Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp Nhau Ngắn Ngủi, Chặng Đường Mới Bắt Đầu

Phiên bản Dịch · 2173 chữ

"Ta kháo, ta không nhìn lầm chứ! Tiểu tử này ăn một viên Luyện Khí Đan thế mà ngay cả đánh rắm cũng không có?"

"Mẫu thân a, không phải người nói tiểu hài tử không thể ăn lung tung đan dược sao? Người gạt con!"

"Không phải mỹ nữ này cho tên tiểu tử kia thuốc giả đó chứ! Làm thế nào hắn lại không bị gì được?"

"Chẳng lẽ, tên tiểu tử đó là một kỳ tài võ đạo, nhỏ như vậy lại có thể tiếp nhận được dược lực cường đại như thế."

Toàn bộ ánh mắt đều tụ tập trên người Lâm Bảo Bảo.

"Tốt… lợi hại lắm." Lúc này, ngay cả Âu Dương Tuyết cũng bị Lâm Bảo Bảo thuyết phục.

Tiểu hài này hôn nhẹ Âu Dương Tuyết còn chưa tính, Âu Dương Tuyết lại còn cho hắn một viên Luyện Khí Đan làm lễ vật.

Làm cho mọi người khó chịu là Lâm Bảo Bảo nhai đan dược ngay tại chỗ mà chẳng xảy ra chút chuyện gì!

Ta kháo! Thế này còn để cho người sống nữa hay không!

Sống vài chục năm còn không bằng một đứa bé!

Mọi người đều tức giận a!

"Tỷ tỷ yên tâm đi! Bảo Bảo ở một mình vẫn có thể chăm sóc tốt cho bản thân mà!" Lâm Bảo Bảo vui vẻ cười.

Âu Dương Tuyết nghe đến đó, xì một tiếng bật cười: "Ừ, tỷ tỷ tin tưởng ngươi."

Sau đó Âu Dương Tuyết lưu luyến rời đi, là đại đệ tử thủ lĩnh của Nhạc Linh Vũ Phủ, nàng không thể nào một mực bầu bạn bên cạnh Lâm Bảo Bảo được.

Bảo Bảo, chờ ta làm xong nhiệm vụ trong tay, ta nhất định trở về tìm ngươi.

Ta bảo đảm!

Mang theo ràng buộc trong lòng, Âu Dương Tuyết lặng lẽ khuất bóng dần ở phương xa.

"Ai, Âu Dương Tuyết tỷ tỷ đi rồi, lần này không có chỗ cọ điểm tích lũy nữa." Lâm Bảo Bảo khẽ thở dài một cái.

Chiến Linh cấp võ giả hiếm có như vậy cơ mà!

Phóng tầm mắt nhìn khắp thành Thanh Dương này đồng loạt chỉ là Chiến Đồ.

Có điều dù sao vẫn còn nhiều cách khác, Lâm Bảo Bảo lập tức lấy lại tinh thần.

Phải biết ở trên thế giới này, cường giả vẫn có rất nhiều. Có Tiên tử ngự kiếm phi hành, cưỡi mây vượt gió; có Đại Đế một tay che trời, thông thiên cái địa; còn có Thánh Tộc chí cao vô thượng, thống ngự thiên hạ.

Nếu có thể thôn phệ dương linh khí từ trên người bọn họ, việc thăng cấp hẳn sẽ rất nhanh.

Lâm Bảo Bảo nghĩ tới đây bèn điều chỉnh xong tâm tình.

"Lâm Bảo Bảo ta muốn trở thành nam nhân mạnh nhất Nguyệt Thần đại lục này!" Lâm Bảo Bảo thầm tự nhủ trong lòng.

Âu Dương Tuyết đi rồi, toàn bộ tửu lầu cũng khôi phục lại cảnh tượng như trước, chỉ khác là đề tài mà trong tửu lầu rất nhiều người nghị luận không phải là võ quán nào trong thành, mà là cô nương Âu Dương Tuyết mới vừa rời đi, ngực thiệt bự, mông thật to.

"Oành!"

Một âm thanh lớn đột ngột vang lên.

Vương Hằng vỗ vào trên bàn ăn, trực tiếp đập nát mặt bàn trước mặt.

Vương Hằng càng nghĩ càng giận, hắn đường đường là một đại công tử, theo đuổi ai là nể mặt người đó, ai mà ngờ Âu Dương Tuyết nhìn cũng không thèm nhìn hắn cái nào, trực tiếp coi hắn thành không khí.

Trong mắt Âu Dương Tuyết cũng chỉ có tiểu thí hài kia!

"Thiếu gia, ngài đừng nóng giận, nữ nhân không phải là khắp nơi đều có sao, lấy thân phận thiếu gia ngài, muốn chơi bao nhiêu nữ nhân mà chẳng được?"

Một tên hầu cận bên người Vương Hằng đi tới, cười xòa nịnh nọt.

“Bốp!”

Một cái bạt tai vang dội vỗ thẳng vào mặt tên kia, trực tiếp đánh hắn bay ra ngoài.

"Thiếu… thiếu gia, ngài đây là..."

Người hầu bị Vương Hằng tát đỏ bừng cả khuôn mặt, cực kỳ khó hiểu.

Vương Hằng khinh thường cười một tiếng, lạnh giọng nói: "Vương Hằng ta muốn chơi nữ nhân là những kẻ dung chi tục phấn kia sao? Ngươi chớ ô nhục thưởng thức của ta!"

Tên hầu cận nghe vậy, hoảng sợ hùa theo: "Vâng vâng, thiếu gia thật sự nói rất chính xác."

Vương Hằng khẽ gật đầu, đi tới cái bàn mà mới rồi Âu Dương Tuyết đã từng ngồi qua, nghiêm túc hít sâu không khí một cái.

A... ngay cả nơi nàng từng ngồi cũng thơm thoang thoảng như thế.

"Đều là do tiểu thí hài kia! Đứa bé kia đâu?" Ánh mắt Vương Hằng đột nhiên băng lạnh.

Nhất định là tiểu thí hài đó cướp vị thế của ta!

Nếu không bằng vào mị lực của ta, làm gì có nữ nhân nào cưỡng lại được?

"Bẩm thiếu gia, tiểu tử kia mới vừa rời khỏi tửu lầu." Người hầu cận thấp giọng đáp.

"Bốp!"

Lại một bạt tai thật mạnh.

Người hầu cận lại không khỏi ngây ngẩn.

Ta làm sao? Ta lại nói gì sai rồi ư?

"Đồ ngu, còn đứng ngây người ở đó làm gì, không mau đuổi theo nó?" Vương Hằng trợn mắt, giận dữ quát.

Đám người xung quanh bừng tỉnh đại ngộ, đáp "Vâng" một tiếng rồi vội vã chạy xuống tửu lầu.

...

"Lão bách tính của ta a! Bây giờ thật cao hứng! Lão bách tính của ta a! Hôm nay thật cao hứng..."

Trên đường lớn thành Thanh Dương, Lâm Bảo Bảo vừa đi vừa hát bài đồng dao quen thuộc.

Mà đối diện đường lớn có một đoàn xe đang đi tới nơi này, trong đó có một chiếc xe ngựa trông vô cùng tôn quý, người đi đường thấy chiếc xe ngựa ấy đều rối rít tránh ra nhường đường.

"Tiểu thư, hình như là đã ba bốn năm rồi ngươi chưa trở về."

Trong xe ngựa, một nữ hài đeo bông tai ngọc thạch, gương mặt sáng sủa xinh đẹp, mỉm cười nói với thiếu nữ ngồi đối diện.

Nếu như nói Âu Dương Tuyết là vẻ đẹp băng thanh ngọc khiết, phong phạm nữ vương lạnh lẽo cô quạnh thì thiếu nữ được gọi là ‘tiểu thư’ kia lại mang tới cảm giác đại tỷ tỷ nhà bên, gương mặt không trang điểm đậm, lộ ra dáng vẻ vô cùng tự nhiên. Nàng ta mặc trang phục bằng gấm, nhìn qua liền thấy đúng là dáng dấp khuê tú mà chỉ có gia đình đại hộ mới có.

"Đúng vậy! Thời gian trôi qua thật nhanh, chỉ chớp mắt ta đã đi ra ngoài lịch luyện ba năm."

Thiếu nữ khe khẽ mỉm cười, vén rèm xe ngựa lên, nhìn ra phía ngoài.

Thành Thanh Dương vẫn quen thuộc như vậy.

Nơi đây, là nhà của nàng.

"Phải rồi, ba năm, tiểu thư thật là càng ngày càng đẹp, hơn nữa bây giờ cũng đã là một Chiến Giả, thật là làm cho người ta hâm mộ." Nữ hài bên cạnh mỉm cười nói.

"Miệng của ngươi thật ngọt."

Ngay tại lúc hai người đang trò chuyện vui vẻ.

"Lão bách tính của ta a! Bây giờ thật cao hứng! Lão bách tính của ta a! Hôm nay thật cao hứng…"

Hửm?

Đột nhiên, một tiếng hát vô cùng rung động truyền tới. Thiếu nữ ngạc nhiên nhìn quanh, liền thấy trên đường phố có một tiểu hài tử hai tay gối sau đầu vui vẻ tản bộ, thiếu chút nữa đã bật cười thành tiếng.

"Ngưng Nhi ngươi mau nhìn, tiểu đệ đệ đó trông thật vui mắt."

"Là ai ạ?" Ngưng Nhi thò đầu ra nhìn, nhất thời bị Lâm Bảo Bảo hấp dẫn tầm mắt.

"Đây là hài tử nhà ai vậy, đáng yêu quá đi!"

"Tiểu thư người xem kìa, lúc hắn ca hát sẽ lộ ra cái răng nanh be bé."

"Ta thấy rồi, dáng dấp hắn đi đường buồn cười chết ta." Lý Ngọc Đình nói.

"Ha ha! Rất thú vị, thật muốn xuống ôm hắn một cái." Ngưng Nhi bật cười khúc khích.

"Dừng xe!"

Toàn bộ đoàn xe nhanh chóng dừng lại.

"Ồ, từ nơi nào chui ra nhiều xe ngựa như vậy!" Lâm Bảo Bảo ngẩng đầu nhìn thấy, chuẩn bị đi đường vòng.

Dù sao bây giờ hắn chỉ là con nít, ngộ nhỡ bị ngựa đá một cước, nói không chừng sẽ mất mạng ngay tại chỗ.

"Tiểu đệ đệ xin dừng bước!"

Một giọng nói mềm mại ôn nhu phiêu động truyền tới.

Lâm Bảo Bảo đi hai bước mới phản ứng được, đây là đang gọi ta phải không?

Lâm Bảo Bảo chậm rãi xoay người lại, chỉ thấy hai nữ tử rất xinh xắn, đang đứng trên xe ngựa vẫy tay với Lâm Bảo Bảo.

"Tiểu đệ đệ, bên này!"

Ngưng Nhi vui vẻ gọi.

Oa! Hai tiểu tỷ tỷ đẹp quá!

Vóc người này, gương mặt này, giọng nói này!

Đây hoàn toàn là hai cực phẩm có được hay không!

Lâm Bảo Bảo lập tức toe toét cười, chuẩn bị tiến lên.

Nhưng mà, Lâm Bảo Bảo chợt khựng lại.

Hắn từng đọc qua “Bí kíp cua gái”, muốn nữ nhân chú ý thì không thể bại lộ cảm giác yêu thích quá sớm, nữ nhân đó sẽ không để ý tới ngươi.

Không sai, ta là Bảo Bảo dè dặt nhút nhát, ta mới không ham thích mỹ sắc!

Suy nghĩ mấy giây, Lâm Bảo Bảo bèn xoay người sang chỗ khác, làm bộ không nghe thấy.

"Tiểu thư, nhìn kìa, trông nó đáng yêu quá, ta thật muốn ôm nó nhéo nhéo má mấy cái." Ngưng Nhi nói, trên mặt đỏ bừng, lộ ra nụ cười tươi tắn.

Lý Ngọc Đình đầy vẻ khiếp sợ, nghe nàng ta nói vậy liền có chút hối hận.

Ngưng Nhi, ngươi phản ứng cũng quá phô trương rồi đi! Sớm biết như vậy, ta sẽ không bảo ngươi nhìn, ai cũng không cho giành với bổn tiểu thư, tiểu chính thái này là của Lý Ngọc Đình ta!

(*) Tiểu chính thái = shota - bé trai

"Tiểu đệ đệ, chớ đi, ngươi muốn đi đâu? Tỷ tỷ có xe, có thể đưa ngươi đi này."

"Ta không nghe, ta không nghe."

Muốn câu dẫn bản Bảo Bảo sao? Lâm Bảo Bảo ta đang làm nũng đây.

Đúng lúc đó, đột nhiên có một tiếng gầm giận dữ vang lên, khiến cho hoa cúc Lâm Bảo Bảo bỗng chốc cực kỳ căng thẳng.

"Bắt hắn lại cho ta."

Lâm Bảo Bảo quay đầu nhìn lại, đậu má, đây không phải là đám người Đông Phong võ quán trong tửu lâu lúc nãy sao?

Trời ạ, đám người này không phải là lại tới bắt ta đấy chứ?

Bảo Bảo chọc vào ai?

Tại sao ai cũng muốn bắt Bảo Bảo??

Dáng dấp khả ái chẳng lẽ cũng là lỗi của ta sao???

"Hừ, muốn bắt ta, ta bây giờ cũng là Chiến Giả đó!" Trong lòng suy nghĩ đến đó, Lâm Bảo Bảo vội vận chuyển Chiến Khí trong cơ thể, tung người nhảy một cái, cuối cùng trực tiếp nhảy lên cao vài thước, bay thẳng vượt qua một chiếc xe ngựa.

Ngưng Nhi và Lý Ngọc Đình đều sững sờ.

"Tiểu thư có thấy không? Tiểu đệ đệ mới bay lên, ta không nhìn lầm chứ?" Ngưng Nhi trố mắt nghẹn họng.

Ở trên đường phố không ít người đi đường cũng lộ ra vẻ mặt đầy khiếp sợ.

"Ở đâu ra tiểu hài tử nhảy cao như vậy?"

"Ta kháo, ta luyện võ mười năm, cũng nhảy không cao được như vậy đâu!"

"Các ngươi mau nhìn, hắn bay, hắn bay!"

"Mẫu thân, người gạt con, không phải người nói chưa tới mười ba tuổi không cho phép tu võ sao? Người xem, thằng nhóc kia vẫn chưa tới mười tuổi lại nhảy cao hơn cả trượng, người gạt con! Con không bao giờ tin tưởng người nữa!"

Lý Ngọc Đình hoàn toàn sững sờ.

Ở Nguyệt Thần đại lục, phải tới mười ba tuổi mới có thể mở kinh mạch, tiến vào võ đạo.

Tiểu đệ đệ kia là thế nào?

Vẫn chưa tới mười tuổi lại có thể vận dụng Chiến Khí!

Hơn nữa, gò má anh tuấn, giọng nói động lòng người, thật là quá hoàn mỹ!

Hai chân Lý Ngọc Đình khẽ cọ cọ, đôi mắt ánh lên nét cười càng thêm rõ ràng, rất có mị lực, chỉ nhìn về xa xa, Lý Ngọc Đình đã cảm giác được đầy bụng lửa cháy.

Là bị Lâm Bảo Bảo soái tới ngây người.

---------------

Chương sau: Chuyện Này Lý Ngọc Đình Ta Quản Chắc Rồi!

Bạn đang đọc Ta Là Tiên Đế Từ Năm Bảy Tuổi (Dịch) của Lung Nha
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xiao_xiao
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 28
Lượt đọc 717

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.