Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bánh Chưng Xanh

Phiên bản Dịch · 2609 chữ

Chương 1: Bánh Chưng Xanh.

Tô Dã mắc căn bệnh quái lạ —— thất khiếu chảy máu (hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng)!

Khá lắm, căn bệnh này thế mà dọa các bác sĩ trong huyện sợ quá chừng. Người bình thường sống khỏe mạnh sao xuất hiện ôn chứng này, nên vội vàng tìm đủ lý do từ chối. Tấm lòng cha mẹ lo lắng như bị lửa thiêu, họ trằn trọc suốt đêm không có cách, sau đó đến tìm bệnh viện lớn ở trong trung tâm thành phố.

Kỳ quái là, báo cáo xét nghiệm mọi phương diện thể hiện rằng cơ thể của Tô Dã phi thường khỏe mạnh, không có bất kỳ điều dị thường nào. Các bác sĩ đưa mắt nhìn nhau, trong lòng thầm thấy kinh ngạc, cũng không tiện kết luận bừa bãi, nên họ nghiên cứu xong thì viết xuống bốn chữ "Nằm viện quan sát" .

Một lần nằm viện kéo dài đến ba tháng.

Trong khoảng thời gian đó, Tô Dã ngoài buồn ngủ chỉ có buồn ngủ, máu đã ngừng chảy, mỗi ngày hắn cơm nước xong xuôi liền đi ngủ.

Lúc ngủ, Tô Dã thường xuyên nhìn thấy vài thứ kỳ quái giống tinh linh xanh bay tới bay lui trước mặt. Hắn biết đây là giấc mơ, là hình ảnh mình tưởng tượng ra thôi.

Sau khi tình hình này kéo dài hai tháng rưỡi, Tô Dã không nằm mơ nữa, cơ thể cũng không cảm giác mệt mỏi, thời gian làm việc và nghỉ ngơi bắt đầu đều đặn. Thêm vào việc mình còn một tháng sẽ phải thi đại học, trải qua cuộc thảo luận giữa cha mẹ và các bác sĩ, Tô Dã được xuất viện.

Hôm nay là ngày Tô Dã xuất viện, hắn cố ý thu dọn quần áo sớm, lặng lẽ chạy đi.

Thi đại học lại bị bệnh, Tô Dã có thể tưởng tượng ra sau khi cha mẹ đón hắn về nhà, chắc chắn hắn sẽ giống như tù nhân bị chăm nom bên cạnh không rời một tấc.

Tô Dã biết tình yêu của cha mẹ nhưng hắn cũng cần tự do. Đặc biệt là gần một trăm ngày nhốt mình trong phòng, hắn hận không thể mọc hai cánh mà bay.

Tô Dã nhìn đám người nhốn nháo ồn ào trên đường cái, thì suýt chảy nước mắt. Toàn thân hắn cảm giác hạnh phúc, Tô Dã hít một hơi thật sâu, sờ vào ví tiền, sải bước đi về phía quán bán đồ ăn vặt ở góc đường.

"Chừa lại tiền xe, số tiền dư lại đều mua kem."

Ánh nắng nóng gắt như lửa, Tô Dã liếm môi nhìn tủ kem.

"Ông chủ, lấy que này, thêm. . . que này, que này nữa..."

Một phút sau, Tô Dã hài lòng ăn kem, ngay khi hắn há to miệng cắn một miếng kem lớn, chúc mừng bản thân xuất viện, đôi mắt hắn bỗng không biết xảy ra chuyện gì, mà cảm giác mệt mỏi lại đánh úp bất ngờ, còn mạnh mẽ hơn bất kỳ lần nào trong quá khứ.

"Đáng chết. . . Chuyện này. . . Sao lại thế?"

Tô Dã lảo đảo, cắn chặt hàm răng, cố nén đau hé đôi mắt, liêu xiêu đi đến một cái ghế nghỉ ngơi, hổn hển đặt mông ngồi xuống.

Hắn ôm đầu, cảm giác có một vạn con kiến đang cắn xé trong mắt, dây thần kinh bị cắn rách, đầu óc một màu đỏ tươi.

"Tôi. . . Bị . . Mù ư. . . Mọi chuyện là sao. . ."

Nửa que kem rơi xuống giày bắt đầu tan chảy, Tô Dã dùng tay che mắt, ngón tay hắn cắm sâu vào mái tóc, đốt ngón tay bắt đầu trắng bệch vì dùng sức. Ngay khi trận tra tấn đầy thống khổ này đạt tới mức cực hạn, Tô Dã chuẩn bị gào to một tiếng tan nát cõi lòng ——

Một tia sáng màu trắng hiện giữa thế giới màu đỏ!

Giống như một phong ấn cổ xưa bị cởi bỏ, vô vàn ánh sáng tràn vào trong não hắn, cảm giác nóng rực đau đớn chợt biến mất, theo đó là cảm giác mát rượi kéo đến.

Cảm giác thoải mái làm Tô Dã không kìm lòng được mà nhếch miệng hừ một tiếng, sau đó ngã vào ghế, ngủ thiếp đi.

Giấc ngủ của hắn chưa được ba mươi phút thì đã bị người đánh thức.

"Chàng trai, chàng trai, ba lô này của cháu đúng không?"

Một bác gái mặc quần áo lao công vỗ vỗ người Tô Dã.

"Huh. . . À, đúng."

Tô Dã choáng váng mở mắt nhìn, cầm lấy ba lô rồi gật đầu cảm ơn người vừa xuất hiện.

Nhưng khi hắn nhìn thế giới này lần nữa, mọi thứ cũng thay đổi!

Góc hẻo lánh trên đường cái, hoa cỏ cây cối, bàn ghế đá, đến cả cơ thể của mọi người cũng mọc lít nha lít nhít những thứ kỳ lạ?

Chúng vuông vức, lớn nhỏ không đều, bề ngoài màu xanh lá nhạt, giống như bánh chưng trong suốt óng ánh sáng.

Tô Dã dụi dụi mắt, sau khi phủ định khả năng mình bị ảo giác, hắn quay đầu nhìn người công nhân vệ sinh kia.

Tình cờ bên dưới ghế cũng có cái bánh chưng xanh, hắn nghiêm túc nhìn nhân viên vệ sinh chằm chằm, lại kinh ngạc thấy cái chổi dưới đất vậy mà trực tiếp xuyên qua bánh chưng, quét đi que kem trước mặt.

"Thứ này là gì vậy? Nó. . . Không có trọng lượng sao?"

Tô Dã nhìn bánh chưng trải dọc con đường thì tê cả da đầu, trong nháy mắt tâm trạng dạo phố hoàn toàn không còn, hắn cúi đầu đi đến bến xe buýt, không nói hai lời đã lên xe.

Trên đường đi, Tô Dã nhìn quang cảnh ngoài cửa kính, từng cái bánh chưng xanh lướt qua khóe mắt như chứa đầy ma lực kêu gọi hắn, khiến tinh thần của hắn dao động.

Tô Dã bắt đầu luống cuống, hắn không biết trên người mình đang xảy ra chuyện gì. Ban đầu đúng là cảm thấy giống như lời cha mẹ nói, áp lực thi đại học quá lớn, nhưng bây giờ xem ra, trên người mình khẳng định xảy ra chuyện gì đó không thể cho ai biết.

Ba tháng trước, đến cùng là xảy ra chuyện gì, Tô Dã cảm thấy hơi mê man. . .

Hắn chợt nhớ ra mình có thói quen viết ghi chú nhỏ.

Ghi chú nhỏ chính là dùng hai ba câu nói để khái quát cả một ngày, nhớ được việc phức tạp của một ngày còn đơn giản dễ hiểu.

"Sổ ghi chú trong ngăn bàn ở trường học, vậy thì..."

Dù là thất khiếu bỗng nhiên chảy máu hay làm "Người thực vật" ba tháng, mọi việc đều quá mức không bình thường. Uy tín của bệnh viện không thể nghi ngờ, nhưng Tô Dã biết rõ bây giờ mình"Không bình thường". Hắn lại không muốn để cha mẹ tiếp tục lo lắng vì mình, cho nên, Tô Dã quyết định tự mình điều tra rõ ràng.

Sau khi tới trường học, đã là thời gian ăn cơm trưa, các học sinh tốp năm tốp ba đi ra ngoài.

"Ồ! ! Tô Dã, cậu về bao giờ thế!?"

Một cô gái buộc tóc đuôi ngựa, làn da trắng nõn kinh ngạc nhìn Tô Dã, cười chạy chậm đến gần hắn.

Cô gái tên là Ti Dung, duyên dáng yêu kiều, gương mặt tinh xảo, là bạn học cùng lớp với Tô Dã, cũng là hoa khôi của trường.

"À. . . Tớ vừa mới về." Tô Dã đáp lại.

"Sao cậu bị thương vậy, nghỉ học tận 3 tháng, lâu quá! Cậu khỏi bệnh chưa?" Ti Dung nhíu mi, gương mặt nhỏ nhắn tỏ vẻ lo lắng.

Gái xinh ai cũng thích, nhưng Tô Dã biết hắn không với tới cấp bậc này.

Ti Dung cực kì thông minh, rất được thầy cô yêu quý, ngày thường cô ấy có quan hệ tốt với bạn học. Cho dù người thầm mến cô ấy rất nhiều, Ti Dung cũng có thể xử lý thỏa đáng, điều này khiến sức hút tính cách của cô tăng cao, thậm chí nổi danh cả trường khác.

Tô Dã cười một tiếng, "Bệnh nhẹ thôi, chủ yếu là tớ không muốn đến trường."

"Hứ. . . Biết ngay cậu bị thi cử gò ép phát ngán mà!"

Đôi mắt của Ti Dung mở to nhìn hắn, lè lưỡi:

"Đi thôi, lâu rồi chưa gặp, cùng ăn một bữa cơm nhé!"

Nói xong, cô vỗ vỗ vai Tô Dã.

Tô Dã có chút không tình nguyện, hắn muốn tranh thủ thời gian về lớp lật sổ ghi chú ra xem đến cùng chuyện gì xảy ra ba tháng trước.

Nhưng hoa khôi trường mời, mình từ chối có vẻ không lịch sự lắm. Hắn nghĩ, thôi thì cũng đến giờ cơm trưa, ăn luôn cũng được.

"Này? Ngẩn ngơ gì vậy? Mau lên, đằng trước có cửa hàng bún gạo mới khai trương, hương vị siêu ngon!" Ti Dung nghịch ngợm nhướn mày, xoay người rời đi.

Trong nháy mắt cô xoay người, Tô Dã thấy rõ ràng một cái bánh chưng màu xanh to chừng bàn tay rớt từ trên bả vai cô xuống đất.

"Ti Dung, cậu làm rơi đồ kìa."

"Hử?"

Ti Dung quay đầu nhìn mặt đất: "Gì vậy?"

Tô Dã nuốt nước bọt, tiến lên một bước chỉ vào bánh chưng xanh trên đất.

"Không phải của cậu à?"

Ti Dung tròn xoe đôi mắt, nhìn con đường sạch sẽ, mỉm cười ồ một tiếng: "Ở đây. . . không có gì nha?"

Trong lòng Tô Dã hơi thảng thốt, ngồi xổm người xuống lẩm bẩm: " Vật lớn như vậy không phải cậu làm rơi ư..."

Nói xong, Tô Dã chuẩn bị nhặt bánh chưng xanh trên đất.

Nhưng trong giây phút ngón tay chạm vào bánh chưng xanh!

"Này chàng trai!"

Bánh chưng tan thành mây khói, cùng lúc đó, một thông tin đột ngột chui vào đầu hắn.

Là giọng nói của Ti Dung:

"Chao ôi, mình đã phá thai bốn lần rồi. Bao giờ mới gặp được đạo diễn đây..."

"Bùm!"

Tô Dã lảo đảo ngồi bệt xuống đất, hắn ngẩng đầu, mặt mũi đầy khiếp sợ nhìn Ti Dung chằm chằm.

"Cậu. . . Cậu vừa nói gì. . ."

Gương mặt Ti Dung đầy vẻ khó hiểu:

"Không nói gì nha... Nè, Tô Dã, đến cùng là cậu muốn thế nào? Có đi ăn cơm không?"

"Không đi, gặp lại sau."

Tô Dã vỗ mông chạy về phía cửa lớp học.

Hắn càng chạy càng nhanh, trong đầu đều là cảnh tượng ban nãy.

Bánh chưng xanh rơi xuống từ người Ti Dung nhưng chính cô lại không nhìn thấy?

Trên mặt đất có rất nhiều bánh chưng xanh bị người qua đường giẫm đạp, lại không bị nát.

Mà mình vừa chạm vào bánh chưng thì đã vỡ vụn, còn nghe thấy câu nói kia.

Câu kia ——

Là bí mật không thể để ai biết! !

Tô Dã chạy một mạch vào lớp, trong phòng học không một bóng người. Hắn quay lại chỗ ngồi của mình, mệt mỏi cúi đầu xuống, lúc này mới phát hiện mình đã toát mồ hôi lạnh khắp người.

Hắn phải cẩn thận suy ngẫm, đến tột cùng hiện tượng kỳ quái này là chuyện gì.

"Sổ ghi chú, tranh thủ thời gian tìm sổ ghi chú!"

Tô Dã lấy cặp sách ra, chuẩn bị tìm kiếm thì bên tai vang lên tiếng kẽo kẹt, cửa bị mở ra, một người bước tới.

"Đến lớp rồi, mình là người đầu tiên!"

Tô Dã bị tiếng đập cửa hù dọa, toàn thân hắn run rẩy. Sau khi nhìn thấy một gương mặt mập mạp, hắn không khỏi thở phào. . .

Trương Trì là bạn cùng bàn của hắn. Hai năm trước mẹ Trương Trì qua đời, Tô Dã thường xuyên làm bạn an ủi Trương Trì, thế là hai người trở thành bạn tốt không có gì giấu giếm.

Sau đó Trương Trì thoát khỏi bóng ma tâm lý, chủ động tìm chủ nhiệm lớp xin ngồi cùng bàn Tô Dã.

"Tô Dã! Móe! Tớ chán chết rồi! !"

Đôi mắt ti hí của Trương Trì phát ra hai đường ánh sáng, cánh tay của hắn ta giang rộng, cơ thể mập mạp rung rung theo từng bước chạy. . .

"Nè! Nè! Đừng ôm, đừng ôm! A!!!"

Mặt mũi Trương Trì tràn đầy hưng phấn ôm Tô Dã, hắn ta kích động nói: "Cậu có biết không, không có cậu ở đây, tớ sắp chán chết rồi!"

"Tớ về rồi đây!" Tô Dã cười một tiếng, nhìn thấy bạn học cùng lớp lại là anh em thân thiết, trong phút chốc cảm giác tim đập nhanh ban nãy hoàn toàn không còn.

"Không có vấn đề lớn chứ? Sau khi cậu nhập viện, tớ đến nhà cậu để hỏi cô chú số phòng ở bệnh viện, tớ rất muốn đến thăm cậu. Nhưng ba cậu nói tớ sắp thi tốt nghiệp trung học phổ thông, không nên lãng phí thời gian, haiz..."

"Ha ha, nói rất đúng."

"Đúng cái rắm! Quan hệ giữa hai chúng ta là thi đại học có thể so sánh ư?"

"Bốc phét, tại sao tớ phát hiện cậu mập hơn?"

"Biến nỗi nhớ thành ham muốn ăn uống."

"..."

Hai người tán dóc vài câu, bạn cùng lớp cũng đến dần. Nhân duyên của Tô Dã không tệ, một người hai người đến đều đáp lời, hoàn toàn quên mục đích đến lớp của mình.

Cách thời gian vào học còn 10 phút, Tô Dã tranh thủ gọi điện thoại về nhà cho ba mẹ, rồi đến gặp chủ nhiệm lớp báo danh.

Chủ nhiệm lớp ngạc nhiên, sau khi xác nhận cơ thể Tô Dã không có vấn đề mới để hắn vào lớp học.

Về chỗ ngồi, Tô Dã tràn đầy cảm thán nhìn từng bạn học, thật hoài niệm cảm giác này.

"Đúng rồi! Sổ ghi chú!"

Tô Dã vỗ mạnh trán, vội vàng mở cặp lục lọi.

"Ê. . . đang là môn của ông Diêm Vương, đây không phải là sách tiếng Anh à, cậu tìm gì thế?" Trương Trì chỉ trỏ.

Tô Dã mặc kệ hắn ta, hiện tại trừ sổ ghi chú ra thì chẳng có chuyện gì đáng để hắn quan tâm.

"Lạ thật. . . Trong cặp không có?"

Tô Dã luống cuống, dứt khoát ngồi xổm để tìm trong ngăn kéo.

Ngay khi hắn ngồi xuống, khóe mắt bỗng nhiên dừng ở đùi Trương Trì, một cái bánh chưng màu xanh trên đó, theo động tác rung chân mà lắc lắc, giống miếng thạch. . .

Tô Dã lặng lẽ liếc mắt, Trương Trì đang nhàm chán lật sách giáo khoa, cũng không có chú ý tới ánh mắt của Tô Dã.

"Lạ nhỉ. . . Sao cái bánh chưng xanh này không rơi xuống đất?"

Tô Dã nhìn bánh chưng chăm chú đến xuất thần, hắn cảm giác vật này có sức hấp dẫn kì lạ với mình, sự thu hút quỷ dị này khiến hắn không nhịn được mà muốn sở hữu ...

Sau đó chỉ thấy Tô Dã lặng lẽ duỗi tay.

"Này chàng trai!"

Một câu nói chỉ có hắn nghe được khi đụng vào.

Một lời bí mật không thể để ai biết.

"He he, chẳng có ai biết hai năm trước là mình giết mẹ. . ."

Bạn đang đọc Tôi Nhặt Được Bí Mật Của Tất Cả Mọi Người (Dịch) của Tần Thiểu Ái Cật Lạt (Tần Thiểu Thích Ăn Cay)
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tulipcam
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 59

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.