Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nữ Nhân Thật Là Đáng Sợ!

Phiên bản Dịch · 2399 chữ

Oa, hai vị tỷ tỷ xinh đẹp này đều đối xử với ta thật tốt!

Có thể vì ta mà dám đứng ra ngăn cản đao thương!

Lâm Bảo Bảo nhìn thấy tình huống trước mắt bèn nhanh chóng đi tới bên người Lý Ngọc Đình, hét to: "Là hắn khi dễ ta!"

Ta... ???

Vương Hằng cắn răng.

Đây rốt cuộc là ai khi dễ ai?

Rõ ràng người bị đánh là ta, thế nào mà cuối cùng lại giống như ta đã làm chuyện gì sai trái vậy?

"Ủng hộ tiểu Bảo Bảo!"

"Đúng vậy, chúng ta đều ủng hộ tiểu Bảo Bảo!"

"Vương Hằng luôn khi dễ người khác, Lý tiểu thư nói rất đúng!"

Vương Hằng: "?????"

"Tỷ tỷ, vị đại ca đó thật đáng sợ!" Lâm Bảo Bảo kéo tay của Ngưng Nhi, bày ra dáng vẻ đáng thương cầu an ủi.

Ngưng Nhi nghe thấy âm thanh non nớt của Lâm Bảo Bảo, lại sờ nhẹ làn da mịn màng, ôn nhuận như ngọc của hắn thì trong lòng thoáng chốc mềm nhũn như hóa thành một vũng nước.

Trái tim thiếu nữ của ta a!

Ta sắp chịu không nổi.

"Tiểu thư nhìn xem, đứa nhỏ này đã bị tên Vương Hằng kia dọa sợ rồi." Ngưng Nhi vừa nói, vừa kéo Lâm Bảo Bảo vào trong ngực an ủi.

"Kích hoạt kỹ năng Thôn Phệ."

"Chúc mừng kí chủ thành công thôn phệ Dương Linh Khí, lấy được kinh nghiệm, cộng 10 điểm."

"Hả? Tại sao lần này chỉ có 10 điểm?" Lâm Bảo Bảo có chút hiếu kỳ.

Hệ thống giải thích: "Bởi vì cảnh giới võ lực của đối tượng mà ngài tiếp cận chỉ là Chiến Đồ, kinh nghiệm dĩ nhiên so với Chiến Linh như u Dương Tuyết còn kém nhiều."

"Thì ra số lượng Dương Linh Khí mà ta hấp thu có liên quan đến cấp bậc võ lực của mục tiêu à?" Lâm Bảo Bảo lúc này mới biết.

Lý Ngọc Đình vô tình liếc qua, lập tức không vui: "Ngưng Nhi, ngươi đang làm gì?"

"Tiểu thư, thật xin lỗi, do muội không nhịn được, cả người hắn thật là mềm." Ngưng Nhi vừa nói vừa tiếp tục bóp bóp nhẹ vào hai má phúng phính của Lâm Bảo Bảo.

Lý Ngọc Đình thật muốn phát hỏa rồi.

"Tiểu đệ đệ, tỷ tỷ ôm ngươi lên nhé?" Lý Ngọc Đình khom người xuống vừa tầm với chiều cao của hắn, ôn nhu hỏi.

Lý Ngọc Đình không khom người còn đỡ, vừa khẽ cong eo, Lâm Bảo Bảo đã nhìn thấy hết sạch bên trong cổ áo của nàng.

Ta kháo, ngực thiệt trắng!

Không, không đúng, ngực thiệt bự!

Cũng không đúng, ai u, ta đang nghĩ cái gì vậy?

Lâm Bảo Bảo bày ra dáng vẻ nghiêm nghị, đáp: "Không được!"

"Không được? Tại sao vậy?" Lý Ngọc Đình khó hiểu nhìn hắn, nàng là Đại tiểu thư của Lăng Phong Vũ phủ, ngoài kia có bao nhiêu người theo đuổi nàng, số nam nhân tơ tưởng đến nàng phỏng chừng phải xếp hàng dài đến cổng thành là ít!

Thế mà đứa bé trước mặt lại không muốn Lý Ngọc Đình nàng ôm ư?

Nghe Lâm Bảo Bảo nói như vậy, Ngưng Nhi nhịn không được, mỉm cười đắc ý: "Tiểu thư, người xem, không được oán muội nhé."

"Hừ!" Lý Ngọc Đình hừ lạnh một tiếng.

Ta đường đường là Đại tiểu thư, làm sao sẽ bại dưới tay một nha hoàn?

Về phần lý do Lâm Bảo Bảo cự tuyệt, thật ra nguyên nhân rất đơn giản.

Muốn người ta yêu thích thì phải giữ vẻ dè dặt khả ái a!

"Này! Rốt cuộc các ngươi có nghe ta nói không?" Vương Hằng nổi giận gầm lên.

Mới rồi Lý Ngọc Đình vừa làm gì? Nàng ta thế mà lại làm nũng với một đứa oắt con còn chưa vắt sạch mũi sao?

Vương Hằng thật sự không thể nhẫn nhịn được nữa.

Rõ ràng chủ tớ nàng ta đang làm nhục bọn gã mà!

"Chúng ta bên này làm gì thì mắc mớ gì tới ngươi? Ai quản ngươi nói gì chứ. Đúng là kẻ ngu ngốc!" Lý Ngọc Đình khinh thường đáp, sau đó quay sang nói với Ngưng Nhi: "Đừng để ý tới bọn họ, chúng ta đi."

"Tiểu đệ đệ, trước cùng chúng ta trở về Lăng Phong võ quán được không?" Lý Ngọc Đình cố gắng thuyết phục hắn lần nữa.

"Được!" Lâm Bảo Bảo dứt khoát trả lời.

Cái nào có thể cự tuyệt, cái nào không thể, việc này Lâm Bảo Bảo vẫn tương đối hiểu chuyện.

Nghe vậy, Lý Ngọc Đình vui vẻ liếc nhìn Ngưng Nhi, đắc ý khoe: "Ngươi xem, tiểu gia hỏa này vẫn là nghe lời ta nói, Bảo Bảo không hề ghét ta!"

Ngưng Nhi dở khóc dở cười, tiểu thư thật là!

Vẻ mặt nàng cực kỳ bao dung, trông ôn nhu tựa như hiền mẫu, nàng nắm lấy bàn tay nho nhỏ của Lâm Bảo Bảo, mỉm cười dắt hắn đi. Nàng mới không có thời gian tranh đua cùng tiểu thư!

Dọc theo đường đi, Ngưng Nhi luôn kiếm cớ, ở trên người Lâm Bảo Bảo sờ loạn một phen, đông nhéo nhéo một cái, tây lại miết miết một cái.

Lâm Bảo Bảo thì hiển nhiên tuân theo tuyệt học của hắn, giả bộ ngốc nghếch bán manh!

Cô nương này thích sờ hắn như vậy, thế thì cứ để cho nàng ta sờ đủ đi!

Dù sao bị chạm vào như thế hắn cũng chẳng mất miếng thịt nào, vả lại nói, bị một cô nàng xinh đẹp như vậy thân cận, cảm giác rất ư là...

Kích thích và… cực kỳ thoải mái!

Ư, sung sướng quá đi.

...

Lâm Bảo Bảo lên xe ngựa ngồi, một đường đi thẳng đến Lăng Phong võ quán theo đám người Lý Ngọc Đình.

Lăng Phong là địa phương rất nổi danh tại thành Thanh Dương, võ quán của bọn họ và Đông Phong võ quán có thể nói là một chín một mười, dẫn đầu trong số các võ quán tại đây. Nhiều năm qua, hai đại võ quán này vẫn minh tranh ám đấu không ngừng, cho tới bây giờ vẫn là thế cuộc không ai chịu nhường bước.

Còn chưa tiến vào Lăng Phong võ quán, xa xa bên trong, một đám người đã đứng chờ sẵn, khua chiêng gõ trống, nhiệt tình nghênh đón Lý Ngọc Đình trở về.

"Ba năm rồi, rốt cuộc tiểu thư cũng đã trở lại."

"Ba năm trước đây tiểu thư chính là mỹ nữ nổi danh nhất ở thành Thanh Dương, tiểu thư bây giờ nhất định càng thêm xinh đẹp mỹ lệ."

Các Võ Giả bên trong Lăng Phong võ quán đều đang ngóng trông về phía cổng chính, chờ đợi đoàn xe ngựa của Đại tiểu thư.

Mấy năm trước lúc Lý Ngọc Đình rời đi, có bao nhiêu người lệ rơi đầy mặt?

Bây giờ nàng đã trở về, hỏi làm sao mà các Võ Giả của Lăng Phong võ quán không kích động được?

"Đến nơi rồi." Lý Ngọc Đình vén rèm xe lên, nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói với Lâm Bảo Bảo.

Dọc theo đường đi, Lý Ngọc Đình và Ngưng Nhi đã hỏi thăm được không ít về Lâm Bảo Bảo, dần dần ba người bắt đầu trở nên quen thuộc hơn hẳn.

Lâm Bảo Bảo thầm nghĩ, hắn bây giờ cũng không biết nên đi đâu. Địa phương sắp tới coi như có chỗ ăn chỗ ở, lại còn có thể giúp hắn thu được điểm kinh nghiệm, quả là quá tốt!

Huống chi, nơi đây còn có hai tiểu cô nương thật là đẹp mắt!

Lâm Bảo Bảo nghĩ như vậy nên mới vui vẻ đồng ý đi tới biệt phủ của Lý Ngọc Đình.

"Mau nhìn, là xe ngựa của tiểu thư kìa!"

Bên ngoài Lăng Phong võ quán, có người vui vẻ hô lên.

Nhất thời vô số Võ Giả lập tức dõi theo đoàn xe đang di chuyển từ phía xa xa, trong mắt tràn đầy vẻ chờ mong.

Cuối cùng, đoàn xe ngựa đã dừng lại ở trước cửa Lăng Phong võ quán.

...

"Ngưng Nhi, Bảo Bảo tạm thời giao cho ngươi, an bài cho tiểu đệ đệ gian phòng tốt một chút."

Lý Ngọc Đình nhìn Lâm Bảo Bảo đang ngồi bên cạnh Ngưng Nhi, trong mắt lộ ra một vẻ không cam lòng.

Ngưng Nhi chết tiệt, đúng là tiện nghi cho ngươi, chờ ta đi gặp cha và người nhà xong, nhất định phải đoạt Bảo Bảo lại.

Ngưng Nhi nghe vậy bèn vui vẻ gật đầu: "Tiểu thư cứ yên tâm, ta nhất định sẽ không bạc đãi hắn."

Lý Ngọc Đình than nhẹ một tiếng, sau đó kéo rèm cửa ra, nhanh nhẹn bước xuống xe.

Bên ngoài xe ngựa, thời điểm trông thấy Lý Ngọc Đình, các Võ Giả bỗng chốc ngây ngẩn cả người, phảng phất như thể đã quên mất cách hít thở.

Ba năm trước đây, Lý Ngọc Đình còn chưa trổ mã, dáng vẻ của nàng tuy xinh xắn động lòng người, nhưng ít nhiều vẫn còn trông non nớt. Mà Lý Ngọc Đình bây giờ đã nhiều thêm mấy phần ý nhị của nữ nhân, trước cong sau vểnh, nhất là cái eo thon nhỏ kia, thật khiến cho người đối diện nhìn đến định lửa đốt thân, không thể tự dời mắt.

"Cha!"

Lý Ngọc Đình nhẹ nhàng kêu lên.

Từ trong Lăng Phong võ quán, một nam nhân tầm tuổi trung niên nhanh chóng bước ra, ánh mắt hơi ngấn lệ: "Nha đầu ngốc, rốt cuộc con cũng chịu quay về rồi."

Tất cả mọi người đều đang đắm chìm trong khung cảnh người nhà đoàn tụ cực kỳ ấm áp vui vẻ.

Ở phía bên kia.

"Bảo Bảo, nhanh đi theo ta." Ngưng Nhi mang theo Lâm Bảo Bảo rời xe ngựa, đi thẳng tới hướng cửa hông của Lăng Phong võ quán.

"Oa! Đây chính là Lăng Phong võ quán sao? Thật là hoành tráng!" Lâm Bảo Bảo nhìn về biển treo danh tự phủ đệ trước cổng, trong lòng nhất thời cả kinh.

Phủ đệ lớn như vậy, nếu mà ở trên địa cầu, phỏng chừng chỉ có quan chức cao cấp mới có thể sở hữu được.

"Đương nhiên rồi, Lăng Phong võ quán là võ quán cường đại nhất thành Thanh Dương!" Ngưng Nhi ôn nhu bồi chuyện hắn.

"Thật sao?" Ánh mắt Lâm Bảo Bảo quan sát một vòng, ý định chạy vào trong võ quán.

"Bảo Bảo, Bảo Bảo, không nên chạy loạn đâu!" Ngưng Nhi đuổi theo hắn.

...

"Ngưng Nhi, đây là con cái nhà ai vậy, thật đáng yêu."

"Ngưng Nhi, cho ta ôm nó một cái đi."

"Tiểu gia hỏa, ngươi tên là gì?"

Cho dù Ngưng Nhi đã tận lực tránh né các cô nương trong võ quán, thế nhưng vẫn bị không ít nữ hài tử trông thấy Lâm Bảo Bảo.

Kết quả có thể tưởng tượng được, những nữ nhân này rất nhanh đều bị Lâm Bảo Bảo hấp dẫn tới.

"Tránh ra, tránh ra hết đi, ta là phụng mệnh của tiểu thư, an bài chỗ ở cho Bảo Bảo, các ngươi đừng có ở đây làm loạn." Ngưng Nhi lập tức lạnh mặt nói.

"Ngưng Nhi tỷ tỷ, ngươi thật không phúc hậu, mọi người đều là nữ hài, ai mà chẳng biết trong lòng ngươi nghĩ gì nha." Một thiếu nữ trẻ tuổi mặc váy dài màu trắng che miệng nói.

"Phải đấy, rõ ràng ngươi muốn nuốt riêng hắn, cũng đừng có mượn cớ."

Một thiếu nữ khác cũng khúc khích hùa theo.

"Hừ."

Đám nha đầu chết tiệt kia, bộ các ngươi đều chưa từng thấy nam hài tử bao giờ sao?

Nhìn mặt mũi xấu xí của các ngươi kìa, uống công các ngươi là Võ Giả của Lăng Phong võ quán.

Trong lòng Ngưng Nhi có vô vàn lời công kích muốn nói.

"Ngưng Nhi tỷ tỷ, các nàng là ai vậy?"

Ngưng Nhi này lại ngăn cản nữ nhân khác ôm ta!

Biểu muội, ngươi yêu thích ta thì thoải mái, nhưng ngươi không thể ích kỷ như vậy nha!

Lâm Bảo Bảo nhìn quanh một vòng, kéo tay Ngưng Nhi nhẹ nhàng hỏi.

"Ha ha! Tên tiểu tử này đáng yêu quá!"

"Thật là khả ái, tiểu đệ đệ, tới để cho tỷ tỷ nhìn một chút."

"Tiểu đệ đệ, ngươi giẫm trúng chân tỷ tỷ, phải bồi thường nha!"

Bốn năm nữ Võ Giả trẻ tuổi xinh đẹp, mặt đầy ý cười mà nhìn Lâm Bảo Bảo, thỉnh thoảng còn vươn ngón tay muốn chọc chọc vào người hắn.

"Dừng tay! Các ngươi dừng tay cho ta!" Ngưng Nhi hét lớn.

Nếu là nữ nhân thông thường gặp nam tử mà mình yêu thích cũng sẽ ra vẻ nhút nhát một phen, cho dù thổ lộ tình cảm cũng sẽ không trực tiếp như vậy, nhưng ở trước mặt tiểu hài tử các nàng ngược lại không hề có tâm lý che giấu dục vọng chút nào.

Chính là cái loại ánh mắt ngập tràn nhiệt tình, muốn nắn nắn sờ sờ ngươi đó.

Nữ nhân mà hóa sắc lang thật là khó lường.

Nam nhân tựa quả dứa, nữ nhân tựa trứng gà, lời nói này quả nhiên không sai. *

Nữ nhân đúng là đáng sợ!

(*) Đây là cách tác giả chơi chữ dựa trên hình ảnh thật của sự vật. Phụ nữ như quả trứng gà, vỏ là cứng rắn, khi lột ra lớp ngoài là thanh thuần nhưng bên trong lại vàng. Đàn ông thì lại như quả dứa, bên ngoài vàng, bên trong vàng, trên đầu còn xanh=)) Ý nghĩa: Đàn ông bề ngoài háo sắc, nội tâm càng háo sắc. Phụ nữ thì bên ngoài tỏ vẻ thanh thuần, nhưng thực chất lại càng háo sắc.

Thực chất ý nghĩa câu gốc khá hay. Đàn ông như quả xoài, đàn bà như trứng gà = đàn ông trong cứng ngoài mềm, đàn bà trong mềm ngoài cứng.

-------

Chương sau: Hôn Trộm Thất Bại, Lý Ngọc Đình Phát Uy

Bạn đang đọc Ta Là Tiên Đế Từ Năm Bảy Tuổi (Dịch) của Lung Nha
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xiao_xiao
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 21
Lượt đọc 767

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.