Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cảm Tạ

Tiểu thuyết gốc · 1636 chữ

Chương 37: Cảm Tạ

"Oành!"

Một con Bạch Hổ bị đá văng ra xa, sau đó rơi ầm một tiếng, bụi bay mịt mù, đồng thời cũng đoạn tuyệt sinh cơ mà không có một tiếng gầm gừ.

Đợi bụi đất tan đi, bên cạnh liền hiện ra bóng hình của Lê Khiếu Long, đang từ từ thu kiếm, sau đó tiến đến gần và sau đó mặc niệm cất Bạch Hổ vào trong túi đồ. Đây là con yêu thú thứ 3 có tu vi yêu sĩ tầng 8 mà hắn gặp từ sáng đến giờ.

Hôm qua sau khi trải qua chuyện kia, Lê Khiếu Long lại tiếp tục lên đường được một đoạn thì phải nán lại nghỉ ngơi, bởi vì trời đã tối. Buổi tối trong rừng rậm chính là thiên đường của yêu thú. Nhân loại mặc dù đã tiến hóa khá nhiều về các năng lực khác, nhưng điều này cũng khiến cho bản năng tự nhiên bị thoái hóa. Việc quen nhìn với ánh sáng lại vô tình khiến cho năng lực nhìn ban đêm dần biết mất. Ngoại trừ những tu sĩ có tu luyện thần thông, bí kỹ về phương diện này thì những người bình thường hoàn toàn thua xa yêu thú. Đồng thời, ban đêm cũng là thời điểm của một số loài chuyên hoạt động về đêm đi săn. Vì vậy, nếu không quá gấp thì khi ở trong rừng rậm, không nên di chuyển vào ban đêm.

Cho nên, tối qua hắn đã chọn lấy một gốc cây cổ thụ để nghỉ ngơi, đến sáng nay mới tiếp tục di chuyển dựa theo lộ tuyến của hệ thống.

....

Sau khi thu dọn thi thể của Bạch Hổ xong, Lê Khiếu Long lại tiếp tục lên đường. Dọc đường đi hắn cũng không thường xuyên giết yêu thú, bởi vì hiện tại tu vi của mấy con yêu thú này đã không còn tác dụng giúp hắn luyện tập nữa. Nhưng có một số con vẫn phải giết, bởi vì chúng không có mắt, lại dám nhảy ra khiêu khích hắn.

Lại tiếp tục sử dụng đạp địa để di chuyển, tuy nhiên lần này hắn không chỉ đạp địa mà còn kết hợp với đạp địa ở trên thân cây nhằm mục đích đổi hướng, đẩy nhanh tốc đó, khiến nó biến hóa đa dạng hơn. Đồng thời hắn cũng cảm thấy như vậy sẽ tốt hơn là việc sử dụng đạp địa đơn thuần.

Không biết qua bao lâu, bóng dáng của Lê Khiếu Long đột ngột dừng lại, bởi vì hắn nghe thấy tiếng đánh nhau được truyền đến từ phía trước. Vội vàng thu liễm khí tức, sau đó nhẹ nhàng nhảy lên trên một cành cây, nhìn về phía phát ra động tĩnh.

Lúc này, hắn nhìn thấy một đám chừng 30 người đang vây quanh một con Hắc Hùng có tu vi Yêu sĩ cấp 8. Tuy nhiên không phải là 30 người này cũng nhau xông lên đánh, mà chỉ vây quanh thành vòng tròn. Còn ở giữa là một thanh niên xấu xí, mặc y phục hoa lệ đang không ngừng vờn xung quanh, không ngừng gây ra thương tích cho nó.

Lê Khiếu Long thoáng nhìn kỹ một chút, hắn liền nhận ra, đây chính là con Hắc Hùng đã khiến nguyên chủ nhân của cỗ thân thể này bị đứt kinh mạch. Nhưng hắn nhớ không lầm thì trước đó thứ này đâu ở chỗ này, mà là ở phương hướng khác mới đúng. Tuy nhiên cũng không có gì quá khó đoán, sau khi bị Tam thúc hắn đánh một quyền, nó chắc chắn bị trọng thương, phải bỏ chạy bạt mạng, nên chạy đến chỗ này cũng là bình thường.

Trong lúc hắn đang suy tư, cuộc chiến ở phía trước cũng đã dần dần đến hồi kết, Lê Khiếu Long cũng không có ý định tiếp cận để xem cho rõ, bởi vì hắn loáng thoáng cảm nhận được hai luồng khí tức cường đại ở xung quanh. Biết chắc là tu sĩ trúc cơ đi theo bảo vệ nên hắn không muốn bị người ta phát hiện, bởi vì hắn biết thân phận của đám người kia.

Cẩn thận lùi ra phía sau một đoạn dài, Lê Khiếu Long nghe được từ phía xa xa truyền đến tiếng vỗ tay và khen ngợi; "Triệu thiếu uy vũ! Triệu thiếu uy vũ!"

Hắn không khỏi thầm thở phào một hơi, may mà lúc hắn đến tình hình chiến đấu đang rất căng thẳng, nên các tu sĩ trúc cơ đi theo bảo vệ chỉ lo canh chừng, với lại khoảng cách của hắn cũng khá xa bọn họ, nên không bị chú ý. Đồng thời, nếu hắn còn nán lại thêm một chút, chờ đám người giết xong con Hắc Hùng kia, bắt đầu di chuyển thì càng nguy hiểm hơn. Vì hắn không biết bọn họ đi theo hướng nào.

Tiếp đến, hắn nghe thấy giọng nói của tên Triệu Nham kia: "Được rồi! Được rồi! Hôm nay bổn thiếu cao hứng, trưa nay sẽ mời mọi người cùng thưởng thức thịt gấu!' Đổi lại là một tràng vỗ tay cũng những tiếng nịnh bợ "Triệu thiếu hào sảng!'

Lê Khiếu Long không thèm quan tâm, cái hắn cần quan tâm hiện giờ là đám người kia đi về phía nào. Bởi vì hiện tại bọn họ đang đứng chắn trên lộ tuyến của hắn. Nếu hắn muốn đi tiếp thì một là chờ họ rời đi, hai là đi vòng đường khác. Nói là đi vòng vậy thôi, chứ ở trong này không có đường, thích đi đâu thì đi, chỉ là có đủ năng lực để đi hay không.

Đồng thời, lúc này hắn cũng đang xoắn xuýt. Con Hắc Hùng vừa rồi chính là kẻ đã khiến nguyên chủ trước kia bị đứt kinh mạch. Hiện tại bị đám người này giết chết, vậy hắn có cần cảm tạ bọn họ vì đã trả thù giúp bản thân không?

Trong khi Lê Khiếu Long còn đang bận suy nghĩ vẩn vơ. Ở phía xa xa, đám người kia đã xử lý xong thi thể của Hắc Hùng, lọc lấy phần thịt và da của nó, sau đó bắt đầu lên đường rời đi. Tuy nhiên, đường mà chúng đi lại trùng với lộ tuyến của hắn đi, khiến hắn có chút không biết nên làm gì. Nhưng sau một hồi suy tính, hiện giờ hắn hoặc là đi theo phía sau đám người, hoặc là tự đi theo một đường khác. Nếu đi theo phía sau đám người, không nói đến việc có nguy cơ bị phát hiện hay không, mà nó đã hoàn toàn mất đi ý nghĩ của chuyến này đi. Hắn đi đến đây chủ yếu là để lịch luyện, mà hiện giờ đi theo phía sau thì lấy đâu ra yêu thú để lịch luyện nữa.

Cho nên trong hai lựa chọn này, hắn không quá khó để lựa chọn. Quyết định tự đi theo một con đường khác với lộ tuyến do hệ thống đưa ra. Nhưng điều này cũng có nghĩa là hắn sẽ phải đối mặt với những mối nguy hiểm cao hơn, cũng có thể là sẽ không có nguy hiểm gì. Bởi vì lộ tuyến trước đó hệ thống xây dựng cho hắn không chỉ đi thẳng đến mục tiêu mà trên đường còn có thể lịch luyện, trong đó toàn những đối thủ vừa tầm. Nhưng hiện tại hắn lại đi con đường khác, có sẽ gặp đối thủ khó chơi hơn, nhưng cũng có khả năng gặp toàn những tiểu yêu. Tuy nhiên, dù là gặp phải gì, thì trên đường đi hắn sẽ phải cực kỳ cảnh giác.

Quyết định xong, Lê Khiếu Long dựa theo lộ tuyến của hệ thống, bắt đầu lựa chọn lấy một phương hướng, sau đó xuất phát.

...

Ngay khi Lê Khiếu Long rời đi không được bao lâu, gần chỗ hắn vừa đứng đột nhiên xuất hiện một bóng người. Chính là thiếu nữ ngày hôm qua bị ba con Phong Lang truy đuổi, Từ Tiểu Thiến. Lần này nàng không còn bộ dạng chật vật như hôm qua nữa. Đồng thời trên mặt cũng mang thêm một chiếc khăn mỏng màu trắng, trông thần bí hơn.

Nàng thoáng dừng lại, sau đó quay đầu nói ra phía sau: "Trần Bá Bá, ta đi vào trong này để lịch luyên thêm được không?"

Phía sau nàng lập tức xuất hiện một bóng người mặc đồ đen, trên mặt có mang khăn đen, dùng giọng điệu ồm ồm: "Tiểu thư, ngài nên cẩn thận một chút, trong này rất nguy hiểm, yêu thú cực kỳ nhiều, hơn nữa tu vi của chúng đều rất cao, không thích hợp cho việc lịch luyện đâu."

Nhưng thiếu nữ kia vẫn không thèm để tâm, tiếp tục đi về phía trước: "Ngươi yên tâm, ta chỉ đi dạo thôi, sẽ không cậy mạnh ra tay đâu. Với lại không phải còn bá bá hay sao, ở trong này có yêu thú nào là đối thủ của Trần bá đâu."

"Với lại ta có nghe nói phía trước có một khu vực tương đối kỳ lạ, chúng ta đến đó xem đi. Ta hứa, xem chỗ đó xong ta sẽ ngoan ngoãn theo Trần bá đi về! Nha!

Người trung niên lắc lắc đầu, không còn cách nào khác, đành phải đi theo phía sau. Không biết lúc trước xuất hiện để giải nguy cho tiểu thư là sai hay đúng nữa. Dù sao khi đó 3 con Phong Lang kia cũng không gây ra uy hiếp chí mạng cho nàng, còn hiện tại....

Bạn đang đọc Ta Làm Công Cho Thiên Đạo sáng tác bởi NhiGia
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NhiGia
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.