Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lựa Chọn Của Gia Chủ Lý Ngao. Nam Nhân Vai Gánh Một Núi Áp Lực

Phiên bản Dịch · 1683 chữ

Khả năng của Lâm Bảo Bảo, đám người Lý Ngọc Đình cũng không biết rõ. Trong lúc bọn họ cố gắng đoạt được Chiến Khí Tiên Châu, khoái trá vui đùa ở Yêu Cổ Sâm Lâm, Lăng Phong võ quán lại đang phát sinh đại sự.

"Oành!"

Một võ giả bị người ta đá bay, nặng nề đụng vào trên vách tường, rơi mạnh xuống đất.

"Đạt thúc!"

Ở bên người võ giả này, không ít võ giả trong Lăng Phong võ quán đều kêu lên một tiếng, trong mắt tràn đầy tức giận khó mà kìm nén.

"Đây là thực lực của Lăng Phong võ quán sao?"

"Chỉ như vậy thôi mà ở thành Thanh Dương lại được gọi là đệ nhất võ quán, thật đúng là buồn cười, xem xem, một kích cũng không chịu nổi a."

Trước cửa Lăng Phong võ quán có không ít võ giả vội xông lên đỡ lấy Lý Mạnh Đạt, ánh mắt phẫn hận nhìn chằm chằm kẻ khinh cuồng trước mặt kia.

Đó là một thiếu niên tóc đỏ, lúc này y đang chậm rãi thu hồi quả đấm, quét mắt nhìn phía trước, trong mắt không hề che giấu vẻ đắc ý.

"Lý Mạnh Đạt, đủ rồi, nói ra tung tích của hài tử kia cho bọn hắn biết đi! Tiếp tục như vậy nữa, Lăng Phong võ quán sẽ bị hủy đấy."

Sau lưng Lý Mạnh Đạt, một nam nhân trung niên khóe miệng rỉ máu hét lên.

Ông ta chính là chủ nhân của Lăng Phong võ quán, phụ thân của Lý Ngọc Đình, Lý Ngao.

Nói ra lời này, võ giả trung niên kia dường như cũng già nua đi mấy phần.

Đây cũng là vì không còn cách nào khác!

Đây đều là chuyện liên quan tới sinh tồn của võ quán!

"Ha ha ha ha! Ha ha ha!"

Thiếu niên tóc đỏ nghe đến lời này, lập tức phá ra cười lớn.

Trong tiếng cười ngạo nghễ như vậy, cơ hồ toàn bộ võ giả của Lăng Phong võ quán đều siết chặt quả đấm, cúi thấp đầu.

Bọn họ rất hận, nhưng mà bọn họ lại không có bất kỳ biện pháp nào.

Bởi vì thiếu niên tóc đỏ trước mặt kia là thiên tài kiệt xuất nhất Kình Thiên Tông: Bát Tinh Chiến Giả, Tiêu Thần.

Tiếng cười chói tai chính là sự cười nhạo lớn nhất đối với bọn họ.

"Vẫn là chủ nhân võ quán có mắt nhìn, Lý Mạnh Đạt, ngoan ngoãn nói cho ta biết, linh oa kia rốt cục đi đâu rồi?" Ở sau lưng Tiêu Thần, lại một nam nhân trung niên mặc hồng bào đi ra.

Mà nơi ông ta đi qua, sắc mặt tất cả mọi người đều đại biến.

"Hắn... hắn là Kình Thiên Tông Tông Chủ, Thẩm Đạp Thiên!"

"Ha ha ha, ai bảo các ngươi che chở tiểu thí hài đó, bây giờ thì hay rồi, Kình Thiên Tông tìm tới tận cửa." Trước cửa Lăng Phong võ quán tụ tập một đám người.

Trong đám người đó có hai bóng dáng phá lệ làm người khác chú ý, đó chính là chủ nhân của Đông Phong võ quán Vương Đông và Vương Hằng.

"Lâm Bảo Bảo chính là linh oa?"

Truyền thuyết về linh oa đã lan khắp tại Nguyệt Thần đại lục mấy trăm năm, nhưng mà không có ai biết linh oa là ai, cũng chưa từng có người nào trông thấy linh oa.

Vương Đông nhìn một màn trước cửa Lăng Phong võ quán, khóe miệng hiện ra một nụ cười nhàn nhạt.

"Ngươi nói xem Lăng Phong võ quán sẽ lựa chọn như thế nào đây?" Hai mắt Vương Đông hệt như chim ưng, sắc nhọn mà tham lam.

Ngay tại nửa canh giờ trước, thành Thanh Dương đột nhiên xuất hiện một nhóm người.

Vốn là đường phố đang náo nhiệt, cũng bởi vì những người này đến mà trở nên yên tĩnh kỳ dị hẳn, cơ hồ tất cả mọi người đều tụ tập ở cửa Lăng Phong võ quán.

Kình Thiên Tông đến tìm Lăng Phong võ quán tính sổ.

"Bất kể lựa chọn thế nào, Lăng Phong võ quán từ nay về sau bất luận là danh tiếng hay thực lực cũng sẽ vĩnh viễn nằm dưới Đông Phong võ quán ta." Vương Hằng nói tới đây, trong mắt chớp động lộ ra ánh sáng đáng sợ.

Khả năng thứ nhất, Lăng Phong võ quán lựa chọn thỏa hiệp, giao Lâm Bảo Bảo.

Nhưng như vậy, uy tín của Lăng Phong võ quán sẽ bị ảnh hưởng, ngay cả linh oa cũng phải giao ra, nếu như những đệ tử khác của Lăng Phong võ quán bị nguy hiểm, Lăng Phong võ quán có khi nào cũng bỏ qua đệ tử để cầu bình an không?

Như vậy, tiếng tăm của Lăng Phong võ quán nhất định giảm sút nặng nề.

Loại khả năng thứ hai, Lăng Phong võ quán cự tuyệt giao ra Lâm Bảo Bảo.

Như vậy, từ phong cách làm việc xưa giờ của Kình Thiên Tông tới xem, một trận huyết chiến không thể tránh khỏi.

Lăng Phong võ quán chẳng qua chỉ là võ quán trong thành Thanh Dương, mà Kình Thiên Tông lại là nhất đại tông môn mạnh nhất chung quanh đây, Lăng Phong võ quán lấy cái gì ngăn cản Kình Thiên Tông?

Cho nên, bất luận kết quả như thế nào, chuyện hôm nay cũng là trăm lợi vô hại đối với Đông Phong võ quán.

"Gia chủ, tuyệt đối không thể a!" Lý Mạnh Đạt ngẩng đầu lên, lớn tiếng nói với Lý Ngao, Lý Mạnh Đạt đã lớn tuổi, dĩ nhiên ông thấy rất rõ thiệt hơn trong chuyện này.

Vả lại, hài tử Lâm Bảo Bảo kia vô tội, những người này bắt Lâm Bảo Bảo đi, Lâm Bảo Bảo chắc chắn phải chết.

Lý Mạnh Đạt làm sao nhẫn tâm tận mắt chứng kiện sự tình xảy ra?

"Lý gia chủ, chuyện này ngươi ước chừng phải xử lý công bằng a!" Thẩm Đạp Thiên đi ra, ngay tại lúc đó, phía sau ông ta có trên trăm đệ tử Kình Thiên Tông, cơ hồ bao vây Lăng Phong võ quán kín không chút kẽ hở.

Một loại áp lực vô hình đè ở trên vai Lý Ngao.

Thậm chí ép tới nỗi Lý Ngao chẳng thể đứng lên nổi.

Lý Ngao trợn mắt, thân thể của ông cũng khẽ run lên, nếu như là một mình ông, ông tuyệt đối sẽ không đáp ứng chuyện này.

Cả đời Lý Ngao, chữ nghĩa ngay đầu, ông nhất quyết sẽ không bán đứng người một nhà, càng sẽ không bán đứng bằng hữu của nữ nhi nhà mình.

Nhưng mà Lăng Phong võ quán không chỉ có một mình ông.

Lý Ngao quay đầu nhìn một lượt, mấy trăm võ giả của Lăng Phong võ quán đều mang ánh mắt phức tạp nhìn Lý Ngao. Gia quyến của Lăng Phong võ quán, tương lai của Lăng Phong võ quán, đây không phải là chuyện của một mình ông.

Quyết định của ông sẽ định đoạt vận mệnh của tất cả những người phía sau ông.

Nếu như Kình Thiên Tông hôm nay giao chiến với Lăng Phong võ quán, Lăng Phong võ quán ắt sẽ không gượng dậy nổi, máu chảy thành sông.

'Thật xin lỗi, cho dù hổ thẹn trong lòng, cho dù quyết định này sẽ khiến cho ta trở thành đối tượng mà cả thành phỉ nhổ….'

'Ta cũng phải đưa ra lựa chọn.'

'Bởi vì, ta là chủ nhân của Lăng Phong võ quán!'

"Lý Mạnh Đạt, nói ra tung tích của Lâm Bảo Bảo cho bọn hắn biết!" Lý Ngao hét lớn.

Con ngươi già nua của Lý Mạnh Đạt thoáng qua vẻ thất vọng: "Gia chủ, ta biết ngài không phải là người như vậy, nếu không ban đầu Lý Mạnh Đạt này cũng sẽ không lựa chọn một mực đi theo ngài, gia chủ! Đây chính lựa chọn của ngài sao?"

Nhìn cảnh tượng trước Lăng Phong võ quán, Thẩm Đạp Thiên cao cao tại thượng cũng không nói lời nào.

Trên thực tế, ông ta thật ra vô cùng thích nhìn dáng vẻ đám cỏ kiến bởi vì vô dụng mà cắn xé lẫn nhau. Giống như ông đang nhìn một màn kịch khôi hài vậy!

"Ta mới là gia chủ của Lý gia, lời nói của ta chính là mệnh lệnh." Vừa nói, Lý Ngao vừa đứng ra trước mặt Lý Mạnh Đạt.

"Ngươi hỗn trướng!"

Phập!

Một thanh trường kiếm cắm vào bụng Lý Mạnh Đạt.

Một màn này khiến cho toàn bộ người ở đây đều sửng sốt.

Lý Mạnh Đạt cũng trợn to cặp mắt, kinh ngạc mà nhìn nam nhân trung niên trước mặt, Lý Ngao cầm trường kiếm, đầu ghé tới bên tai Lý Mạnh Đạt, khẽ nói: "Đạt thúc, đa tạ ngươi đã dẫn dắt Lăng Phong võ quán thật tốt, giúp Lăng Phong võ quán trở thành đệ nhất ở thành Thanh Dương."

Cái gì?

Trong mắt Lý Mạnh Đạt tất cả đều là mờ mịt, ông ngạc nhiên nhìn Lý Ngao.

Hình ảnh vào giờ khắc này dần cố định, đi theo Lý Ngao vài chục năm, Lý Mạnh Đạt có thể nói là hiểu rõ mỗi một hành động của Lý Ngao như lòng bàn tay.

"Gia chủ! Ngài định gánh vác hết thảy mọi chuyện, ngài..." Lý Mạnh Đạt muốn nói gì đó.

Một vệt máu đỏ ngút trời phun lên, Lý Ngao rút kiếm ra.

Thanh âm ngạo nghễ vang lên trước cửa Lăng Phong võ quán: "Lý Mạnh Đạt đã chết, hắn đã nói tung tích Lâm Bảo Bảo cho ta biết, đánh bại ta, ngươi sẽ có được hết thảy."

"Chiến đi!"

Lý Ngao điên cuồng hét lên, chiến ý trên người thiêu đốt khắp không gian xung quanh!

--------

Chương sau: Tiêu Thần Ngông Cuồng, Lý Ngọc Đình Cắn Răng Kiên Trì

Lời Nhắn Chương 24
Spoil chương sau: Lý Ngọc Đình hét lớn, cuốn theo sức lực mạnh mẽ, điên cuồng đâm tới hướng Tiêu Thần.

Thế nhưng công kích như vậy ở trong mắt Tiêu Thần lại là yếu đuối suy nhược không chịu nổi.

"Ngươi cũng xứng đánh với ta sao?"

Tiêu Thần thậm chí không thèm dùng kiếm, hắn hơi nghiêng người đã tránh khỏi công kích của Lý Ngọc Đình, sau đó một chưởng đánh mạnh vào sau lưng nàng, trực tiếp đánh bay người ra ngoài.

"Ha ha ha!"

Tiêu Thần đắc ý cười lớn.
Bạn đang đọc Ta Là Tiên Đế Từ Năm Bảy Tuổi (Dịch) của Lung Nha
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xiao_xiao
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 11
Lượt đọc 458

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.