp, với khát vọng chạy thật nhanh đến dải băng đỏ trên đường, bứt tốc nhanh nhất qua nhóm người đang hô 'Cố lên' ở hai bên đường.

Đúng lúc này, Lục Bắc chạy bộ xuất hiện trong tầm mắt mọi người, hắn điên cuồng chạy, bỏ lại các tuyển thủ xe đạp ở phía sau, cũng phá đi luôn dải băng đỏ, trong sự kinh ngạc của toàn thể mọi người, mà quên đi những vận động viên xe đạp chuyên nghiệp kia.

.....................

Chạy đến trước mặt Hạ Thu, thì thấy Hạ Thu chống nạnh miệng méo xệch, thở phì phì trừng mắt với người đối diện.

Lục Bắc nhìn về phía đối diện, một nhóm nón bảo hộ màu vàng, nhìn ra có khoảng hơn 100 người, có đến 8 máy đào đất.

"Chạy rất nhanh nha!" Hạ Thu nhìn Lục Bắc.

"Đàn ông mà, phải nhanh mới có sức hấp dẫn!" Lục Bắc ưỡn ngực ngẩn đầu.

"Phụ nữ thì lại không cho là như vậy!" Âm thanh nhạt nhẽo của cô gái trong đội phá dỡ truyền đến.

Mọi người nhìn về hướng âm thanh phát ra, đội phá dỡ chủ động nhường ra một con đường.

Cô gái đi ra, vóc người cao gầy, bộ đồ phương tây kết hợp với giày cao gót, hoa mai màu vàng đính ngay trên cổ áo, cộng thêm tóc ngắn già giặn, ánh mắt trong sáng, nhất thời khiến cho người khác không dám nhìn thẳng.

Nàng nhìn Lục Bắc, vừa nãy cũng nhìn thấy bộ dáng hắn chạy nhanh như giớ tới đây, cảm thấy hiếu kỳ.

Lục Bắc bị nhìn nên có chút ngại ngùng, liền đưa mắt nhìn xuống dưới khuôn mặt cô gái.

"Nhìn đủ chưa!" Hạ Thu dộng hắn một cái.

"Ta đâu có nhìn!" Lục Bắc cự lại.

"Tiểu nha đầu tuổi còn nhỏ, nhưng tính tình không nhỏ nha!" Cô gái cao gầy nói.

"Nói ai nhỏ đó!" Hạ Thu đáp trả lại đối phương một chút.

Cô gái cao gầy cũng không để ý, đi về phía trước vài bước, trong nháy mắt trở thành trung tâm toàn trường, hấp dẫn vô số ánh mắt mọi người, khí chất này, rất khó để mà giải thích.

"Ta họ Lương, là người của tập đoàn Tịnh Vân sẽ phụ trụ vấn đề đất đai ở Phúc Nhai!" Đầu tiên nàng tự giới thiệu mình.

"Ta không hiểu sao mọi người không bảo vệ cửa hàng mình, lại chạy đến bên này làm gì, các ngươi không đồng ý việc dỡ bỏ cửa hàng, được, vậy thì không dỡ bỏ, nhưng tòa nhà bỏ hoang này, các ngươi cũng không cho dỡ bỏ luôn sao?"

Mảnh đất Phúc Nhai rất lớn, ngoài trừ đường chính ra, còn mảnh đất lớn cách hơn 300m ở phía xa, ở đó toàn bộ đều là những tòa nhà bỏ hoang.

Bao gồm cả Hạ Thu, toàn bộ thương nhân đến đây chủ yếu là vì sợ rằng tập đoàn Tịnh Vân phá hủy con phố này.

Tất cả đều có sự ích kỷ. Năm đó khi họ thuê cửa hàng, tiền thuê rất thấp. Tiền thuê hàng tháng là hơn 2.000 đồng. Một khi việc phá dỡ và xây dựng lại hoàn thành, tiền thuê là 6.000 đồng.

"Mọi người về đi, ta không dỡ bỏ con phố này, chỉ là loại bỏ đi những tòa nhà cũ thôi!" Cô gái nói xong, xoay người rời đi, để lại mọi người bàn tán xôn xao.

"Cô ấy rất khác so với những người kia!" Hạ Thu nhìn bóng lưng vừa rời đi nói.

"Ừ!" Lục Bắc đáp lại.

"Chỗ nào không giống?" Hạ Thu đưa mắt đặt trên khuôn mặt Lục Bắc, bất cứ lúc nào cũng đều có thể túm lấy khuôn mặt hắn.

"Ở trong nhóm người đó, chỉ có cô ấy là không đội nón bảo hộ a!"

.........................

.........................

Ban đêm, ở Phúc Nhai!

Phố Phúc Nhai vốn rất là nổi danh, trăm năm trước từng là đệ nhất phố ở thành phố Trung Châu, là nơi mua sắm bậc nhất của các quý tộc.

Với sự thay đổi theo thời đại, trung tâm thương mại cũng được di chuyển nhiều lần, cho tới bây giờ đã chạy tới khu Đông, khu Tây từ lâu đã sa sút, người ta nói rằng những kẻ không có tiền đều sống ở khu Tây.

Nhưng mấy năm gần đây có các thương nhân phát hiện khu Tây có tiềm năng, tranh giành mảnh đất này rất nhiều, dự định thay đổi cả chất và lượng, cải tạo hai lần, cũng đã đem lại nhiều khởi sắc cho thương mại.

Cũng chính từ nguyên nhân này, về sau tập đoàn Tịnh Vân đã mua lại mảnh đất này, trước mắt là phải đem phía bên này thay hình đổi dạng, không ngờ lại đụng phải các thương nhân cầm hợp đồng nhỏ chống lại việc dỡ bỏ, còn có một chủ hộ dẫn đầu, không cần tiền, không cần nhà, nhất quyết bảo vệ lấy nơi này.

Con phố Phúc Nhai này dài hơn ngàn mét, mở cửa kinh doanh 24h, một bên là những tòa nhà mới, rất hoa lệ, một bên là những tòa nhà cũ kỹ, hai bên đều rất phồn hoa, vì vậy mà ban đêm cũng có không ít người đi dạo.

Trị an ở đây kém hơn so với khu Đông, tội phạm trộm cắp cực kỳ hung hăng.

Lục Bắc ngồi ở bậc cửa tiệm bán hoa, móc ra cái bật lửa Zippo, châm lửa đốt một điếu thuốc lá, hít một hơi thật sâu.

Hắn hút thuốc đều sẽ tránh Hạ Thu, ít khi nào ở trong phòng hút thuốc.

Mà hắn biết hút thuốc, cũng là do trong phòng có tám người, thì hết bảy người hút thuốc, vì để tránh tác hại của khói thuốc lá, nên hắn cũng lựa chọn làm người trực tiếp sản xuất ra khói thuốc lá luôn.

Nhìn hai ngôi sao kỳ quái trên bầu trời, cái màu đỏ thì sáng hơn so với cái còn lại.

"Ta đã trả lại căn nhà kia rồi, lại không có tiền, nên vì vậy ta nghĩ sẽ ở chỗ này luôn!" Hạ Thu đi tới ngồi sát bên Lục Bắc.

"Ờ, cũng tốt!" Lục Bắc trả lời, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu, ăn ở nhà người ta cũng đã ba thàng rồi, giờ cũng phải làm gì có ích một chút.

Hai người lẳng lặng nhìn bầu trời, tán dó một hồi, sau đó Hạ Thu về tiệm bán hoa ngủ.

Tiệm bán hoa không lớn, khoảng chừng bốn mươi mét vuông, nhưng có hai tầng, diện tích sử dụng thực tế là tám mươi mét vuông, tầng dưới dùng để bán hoa, tầng trên dùng để sinh hoạt, có điều là hoa toàn là hoa nhựa, căn bản là không ai mua.

Hạ Thu cũng không có ý định kinh doanh thật tốt, chỉ là muốn bảo vệ cái tiệm này mà thôi.

Tầng dưới ngoại trừ những hoa giả kia, còn một cái bàn làm việc lớn, để một vài cái ghế, cộng thêm một băng ghế chờ bằng nhựa, trước bàn treo lơ lửng một cái TV lớn khoảng 39 inch.

Tầng trên khá rộng rãi, ngăn thành hai phòng, có phòng vệ sinh cùng phòng bếp.

Hạ Thu vốn không muốn sử dụng tầng trên, muốn giữ nguyên trạng, không có chuyện gì thi đi nhìn một chút, liền có thể nhớ tới rất nhiều chuyện cũ trước kia.

Nhưng giờ không có tiền, không thể đi thuê phòng ở.

Lục Bắc thì chưa buồn ngủ, lấy ra quyển sách nhỏ màu vàng, mở ra cẩn thận từng li từng tí một.

Không giống với trước đó, sau khi đã trói chặt vân tay, quyển sách nhỏ màu vàng trở nên hơi đẹp, tự động có thêm khung, còn cộng thêm một số đường viền hoa văn.

Sự chú ý của hắn tập trung ở mặt sau trang giấy, nơi đó như một tinh không vỡ nát, thiếu rất nhiều mảnh vỡ.

"Giống như một trò chơi ghép hình!"

:::::Thiếu 24 miếng mảnh vỡ tinh không, mời tìm về::::: dòng chữ xuất hiện trên quyển sách nhỏ màu vàng.

"Đúng là trò chơi ghép hình a, nhưng ta phải đi đâu để mà tìm đươc a?" Lục Bắc có chút mê man: "Không đi tìm thì sẽ như thế nào?"

:::::Ngươi sẽ tan thành mảnh vụn:::::

Đây là câu trả lời của quyển sách nhỏ màu vàng.

Cái này xem như là uy hiếp nhỉ!

Lục Bắc còn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, những lại không có đáp án, giống như bị ép phải thoát ra vậy.

Quyển sách nhỏ màu vàng này khác xa so với hệ thống của người khác, chưa cho nhắc nhở, chưa cho nhiệm vụ, giống như người câm vậy.

Đem quyển sách nhỏ màu vàng cất vào trong túi, đổi cái tư thế, lấy điện thoại di động ra, lướt xem tin tức ngày hôm nay.

"Khu Tây thành phố Trung Châu, mấy ngày nay liên tục bị trộm mất châu báu!"

"Nửa đêm say rượu, người đàn ông này ôm đèn đường ABCXYZ!"

"Lễ hội! Hai năm một lần, tranh bá ngôi vị lực vương, gặp lại các bạn vào ngày 3 tháng 8 tới đây, 10 triệu tiền thưởng đang chờ bạn đến lấy!"

Gần đây xuất hiện nhiều tin tức kỳ lại thế nhỉ.

Lục Bắc tiếp tục lướt xem tin tức.

Có một chuyên gia, nói giấy không thể gấp tám lần, vì vậy ngày hôm sau, chuyên gia này được người ta phát hiện, chết ở trong nhà, cơ thể bị gấp chín lần.

Còn kỳ quái hơn nữa, trong tin tức nói, một người yêu ngủ nướng, đã ngủ liên tục hai tháng, cơ thể biểu hiện bình thường, chỉ là bất tỉnh, nhưng vợ hắn nhất quyết cho rằng hắn là không chịu rửa chén, chắc chắn là đang giả vờ ngủ, yêu cầu điện giật.

..............

Lục Bắc nghĩ đến thuộc tính bản thân trong quyển sách nhỏ màu vàng, cảm thấy nên tham gia thi đấu "tranh bá lực vương".

Hắn muốn kiếm tiền.

Lễ hội này được tổ chức hai năm một lần và là một trong những tiết mục hot nhất tại thành phố Trung Châu, những người ở các thành thị khác cũng sẽ đến đây.

Quy tắc thi đấu chính là dùng tay không đẩy xe tải, dùng tay bẻ gãy sắt, chọn ra người mạnh nhất, cuối cùng là nhận được tiền thưởng, bước lên đỉnh nhân sinh.

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Bạn đang đọc Ta Ở Dị Giới Có Chút Bận Rộn (Dịch) của Thập Nhị Nguyệt Vũ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi azzor
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.