Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

7 Tuổi Đã Là Võ Giả Lục Tinh. Là Khủng Long Hay Là Gấu Lớn?

Phiên bản Dịch · 1646 chữ

Yêu Cổ Sâm Lâm.

"Ba con Yêu Thú nhất phẩm, chiến tích của ta cũng không tệ lắm phải không?" Trong rừng rậm, Ngưng Nhi cầm một thanh trường kiếm, đắc ý hỏi. Ở dưới chân nàng là mấy con yêu thú hung mãnh.

Đương nhiên, Ngưng Nhi không phải là người tàn nhẫn như vậy, chẳng qua là vì muốn Lâm Bảo Bảo vui vẻ nên mới tùy ý sát hại những con yêu thú ở đây.

Nàng giết chết đều là thú dữ mà mọi người thường đàm luận, mỗi năm đều có không ít người táng thân trong miệng bọn chúng.

"Ngưng Nhi tỷ tỷ thật lợi hại, Ngưng Nhi tỷ tỷ, ôm một cái." Lâm Bảo Bảo vui vẻ ôm lấy đùi Ngưng Nhi, vào một số thời khắc, để kiếm được tài nguyên tu luyện quả thật là một chuyện rất ngượng ngùng.

Người ta đang rất cố gắng a!

Người ta thật muốn tự mình ra tay đánh Yêu Thú!

Nhưng mà có một cô nàng cứ luôn muốn giúp ta đánh quái, ngươi nói xem có khó chịu hay không?

"Ha ha."

Được Lâm Bảo Bảo khen ngợi, Ngưng Nhi hào hứng vô cùng. Từ sau khi Đại tiểu thư biết thân thế của Lâm Bảo Bảo xong, nàng càng cưng chiều tiểu gia hỏa này gấp bội. Dù sao Ngưng Nhi cũng không phải là Đại tiểu thư, cơ hội để nàng tiếp xúc với tên nhóc ấy rất ít.

"Tiểu thư đã đuổi theo giết một con gấu dữ, nghe võ giả thành Thanh Dương nói, con gấu kia từng hại chết rất nhiều người, nhất định phải xử lý nó. Tỷ ấy bảo chúng ta đợi ở đây." Ngưng Nhi ôm lấy Lâm Bảo Bảo, dịu dàng nói.

"Đinh! Chúc mừng kí chủ thôn phệ thành công Dương Linh Khí, lấy được kinh nghiệm, cộng 10 điểm."

"Đinh! Chúc mừng kí chủ thôn phệ thành công Dương Linh Khí, lấy được kinh nghiệm, cộng 10 điểm."

...

"Chúng ta nghỉ ngơi một chút đi, vừa vặn lúc nãy ta tiện tay hái một ít trái cây, ngươi mau ăn đi để bổ sung thể lực cho ngươi."

Vừa nói, Ngưng Nhi vừa dắt Lâm Bảo Bảo tới ngồi dưới một gốc cây đại thụ.

Sau đó, Ngưng Nhi lấy từ trong vạt áo trước ngực ra một túi trái cây, đưa cho Lâm Bảo Bảo.

"Đây là quả gì vậy?"

"Hồng lý tử, một loại trái cây đặc biệt trong Yêu Cổ Sâm Lâm, rất ngọt, nếm thử một chút xem." Ngưng Nhi cười khanh khách đáp.

Hồng lý tử? Thứ đồ chơi này có liên hệ máu mủ ruột già gì với quả anh đào không?

Lâm Bảo Bảo tò mò lấy ra một quả, đôi môi đỏ mọng mê người khẽ hé mở, răng trắng như tuyết, cắn một ngụm lên lớp vỏ quả đỏ tươi, nước trong quả ngọt ‘phụt’ một tiếng phun một ít ra ngoài khiến cho Lâm Bảo Bảo bị dọa giật mình.

Nhìn thấy vậy, Ngưng Nhi không khỏi bật cười.

"Rất ngọt!" Lâm Bảo Bảo ngượng ngùng quẹt miệng, loại trái cây này ăn ngon hơn anh đào gấp mấy lần.

Lâm Bảo Bảo nhét đầy hồng lý tử trong miệng, hắn chu cái miệng nhỏ nhắn giống như một con mèo nhỏ, nhai nhai thật kỹ.

Ăn xong một quả, Lâm Bảo Bảo cảm thấy còn chưa đủ, lại lấy thêm một trái khác: "Quả này ăn thật ngon."

Ngưng Nhi cứ như vậy mỉm cười nhìn Lâm Bảo Bảo.

"Ăn ngon không? Cho ta một trái." Ngưng Nhi cười nói.

Lâm Bảo Bảo nghe vậy bèn hỏi: "Ngươi cũng muốn ăn sao?"

Lâm Bảo Bảo lấy một trái hồng lý tử ra, xoa xoa một chút cho sạch, sau đó chậm rãi đứng dậy, leo lên đùi Ngưng Nhi ngồi, nâng tay đút vào trong miệng của nàng.

"Ừmmm..."

Ngưng Nhi nhận được trái cây, thỏa mãn gật đầu. Ngưng Nhi năm nay đã mười tám tuổi, nàng đã trưởng thành rồi.

Nàng ăn đồ ăn tự nhiên nhanh hơn Lâm Bảo Bảo nhiều lắm, mới vừa nhai mấy cái liền nuốt xuống.

"Tỷ tỷ còn muốn ăn nữa."

"Ừm, há miệng." Lâm Bảo Bảo nghiêm túc lau lau rồi mới đút cho Ngưng Nhi.

Không lâu sau, Ngưng Nhi đã ăn mười mấy quả hồng lý tử, nhìn dáng vẻ Lâm Bảo Bảo chăm chú đút cho mình, nàng ta cảm thấy vô cùng vui vẻ.

"Không được! Ta đã sắp bị ngươi đút no rồi, ngươi mau ăn đi." Ngưng Nhi cười nói.

"Vậy nếu ngươi muốn thì bảo ta nha, chỗ này của ta còn nữa đó!" Lâm Bảo Bảo vỗ vỗ túi đựng trái cây.

"Ừ." Ngưng Nhi gật đầu, nhìn về phía rừng rậm xa xa.

Nói tới thì Đại tiểu thư đã rời đi một lúc lâu rồi, tại sao còn chưa trở lại, tiểu thư không phải đã gặp nguy hiểm gì rồi chứ?

“Sạt sạt sạt…”

Ngay lúc Ngưng Nhi đang suy tư, rừng rậm xung quanh đột nhiên phát ra từng đợt âm thanh sàn sạt.

Hai mắt Ngưng Nhi nhíu lại.

Nàng không vội làm kinh động Lâm Bảo Bảo còn đang cắm cúi ăn, mà chỉ lặng lẽ cầm trường kiếm bên người lên, một khi gặp nguy hiểm giáng xuống, nàng sẽ ra tay trước tiên.

Ngay khi Ngưng Nhi đang tập trung tinh thần cao độ, bỗng một thân ảnh quen thuộc xuất hiện ở trong bóng râm, chỉ thấy Lý Ngọc Đình lôi kéo một thi thể to lớn, tay cầm trường kiếm, từ đằng xa từng bước một đi tới.

Lý Ngọc Đình tiến vào trạng thái chiến đấu hoàn toàn không giống Đại tiểu thư của một gia tộc, cả người trên dưới tản ra chiến khí và chiến ý nồng đậm.

Đây là tư chất mà một chiến sĩ cần có.

Mà một nữ nhân xinh đẹp hóa thân thành chiến sĩ, liền mang tới một cảm giác gợi cảm khó tả bằng lời.

"Con gấu hung dữ này cuối cùng cũng bị ta giết chết." Lý Ngọc Đình ném thi thể gấu lớn cao hơn ba thước lên trên nền đất trống, nhất thời bụi cát dưới đất bay mịt mù khắp nơi.

"Má ơi..."

Con ngươi Lâm Bảo Bảo trợn tròn, thế này cũng quá khoa trương rồi!

Lý Ngọc Đình mạnh như vậy sao?

Con gấu dữ kia là Yêu Thú nhị phẩm đó!

Lâm Bảo Bảo ngơ ngẩn nhìn cảnh tượng trước mặt.

"Yêu Thú lớn vậy sao?" Ngưng Nhi hoảng sợ bước tới quan sát cái xác của con gấu hung dữ kia, tuy nàng đã giết được ba Yêu Thú nhất phẩm, nhưng mà con thằn lằn ban nãy so với gấu lớn này hoàn toàn không thể bì được a!

Lần này xong rồi! Danh tiếng đều bị tiểu thư cướp đi hết!

Lâm Bảo Bảo nhất định sẽ xem thường ta.

Ngưng Nhi cuống cuồng suy nghĩ.

Mà khi Lý Ngọc Đình thấy Ngưng Nhi ôm Lâm Bảo Bảo ăn trái cây, ánh mắt nàng trong nháy mắt liền biến đổi, "Hay cho một Ngưng Nhi, thừa dịp ta không có ở đây liền bắt đầu chiếm tiện nghi của Bảo Bảo."

"Oa, đây chính là thú dữ mà người trong thành vẫn luôn bàn tán sao? Nhìn thật là hung mãnh." Lâm Bảo Bảo nhảy vụt lên, vòng quanh xác gấu lớn mấy vòng.

Mẹ ơi, con quái vật này là gấu thật sao?

Đây là khủng long thì có!

"Đương nhiên, hôm nay đi tu luyện, ta cũng thuận tiện trừ hại vì dân, ha ha." Lý Ngọc Đình khoanh tay, bày ra dáng vẻ nên có của một đại Boss.

Ở thời điểm này, dĩ nhiên phải bộc lộ ra thực lực của chính mình. Không thể để cho Ngưng Nhi cướp mất danh tiếng được.

Lâm Bảo Bảo nhìn chằm chằm Lý Ngọc Đình, nuốt nước miếng một cái.

Tại sao ta lại có cảm giác… Đại tiểu thư đây còn hung dữ hơn cả con gấu bự kia (● ̄(? ) ̄●)

"Khổ cực tỷ rồi, ăn trái cây đi." Lâm Bảo Bảo dở khóc dở cười đi tới bên cạnh Lý Ngọc Đình, kiễng chân lên, đút cho nàng một quả hồng lý tử.

Xì...

Nước trái cây ngọt lịm phun ra ngoài.

"Ưm... Ngọt thật." Lý Ngọc Đình nhổ hạt ra, hơi hơi le lưỡi.

"Đúng rồi, đây là Yêu Hạch của gấu dữ, ngươi dành thời gian luyện hóa nó đi." Lý Ngọc Đình đưa Yêu Hạch cho Lâm Bảo Bảo.

Yêu Hạch... sao mà to như quả bóng thế này?

Lâm Bảo Bảo ôm yêu hạch to không khác cái đầu mình là bao, mặt ngây ra như phỗng.

"Thôn phệ thứ đồ chơi trong tay phỏng chừng sẽ tăng lên không ít điểm kinh nghiệm." Lâm Bảo Bảo thầm nghĩ trong lòng, yên lặng mở ra chức năng thôn phệ, theo đó một luồng sức mạnh cường hãn rót vào trong cơ thể Lâm Bảo Bảo, đôi mắt hắn bỗng trở nên sáng lấp lánh có thần, trông vô cùng sinh động.

"Cảm giác thật thoải mái."

Thôn phệ xong Yêu Hạch, Lâm Bảo Bảo liếc mắt nhìn điểm kinh nghiệm, sắp sửa leo lên cấp 16 rồi.

Bảy tuổi đã là Chiến Giả Lục Tinh?

Có sợ hay không, có sợ hay không? Ha ha.

"Được rồi, các ngươi không cần phải giúp ta tu luyện nữa đâu, nghỉ ngơi một lát đi." Lâm Bảo Bảo kéo tay hai nàng, nói thật, hắn thật sự rất đau lòng cho bọn họ.

Và cả... áy náy nữa.

---------

Chương sau: Lâm Bảo Bảo Cường Đại Đến Nỗi Khiến Hai Vị Tỷ Tỷ Thật Khiếp Sợ

Bạn đang đọc Ta Là Tiên Đế Từ Năm Bảy Tuổi (Dịch) của Lung Nha
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xiao_xiao
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 14
Lượt đọc 582

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.