Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lỗi Lầm

Tiểu thuyết gốc · 1593 chữ

Chương 17: Lỗi Lầm

Sau khi rời khỏi Xuyên Việt Thương hội, Lê Khiếu Long liền xách túi phụ dược trở về Lê Gia. Ngay khi vừa bước vào cổng, hắn liền gặp ngay một người mà hắn đã định đi gặp, Lê Phá Hải, nhị thúc của hắn.

Chứng kiến chất tử của mình đi từ ngoài về, trong tay còn cầm theo hai gói bằng giấy, Lê Phá Hải lên tiếng:

"Long nhi đấy à, ngươi vừa đi đâu về thế?"

"Nhị thúc, ngài khỏe, ta vừa đi dạo phường thị tiện thể mua ít linh thảo."

Lê Phá Hải liền lên tiếng trách mắng: "Không phải phụ thân con đã bảo là sẽ thu thập giúp con rồi sao, con còn mua làm gì nữa." Lúc nãy, Lê Phá Thiên có tìm hắn và Lê Phá Sơn để nói qua về chuyện này, nên hắn mới biết.

Lê Khiếu Long ngượng ngùng gãi gãi đầu: "Nhị thúc, con chỉ mua một ít về thử thôi, không đáng bao nhiêu?"

"Thôi được rồi, thế ngươi tự làm việc của mình đi, ta không xen vào nữa. Nhưng nhớ, có thắc mắc gì phải hỏi ta hoặc tam thúc của con ngay. Dù sao chúng ta cũng là người đi trước, sẽ có nhiều kinh nghiệm hơn con." Nói rồi chắp tay ra sau lưng, định rời đi.

Nhưng ngay lúc này, Lê Khiếu Long chợt nhớ đến chuyện lần trước, vội vàng lên tiếng. "Nhị thúc, chờ một chút, ta có chuyện muốn nói với ngươi."

Lê Phá Hải quay đầu nhìn, sau đó bảo với Lê Khiếu Long: "Theo ta."

Hai người liền đi cùng nhau về phía tây của Lê phủ, hướng về phía tiểu viện của Lê Phá Hải, dừng lại trước một đình viện nhỏ.

Người hầu thấy hai người đi vào, liền cung kính cúi chào, sau đó chờ cả hai ngồi xuống, liền tiến đến pha trà.

Chờ cho người hầu kia pha trà và rót cho mỗi người một ly xong, vẻ mặt của Lê Khiếu Long liền trở nên ngưng trọng, đưa mắt nhìn về phía mấy người hầu.

Thấy biểu hiện của chất tử mình trở nên ngưng trọng như vậy, Lê Phá Hải cũng biết chuyện mà đối phương sắp nói chắc chắn sẽ rất quan trọng, liền phất phất tay với đám người hầu. Tất cả lập tức hành lễ với cả hai rồi lần lượt rút lui.

Chờ cho đám người rời đi xong, Lê Phá Hải mới hỏi: "Sao thế, có chuyện gì quan trọng lắm à?"

Lê Khiếu Long tỏ ra khó xử: "Ta cũng không biết có nên nói với ngươi không nữa?"

Nhìn thấy biểu hiện này, Lê Phá Hải liền đoán được: "Sao vậy, có liên quan với Khiếu Thiên à? Là do chuyện lần trước hay sao? Chuyện lần đó đúng là nó không đúng, ta cũng đã phạt nó chép nội quy của Lê Gia một trăm lần rồi."

"Cũng không phải, con không phải là người nhỏ mọn, nếu là huynh đệ thi thoảng xảy ra xích mích là điều bình thường, cũng đều có thể bỏ qua cho nhau được. Nhưng là..."

Lê Phá Hải nôn nóng: "Là cái gì? Sao con cứ e thẹn như nữ nhân vậy, khí khái khi xưa của con đâu rồi?"

Lê Khiếu Long ngượng ngùng, vì chuyện này đúng là rất khó mở miệng: "Nhị thúc cứ đùa, là... là chuyện về thân thế của hắn..."

Lê Phá Hải suy tư: "Thân thế?" Sau đó, đột ngột thay đổi, vẻ mặt trở nên cực kỳ âm trầm: "Là người nào nói cho con biết việc này? Nói!" Gần như hét vào mặt của Lê Khiếu Long.

Mặc dù khó xử, nhưng nãy giờ Lê Khiếu Long đều chú ý đến biểu hiện của nhị thúc hắn. Thấy hắn ta có biểu hiện như vậy, trong lòng cũng đã đoán ra được, có lẽ nhị thúc hắn biết chuyện này. Lên tiếng trấn an: "Nhị thúc, ngài bình tĩnh, chuyện này là ta vô tình biết được, không phải ai nói cho ta và ta cũng chưa hề nói cho ai hết."

Sắc mặt của Lê Phá Hải dần trở nên hòa hoãn hơn: "Long nhi, ta cũng không có ý gì đâu. Chỉ là chuyện này thực sự rất phiền phức. Nếu để lộ ra ngoài, không chỉ mặt mũi của Lê gia mà Chu gia cũng sẽ mất sạch. Khi đó, chúng ta không chỉ thành trò cười cho thiên hạ, mà còn có nguy cơ bị hai thế lực còn lại tiêu diệt."

"Thế giờ người định tính như thế nào?" Lê Khiếu Long thận trọng hỏi.

"Còn thế nào được nữa, phải che giấu thôi. Nhị thẩm con mất cũng là vì chuyện này, nàng ấy là người nhân chứng duy nhất cho chuyện này, nàng ấy không còn, thì chuyện này sẽ chìm vào dĩ vãng. Khiếu Thiên sẽ được coi như người nhà họ Lê. Mặc dù bình thường lượng tài nguyên mà nó đạt được sẽ bị ta thu bớt một chút để chia lại cho con và đại ca con nên sẽ không bằng, nhưng nó vẫn hơn rất nhiều so với những người khác."

"Còn người kia thì sao?"

Nghe hắn hỏi vậy, vẻ mặt Lê Phá Hải trở nên âm trầm, tràn đầy sát khí, khiến Lê Khiếu Long cũng cảm thấy có chút e dè: "Sẽ không một ai dám đứng ra đâu. Đứng ra nói, chưa chắc Lê gia và Chu gia tin, nhưng hắn sẽ bị hai nhà truy sát."

Biết là nhị thúc mình đang tức giận, nhưng Lê Khiếu Long không muốn dây dưa chuyện này mãi, hắn cần nói cho rõ ràng: "Thế nếu kẻ này chỉ lén nói cho mình tam đệ biết thì sao?"

Lê Phá Hải lặng người, im lặng hồi lâu mà không nói gì, cứ như hắn chưa bao giờ nghĩ đến trường hợp này vậy. Hoặc là hắn đang không biết nên xử lý như thế nào.

Ngẩng đầu nhìn về phía Lê Khiếu Long: "Con biết được chuyện gì rồi sao?"

Lê Khiếu Long lắc lắc đầu: "Không, tất cả chỉ là suy đoán của con mà thôi! Nhưng nếu..."

"Haiz...!" Lê Phá Hải thở dài, cả người xìu xuống, khẽ nói: "Nếu có thể, vẫn mong con tha cho nó một mạng. Đấy là lời khẩn cầu trước khi chết của nàng, cũng coi như cho Nhị thúc cơ hội chuộc lỗi lầm với nàng."

Thấy bộ dạng như đang cầu xin của Nhị thúc, Lê Khiếu Long thầm thở dài trong lòng, dù hắn không biết chuyện xưa như thế nào, nhưng kết quả hiện tại, đúng là sai lầm. Nhưng sai lầm cũng có thể sửa, cái chính là có muốn sửa hay không mà thôi.

Lê Khiếu Long đứng dậy, chắp tay với Lê Phá Hải, nói ra lời thật lòng."Nhị thúc, chuyện mà ngài nhờ ta không thể đáp ứng được. Cái này hoàn toàn do ý nguyện của hắn, nếu hắn biết thân biết phận, không làm gì ảnh hưởng đến Lê Gia, ta sẽ cho hắn một thân phú quý. Nhưng nếu hắn..."

Lê Phá Hải lập tức cắt ngang: "Không cần, nếu hắn dám làm gì gây tổn hại cho Lê Gia, không cần con ra tay, đích thân ta sẽ ra tay thanh lý môn hộ."

"Có lời này của ngài, con có thể yên tâm mà làm việc rồi. Ngài yên tâm, dù gì cũng từng là huynh đệ."

Lê Phá Hải gật gật đầu; "Ta hiểu, cảm ơn con!"

"Nhị thúc, con xin cáo từ!" Sau đó liền quay đầu rời đi.

Nhìn Lê Khiếu Long rời đi, ánh mắt của Lê Phá Hải trở nên trầm tư, dần dần, dần dần mất đi tiêu cự. Giống như thứ mà hắn đang nhìn không phải ở chỗ này, mà là ở một nơi nào đó, vào một ngày nào đó.

...

Sau khi rời khỏi chỗ của Nhị thúc, Lê Khiếu Long liền trở lại tiểu viện của bản thân ở phía đông Lê phủ.

Việc đầu tiên khi vào phòng của hắn là cất hai bọc linh thảo vào trong túi đồ của hệ thống, sau đó ngồi xuống bàn, bắt đầu suy tư về kế hoạch tiếp theo.

Hiện tại, những khúc mắc trong lòng hắn đã được giải tỏa, không còn mối bận tâm nữa, có thể toàn lực gia tăng tu vi và chiến đấu với kẻ thù.

Nhưng vấn đề hiện giờ của hắn chính là điểm công đức, hắn cần điểm công đức, cần rất nhiều, càng nhiều càng tốt.

Mà điểm công đức, hiện tại ngoài việc chờ đợi nhiệm vụ ngẫu nhiên từ hệ thống, hắn còn một cách khác nữa, đó là săn giết những kẻ có điểm công đức âm. Giết càng nhiều kiếm được càng nhiều. Nhưng để giết người dễ dàng hơn, hắn cần có vũ kỹ và vũ khí, hai cái này ngoài việc đổi từ hệ thống ra, trong Lê gia vẫn có, mặc dù chỉ là các loại vũ kỹ cấp thấp, nhưng có còn hơn không. Tạm thời chưa kiếm được điểm công đức nhiều thì đành xài tạm vậy, với lại nhiêu đó cũng đã đủ.

Như vậy kế hoạch tiếp theo sẽ là rèn luyện vũ kỹ, sau đó tiến hành săn giết những kẻ có điểm công đức âm để kiếm điểm.

Bạn đang đọc Ta Làm Công Cho Thiên Đạo sáng tác bởi NhiGia
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NhiGia
Thời gian
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.