Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nguyên Nhân

Tiểu thuyết gốc · 1636 chữ

Sau khi rời khỏi luyện võ trường, Lê Khiếu Long và Chu Nguyệt Nhi cứ thế sóng vai nhau đi dạo. Không khí có hơi trầm mặc một chút, vì từ lúc rời khỏi đó đến giờ, Lê Khiếu Long giống như đang suy tư điều gì. Mà Chu Nguyệt Nhi cũng sợ làm phiền hắn nên không hỏi, cứ thế đắt tay hắn đi dạo vòng vòng trong phủ.

Phủ Lê gia nàng đã đến rất nhiều lần rồi, không có chỗ nào trong này mà nàng không biết, nên chỉ dắt hắn đi thế thôi, chứ nàng cũng chẳng có tâm tư để ngẳm cảnh gì đó.

Đang lúc ngó nghiêng, Chu Nguyệt Nhi đột nhiên cảm thấy lực cản hơi lớn, hình như người phía sau đã dừng lại. Sau đó nàng nghe tiếng Lê Khiếu Long hỏi:

"Nguyệt nhi, nàng còn nhớ nguyên nhân khiến nàng rủ ta đi vào dãy Trường Sơn để hái Bạch Linh Hoa hay không?'

Nhắc đến chuyện này, vẻ mặt của Chu Nguyệt Nhi hơi xụ lại, vì đó là chuyện mà nàng không muốn nhớ đến. Nhưng hiện tại Lê Khiếu Long đã trọng mạch thành công, cộng thêm do hắn hỏi, nên nàng hơi thoáng suy tư một lúc, rồi nói:

"Lần đó ta định đến tìm huynh chơi, trên đường đến thì gặp Khiếu Thiên đang cầm một cái vòng tay làm từ ba đóa Bạch Linh, ta thấy nó rất đẹp, đồng thời nghĩ nếu dùng nó tết thành vòng, sau đó đội lên đầu huynh, chắc chắn sẽ trông rất soái!"

"Cho nên muội mới hỏi hắn là lấy nó từ đâu, hắn bảo là đi theo đội cận vệ lịch luyện trong Trường Sơn nên hái được. Còn nói chỗ đó khá gần, cũng tương đối an toàn, nếu muốn hắn cũng có thể chạy đến đó hái được. Đồng thời còn chỉ rõ lộ tuyến cho muội biết. Thế là muội đến tìm huynh, rủ vào đó hái."

"Huynh hỏi như vậy là có chuyện gì sao?"

"À không, huynh chỉ hơi tò mò thôi, chúng ta đi dạo tiếp đi!"

Chu Nguyệt Nhi lại vui vẻ đáp ứng, đã rất lâu rồi nàng mới có cơ hội đi dạo với Long ca ca của nàng.

"Được!"

Nói rồi, hai người lại tiếp tục đi dạo.

...

Từ khi rời khỏi luyện võ trường, Lê Khiếu Long vẫn luôn có chút khúc mắc, hồi tưởng lại lời giới thiệu của hệ thống và những hành động của Lê Khiếu Thiên lúc nãy, cùng với ký ức về chuyện lần đó. Hắn luôn cảm thấy trong chuyện này có uẩn khúc gì đó, một tiểu cô nương lại có thể dẫn hắn đi vào trong rừng rậm khá xa mà không bị lạc, cho nên hắn mới hỏi.

Đúng như hắn dự đoán, đầu sỏ có lẽ là tên Lê Khiếu Thiên này, không biết tên này là vì tranh giành tài nguyên trong gia tộc, hay là biết rõ thân thế của bản thân nên ra tay hãm hại hắn. Nhưng bất kể mục đích của tên này là gì, thì hiện tại hai bên coi như đã kết thù, tương lai là kẻ hắn cần đề phòng. Còn cần trừ khử hay không thì còn tùy trường hợp, nhưng trước hết phải thăm dò nhị thúc đã.

...

Cứ thế, hai người loanh quanh trong sân viện của Lê Gia suốt buổi chiều. Đến tối, Lê Khiếu Long đưa Chu Nguyệt Nhi về Chu phủ. Trước khi rời đi, hắn lấy ra một sợi dây chuyền, có treo một viên ngọc màu hồng, hình thụy thú, là Viên Cơ Duyên thạch lúc trước, rồi tặng cho nàng.

"Đây là cái gì?"

Chu Nguyệt Nhi tò mò hỏi.

"Không có gì đâu? Chỉ là một sợi dây chuyền may mắn, nó sẽ cho muội có cơ hội gặp may mắn."

Chu Nguyệt Nhi cầm lấy sợi dây chuyền, thích thú không thôi, nhưng vẫn hỏi:

"Sao lại tặng thứ quý giá như vậy cho muội. Nếu huynh giữ nó không phải là cả đời huynh sẽ đều gặp may hay sao."

Lê Khiếu Long cười cười, đưa tay xoa đầu nàng.

"Làm gì có bảo bối tốt như thế, thứ này chỉ cho người khác 2 cơ hội thôi. Trước đó huynh đã dùng một lần nên mới may mắn trọng tố kinh mạch thành công. Hiện tại chỉ còn một lần nữa là nó sẽ vỡ, nên ta quyết định tặng nó cho muội. Hai chúng ta mỗi người xài một lần, được chứ."

"Ừm."

Chu Nguyệt Nhi dùng hết sức gật đầu, trông rất đáng yêu. Đồng thời cầm chặt lấy chiếc vòng cổ trong tay, âm thầm thề, mình sẽ cất nó như bảo bối.

Nhìn biểu hiện của nàng, Lê Khiếu Long đoán chắc chắn nàng lại định cất trong kho đây mà, nên lên tiếng nhắc nhở:

"Ta tặng cho muội là để muội dùng, nên đừng có cất trong rương đấy nhé!"

Chu Nguyệt Nhi thấy tâm tư của mình bị phát hiện, thì ngượng ngùng nhìn hắn.

"Được rồi, muội vào đi, nhớ phải tu luyện cho thật tốt để bảo vệ ta nữa đấy."

Thấy nàng vẫn còn đang cúi đầu thẹn thùng, hắn không thể không dùng biện pháp cuối cùng. Tiến lên trước, dùng hai tay giữ đầu nàng, sau đó kề môi vào trán, rồi thả tay ra.

Thấy bản thân lại bị đánh lén thêm lần nữa, Chu Nguyệt Nhi mắc cỡ, xoay người bỏ chạy vào trong phủ.

Chứng kiến bộ dạng thẹn thùng bỏ chạy vào trong phủ của nàng, Lê Khiếu Long lắc đầu cười cười. Sau đó vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc hơn, bởi vì hắn biết thời gian còn lại của bản thân không còn nhiều lắm, phải cố gắng đẩy nhanh tốc độ tu luyện.

...

Quay trở lại Lê Phủ, hắn liền trở về tiểu viện của bản thân, bắt đầu chỉnh đốn và tu luyện.

Đầu tiên là kiểm tra phần thưởng từ hệ thống.

[Hệ Thống: Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ ngẫu nhiên Tôn nghiêm, ký chủ nhận được Liễm thần thuật, hệ thống nhận diện nâng cấp, vé quay bảo vật x1, điểm công đức x1000]

Hắn lấy cuốn bí kỹ mà hệ thống vừa mới tặng ra để kiểm tra.

[Liễm thần thuật, bí kỹ thần cấp, tầng 1.

Giới thiệu: Thu liễm hơi thở, ẩn nặc khí tức, thân hóa tự nhiên, hòa vào vạn vật].

Chỉ tiếc là thứ này chỉ có một tầng, tuy nhiên giới thiệu về nó khá bá đạo. Nên hắn không chút chần chừ mà mặc niệm học tập. Chỉ trong chốc lát, đầu hắn lại có thêm rất nhiều tin tức về cách thức vận dụng và luyện tập của môn bí kỹ này.

Ngồi xếp bằng trên giường, bắt đầu thử vận chuyển linh lực theo lộ tuyến ghi bên trong bí kỹ, đây là cách làm chậm lại tốc độ vận chuyển linh lực, kết hợp với việc dãn cách nhịp thở, khiến người luyện dần dần hòa mình vào không gian xung quanh.

Chừng nửa canh giờ sau, cả người hắn như biến thành một bức tượng, gần như không còn hơi thở, linh lực lưu dộng trong thân thể cũng dừng lại, coi như đã tu luyện thành công tầng thứ nhất của bí kỹ. Nhưng nếu muốn vận dụng nó một cách thuần thục thì hắn còn cần phải luyện thêm nhiều lần.

Hơi giảm lưu lượng linh lực vận chuyển, tu vi hắn liền giống như chỉ vừa mới lên luyện khí tầng 3. Hiện tại, tu sĩ dưới nguyên anh sẽ không thể nào phát hiện được tu vi thật của hắn nếu sử dụng liễm thần thuật.

Tiếp đó hắn định kiểm tra xem hệ thống nhận diện thăng cấp sẽ có tác dụng gì, nhưng lại không có đối tượng để thực nghiệm. Vốn định gọi người nào đó đến để kiểm chứng, nhưng sau một hồi suy nghĩ, hắn quyết định bỏ qua, mai rồi kiểm chứng cũng được, còn hiện tại sẽ tiếp tục tu luyện.

Ngay khi chuẩn bị tu luyện, hắn mới sực nhớ ra, hồi nãy hệ thống còn tặng cho hắn một vé vòng quay bảo vật.

Thế là hắn lại mở bảng hệ thống ra, mở cửa hàng, lựa chọn vòng quay may mắn, vòng quay bảo vật.

Lúc này, trên vòng quay bảo vật có một vài thứ khiến hắn thòm thèm, dù không biết là thứ gì, nhưng chỉ cần nền của nó có mà đỏ thì đều là hàng cực phẩm.

Đầu tiên là một cục gì đó có tên là Vạn Hóa Thiên Kim, sau đó là một thứ có hình mặt nạ gọi là Muôn Hình Vạn Trạng, kế tiếp là một quả trứng sủng vật Bách Biến Thiên Hồ. Ngoài ba thứ này ra, phía dưới còn có khá nhiều thứ, nhưng hắn không quan tâm lắm.

Hắn hơi thoáng xoa xoa tay, hi vọng sẽ quay trúng vào Bách Biến Thiên Hồ hoặc là Muôn Hình Vạn Trạng gì đó. Lúc này hắn mới có chút hội hận vì đã tặng cơ duyên thạch cho Chu Nguyệt Nhi. Nhưng giờ đã muộn rồi! Hay là để đây, mai lấy lại rồi hẵng quay? Nhưng tặng đi rồi, ai còn xin lại? Thế là hắn đành chịu. Âm thầm cầu mong nữ thần may mắn sẽ phù hộ cho bản thân.

Thoáng mặc niệm quay, vòng quay dần chuyển động, nhanh hơn, rồi từ từ, từ từ chậm lại, chậm lại, qua Vạn Hóa Thiên Kim, lại lướt qua Muôn Hình Vạn Trạng...

Bạn đang đọc Ta Làm Công Cho Thiên Đạo sáng tác bởi NhiGia
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NhiGia
Thời gian
Lượt đọc 65

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.