Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cái Chết Của Lý Quý, Kình Thiên Tông Bám Dai Như Đỉa

Phiên bản Dịch · 1851 chữ

"Lần trước mọi chuyện vẫn chưa xong, ta liền biết nhất định sẽ còn phần sau." Đám mây trôi đi, ánh trăng bàng bạc chiếu rọi lên trên thân thể cao gầy của Lý Ngọc Đình, càng tôn lên vẻ mỹ lệ của nàng.

"Lý Quý, ngươi còn gì muốn nói?" Lý Ngọc Đình chất vấn.

“Keng!”

Một đạo kiếm quang lóe lên, trong nháy mắt Trần Tường đã đẩy thanh kiếm của Lý Ngọc Đình ra, y xoay người đâm kiếm thẳng về phía nàng.

"Ồ, đây là..." Lý Ngọc Đình vội vàng quay ngược lại, trường kiếm trong tay chém tới.

“Đinh!”

Một tiếng va chạm thanh thúy vang lên, ngay cả Lâm Bảo Bảo đang ngủ say trên giường cũng bị kinh động.

"Ngươi không phải là Lý Quý?" Lý Ngọc Đình cả kinh.

"Không ổn, y là Ngũ Tinh Chiến Giả!" Lý Ngọc Đình chặn một kiếm của Trần Tường, trên mặt nhất thời lộ ra vẻ khó coi.

"Ngũ Tinh Chiến Giả!" Trong lòng Ngưng Nhi run lên.

Ngay cả Ngũ Tinh Chiến Giả cũng tới mưu hại Lâm Bảo Bảo!

Lâm Bảo Bảo đến cùng là đã dẫn cái dạng người gì tới vậy?

"Để ta mang linh oa đi, ta sẽ tha cho các ngươi một cái mạng." Trần Tường uy nghiêm nói.

"Đừng hòng!"

Lý Ngọc Đình không hề nghĩ ngợi gì đã dứt khoát nói.

Muốn Lý Ngọc Đình nàng chắp tay đưa Lâm Bảo Bảo cho người trước mắt ư? Không bằng một kiếm giết chết nàng đi.

"Ha ha, đây là ngươi tự tìm đường chết."

Kình Thiên kiếm pháp!

“Vèo!”

Một đạo hàn mang sắc bén đâm thẳng về phía Lý Ngọc Đình, tốc độ của đường kiếm này cực nhanh, mắt thường thật sự rất khó nắm bắt.

Có thể đem kiếm pháp tu luyện tới cảnh giới như vậy, nhất định không phải là nhân vật tầm thường.

"Kình Thiên Tông! Ngươi là người của Kình Thiên Tông!"

Cả người Lý Ngọc Đình run rẩy, một kiếm chặn lại. Ngưng Nhi cắn răng, bất chợt xông ra.

"Ngưng Nhi, cẩn thận."

“Đinh!”

Kiếm quang quét ngang, Trần Tường chẳng qua chỉ dùng sức nhẹ nhàng một chút đã bức lui được Ngưng Nhi.

"Ha ha, một Tam Tinh Chiến Giả, một tên Chiến Đồ, vậy mà hai ngươi cũng dám ngăn cản Trần Tường ta?"

"Thật là đáng tiếc, thế nhưng bây giờ ngươi muốn đầu hàng cũng đã không còn kịp, phàm kẻ nào đã thấy qua mặt của Trần Tường ta thì kẻ đó đều phải chết."

Trần Tường tuyệt đối không có cái gì gọi là thương hương tiếc ngọc, nếu không Kình Thiên Tông cũng đã chẳng phái hắn tới đây bắt Lâm Bảo Bảo.

"Ngưng Nhi, ngươi không sao chứ?" Lý Ngọc Đình tiến lên đỡ Ngưng Nhi, sốt ruột hỏi.

"Hắn thật mạnh." Ngưng Nhi thở hổn hển, đáp.

"Vèo!"

Trần Tường lười quan tâm đến Lý Ngọc Đình và Ngưng Nhi bên này, y xoay người, nhanh nhẹn xông tới trước gian phòng của Lâm Bảo Bảo.

Đúng lúc đó.

“Két…”

Cửa phòng lại từ từ mở ra.

Lâm Bảo Bảo mở cửa phòng, đôi mắt còn díp lại vì buồn ngủ, mông lung nhìn một vòng mấy người trong viện, biểu tình cực kỳ đáng yêu, đoạn hỏi: "Ồ? Các ngươi đang chơi cái gì vậy?"

Lâm Bảo Bảo ngây ngô hỏi.

Nếu muốn đánh bại địch nhân, thì trước hết phải để cho đối thủ buông lỏng cảnh giác đối với mình.

Dù sao Lâm Bảo Bảo bây giờ chỉ mới là Tứ Tinh Chiến Giả, có vượt qua được Trần Tường hay không cũng là một ẩn số.

"Là ngươi!"

Trong nháy mắt, ánh mắt của Trần Tường đã tập trung quét một vòng lên người Lâm Bảo Bảo.

"Bảo Bảo, không được!"

"Bảo Bảo, chạy mau!"

Một khắc Lâm Bảo Bảo xuất hiện kia, trái tim của Lý Ngọc Đình và Ngưng Nhi đều như muốn ngừng đập, khoảng cách xa như vậy, căn bản là các nàng không thể kịp bảo vệ Lâm Bảo Bảo.

"Nhiệm vụ hoàn thành thật dễ dàng."

Trần Tường cười lạnh một tiếng, bàn tay xòe ra, chộp thẳng về phía trước, sau đó y liền xoay người định rời đi.

Thế nhưng Trần Tường vừa đi được hai bước liền nhướng mày lên, y quay đầu lại, phát hiện thế mà mình lại vừa bắt vào khoảng không.

"Ta ở đây này!"

Lâm Bảo Bảo ngồi ở trên nóc nhà, lúc lắc hai cái chân nhỏ, còn hướng Trần Tường vẫy vẫy tay.

Chết tiệt!

Lâm Bảo Bảo phóng lên đó từ lúc nào?

Lý Ngọc Đình và Ngưng Nhi cũng ngây ngẩn cả người.

Nói tới sức mạnh, đối với võ giả cùng đẳng cấp thì Lâm Bảo Bảo nhiều lắm cũng chỉ là một thằng oắt con.

Nhưng nếu bàn về tốc độ, dù ngươi cao hơn hắn hai ba cấp thì cũng chưa chắc đã chạy nhanh bằng Lâm Bảo Bảo.

"Hừ."

Ngay từ đầu, nghe nói đám người Vương Hằng và Lý Quý đều chịu thiệt ở trên tay Lâm Bảo Bảo, Trần Tường còn có chút không tin.

Bây giờ nhìn lại, tiểu tử này đúng là có điểm quái dị!

Thế nhưng có bản lĩnh hơn nữa thì cũng chỉ là một đứa bé mà thôi.

Ranh con hỉ mũi chưa sạch như hắn có thể đánh lại đại nhân như Trần Tường y sao?

Đùa gì thế?

Trần Tường tung người nhảy lên cao, hướng thẳng đến chỗ Lâm Bảo Bảo đang ngồi, mà Lâm Bảo Bảo ngược lại không hề né tránh, hắn chỉ thuận tay cầm lên một mảnh ngói vỡ, đột ngột vung tay ném ra ngoài.

Lần trước không thành công, lần này lại muốn tới đây ám toán ta?

Ta cho ngươi tới! Ta đập chết ngươi!

“Đinh!”

“Đinh!”

“Đinh!”

Ha ha!

Lâm Bảo Bảo không ngừng ném những mảnh ngói vỡ ra, công kích ào ạt như vậy khiến Trần Tường nhất thời chỉ có thể huơ kiếm ngăn cản.

Tuy vóc dáng nhỏ bé nhưng dù sao Lâm Bảo Bảo cũng là một Tứ Tinh Chiến Giả a!

Đến thời điểm hiện tại, Trần Tường mới minh bạch vì sao Vương Hằng và Lý Quý lại phải ăn quả đắng từ trên tay Lâm Bảo Bảo.

Thì ra tên tiểu tử này lại là một võ giả.

"Đã như vậy..."

Đôi mắt Trần Tường dần dần trở nên âm trầm hẳn. Trước khi phái ta tới đây, tông chủ đã từng dặn dò qua, sinh tử đều được.

Cho nên…

Chiến Khí trên người Trần Tường nhanh chóng ngưng tụ, trong nháy mắt, một cỗ khí tức cường thịnh đã bộc phát ra.

"Tiểu thư, làm sao đây?" Ngưng Nhi sững sờ nhìn cảnh tượng trước mặt.

"Liệt Hỏa Chưởng Pháp!"

“Vèo!”

Một đạo kiếm quang đâm ra.

Đúng lúc ấy, từ trên nóc nhà bỗng xuất hiện một đạo thân ảnh, thân thể của người vừa tới có chút gù lưng, trên tay còn đang cầm một ngọn Hỏa Diễm đỏ rực!

"Đạt thúc!"

“Oành!”

Hỏa Diễm chưởng vỗ thẳng vào giữa lồng ngực Trần Tường, thế nhưng y cũng kịp thời đâm mạnh một kiếm xuyên qua bả vai của Đạt thúc, máu tươi bắn tung tóe.

"Ngươi..."

Thấy tình cảnh đó, Lý Ngọc Đình bèn nắm bắt cơ hội phóng lên, một kiếm đâm tới, kiếm phong xuyên qua thân thể của Trần Tường khiến máu y chảy lênh láng khắp kiếm.

"Đừng xem." Đạt thúc lấy tay che hai mắt Lâm Bảo Bảo lại, ông không muốn để cho Lâm Bảo Bảo nhìn thấy một màn mưa bùn máu tanh như thế.

"Bảo Bảo." Giết Trần Tường xong, Lý Ngọc Đình lập tức tiến lên xem tình trạng của Lâm Bảo Bảo.

Kình Thiên Tông!

Lâm Bảo Bảo nắm chặt tay lại, nghiến răng nghiến lợi suy nghĩ.

Mặc dù bề ngoài của Lâm Bảo Bảo hiện giờ nhìn qua là một đứa bé, tuy nhiên phải biết là đời trước hắn đã trưởng thành.

Kình Thiên Tông liên tục phái người giết ta, là vì gã tông chủ khốn kiếp ấy cứ nhăm nhe muốn lấy máu của Lâm Bảo Bảo ta ư?

Lâm Bảo Bảo hít sâu một hơi, nhìn một vòng xung quanh những người đang ở trong sân này, bọn họ đều là những người thật lòng quan tâm đến hắn.

Thật ra thì, cho dù bọn họ không xuất hiện, Trần Tường cũng không thể giết chết Lâm Bảo Bảo hắn được.

Lâm Bảo Bảo đối với thực lực của mình vẫn có chút tự tin.

"Đạt thúc, thương thế của người sao rồi?" Ngưng Nhi vội vã chạy đến xem xét vết thương của Đạt thúc.

"Bị thương ngoài da thôi." Đạt thúc trả lời.

Nhìn thi thể trong sân, ánh mắt Lý Ngọc Đình hiện ra sự lạnh lùng cực điểm: "Đạt thúc, người của Kình Thiên Tông làm sao có thể xuất hiện ở nơi này được? Hơn nữa còn có thể vô thanh vô tức đi đến tận đây, thậm chí còn biết luôn Lâm Bảo Bảo đang ở phòng nào?"

Lý Mạnh Đạt ôm bả vai, cắn răng đáp: "Đại tiểu thư, ta sẽ nhanh chóng tra ra, không ngờ võ quán lại có phản đồ!"

...

Thành Thanh Dương, trong gian phòng bao ở một tửu lầu nọ.

"Cùng Vương công tử hợp tác, thật là một đại vinh hạnh của Lý Quý ta." Vừa nói, Lý Quý vừa tươi cười, nhẹ nhàng cụng ly với Vương Hằng.

Vương Hằng khẽ khẽ lắc ly rượu, ánh mắt mông lung nhìn về phía trước, bên trong sương phòng có không ít thiếu nữ đang rộn ràng múa hát, trông cực kỳ xinh đẹp, quyến rũ.

"Giờ này hẳn là Trần Tường đã lấy mạng tiểu thí hài kia rồi." Vương Hằng khoanh tay, khẽ cười một tiếng.

"Đó là dĩ nhiên, Trần Tường là cảnh giới gì? Đối phó với một đứa bé còn không phải là thò tay vào rổ bắt cá sao?" Lý Quý hoàn toàn quên mất chính hắn đã bị Lâm Bảo Bảo đánh cho sưng mặt như thế nào.

"Vương công tử, ly này ta mời ngươi." Lý Quý giơ ly lên, đắc ý cười lớn.

Vương Hằng cũng giơ ly lên, hướng về phía Lý Quý bày tỏ thành ý.

“Rầm!”

Cửa sương phòng trong nháy mắt bị người ta đá một cái vỡ vụn, mảnh gỗ đập thẳng vào bức tường đối diện, một thanh trường kiếm vèo một cái, bay thẳng ra khỏi vỏ, ngay lập tức xuyên qua thân thể của Lý Quý.

"Tên gia hỏa chết tiệt, dám phản bội võ quán, chém!" Trước cửa bao sương, Ngưng Nhi đang lạnh lùng đứng đó, khí thế hừng hực, nhìn chằm chằm tên phản bội Lý Quý.

--------

Chương sau: Thân Thế Khủng Của Lâm Bảo Bảo. Nhất Định Phải Trở Nên Mạnh Hơn!

Bạn đang đọc Ta Là Tiên Đế Từ Năm Bảy Tuổi (Dịch) của Lung Nha
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xiao_xiao
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 24
Lượt đọc 576

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.