Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

cuộc gặp gỡ định mệnh

Tiểu thuyết gốc · 2552 chữ

quay lại với Tiểu Long, sâu khi cô gái kì lạ kia ngất xỉu, Tiểu long lập tức tiến lại kiểm tra. Cô gái có một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, ngủ qua tinh xảo, long mi cao vút cùng cặp chân mày lá liễu vô cùng mỹ lệ, có điều chắt do trọng thương nên sắt mặt tái nhợt làm lộ ra vẻ cao lãnh trên khuôn mặt, không những vậy, trên đầu cô gái còn mọc lên hai cái sừng nhìn rất kì lạ. trong lòng tiểu long đang do dự có nên cứu cô gái nọ hay không thì bỗng nhiên cô gái mở mắt, lập tức vung chưởng vào lòng ngực tiểu long, do có đề phòng từ trước nên tiểu long lập tức lùi thật nhanh về sau, nhưng cô gái gắt gao dí láy tiểu long, do cô gái kia đã sức cùng lực kiệt nên đã bổ nhào tới trước đâm vào tiểu long, làm cho tiểu long lảo đảo, chợt chân lao xuống vực, nhưng trong tay tiểu long vẫn gắt gao ôm lấy cô gái. hai người lao nhanh xuống vực, không ngờ lại rơi vào một hang động sâu khoản 50 mét. cũng may, dưới hang động là một hồ nước, thân thể tuy đau nhức nhưng tiểu long vẫn có thể vùng vẫy bơi lên khỏi mặt nước, nhưng cô gái kia thì trực tiếp thảm rồi, trong người đang mang trọng thương, thân thể vô lực, trực tiếp chìm xuống đáy hồ. sâu phút chốc lưỡng lự. tiểu long vẫn lặng xuống, cố kéo cô gái kia lên. sâu khi lên bờ, tiểu long tham lam hít từng ngụm khí lớn. diều cô gái kia lên một mỏm đá, tiểu long liền cởi y phục phía ngoài của mình, sâu đó đi xung quanh tìm củi cùng vật liệu nhóm lửa, đối với một người đã từng lánh nạng như tiểu long vì hắn biết việt cần thiết bây giờ là giữ ấm cơ thể và cả cách tạo ra lửa đối với tiểu long là vô cùng đơn giản. loay hoay được một lúc thì tiểu long cũng đã nhóm được một đống lửa, cô gái vẫn bất động nằm đó. tiểu long lần này đã không còn dám tiến lại gần cô gái nửa, chỉ lẳng lặng ngồi đấy sưởi ấm và hong khô bộ y phục. đến khi y phục của tiểu long đã khô, hắn lập tức khoát lên rồi sau đó đi xung quanh kiếm đường để đi ra cái hang động này. hắn đã đi xung quanh nhưng vẫn không phát hiện được gì, bỗng nhiên có một âm thanh cất lên.

nước, cho ta nước.

tiểu long quay người lại thì đã thấy cô gái đang chống tay vùng dậy, tiểu long sau một lát suy nghĩ liền dùng một cái lá sen ven hồ để múc cho cô gái một ích nước mang đến, bước chân của tiểu long vẫn từ từ cẩn thận. cô gái cũng nhìn ra suy nghĩ của tiểu long liền lên tiến.

yên tâm đi, ta không làm hại đến ngươi đâu.

tuy là nghe vậy, nhưng cảnh giác của tiểu long đối với cô gái vẫn không hề giảm. cô gái nhận được nước từ tay tiểu long liền uống sạch. trong lúc đó, tiểu long vẫn một mực cảnh giác cô ấy, uống song, cô gái lại nhìn tiểu long hỏi.

Ngươi tên là gì?

Ta tên Đoàn Tiểu Long. còn cô, cô tên gì, sao lại xuất hiện ở núi Cô Phong.

cô gái cười nhạt đáp. ta tên Long Ngạo Nhi, còn lý do tại sao ta ở đây thì một phàm nhân như ngươi không cần biết.

Tiểu long bất giác siết chặt bàn tay, tuy không bao giờ thể hiện ra, nhưng hai chữ phàm nhân này lại là vết thương trong lòng của tiểu long, vì hai chữ phàm nhân này mà hắn bị người người coi thường, đau khổ nhất là vì hai chữ phàm nhân này đã chú định, hắn không thể báo thù cho phụ mẫu của hắn, không thể che chở, bảo vệ cho muội muội hắn. Thật ra trước đây, ở thành ngư long, hắn cũng đã muốn bước trên con đường tu luyện, vì vậy cha hắn đã mời rất nhiều vị đạo trưởng đến để tìm cách chữa trị cũng như nhận hắn làm đệ tử. nhưng tất cả đều lắc đầu, từ đấy hắn đã chú định đi trên con đường phàm nhân.

Nhận thấy ánh mắt không cam lòng của tiểu long, ngạo nhi lại cười lên thật to. Ngươi có biết bao nhiêu người muốn tu luyện lại không được không, ngươi có biết bao nhiêu người sau khi tu luyện thành đại đạo lại muốn trở thành một phàm nhân không, tất cả trú định ở một chữ duyên, ngươi không có duyên tu luyện cũng không cần cưỡng cầu. đừng có cố chấp với con đường đã chú định toàn xương khô này, cứ bình phàm làm một người thường, an an ổn ổn sống qua ngày cũng không tệ mà.

Ánh mắt tiểu long trở lên giận dữ, hét thật to vào mặt cô gái. Ngươi có biết phụ mẫu ta chết như thế nào không, ngươi có biết sư muội ta đã như thế nào mà qua đời không, ngươi có thấy được cảnh trên trên dưới dưới hơn trăm mạng người cùng gia tộc bỏ mình như thế nào không, căn bản ngươi không phải là ta, ngươi không có tư cách cao cao tại thượng, đứng phía trên cao rồi phán xét cuộc đời ta.

đây là lần đầu tiên trong đời, tiểu long nổi giận đến vậy, hắn chưa bao giờ thể hiện ra bên ngoài cảm xúc thật của mình, hắn cũng không thể ngờ, oán khí cùng nổi hận của hắn lại to lớn đến thế, nhưng tất cả đều được tiểu long chôn vùi dưới đáy lòng. cô gái đã sững sờ, khuôn mặt trở nên ngốc trệ. cô ta cũng không thể ngờ, tiểu long nhìn bề ngoài chỉ mới 9 tuổi, nhưng đã trải qua không ích chuyện như vậy. cô gái lại trầm mặt xuống, không phải cô ta tức giận vì tiểu long chỉ là một phàm nhân nhưng lại vô lễ với mình như vậy, mà là vì cô ta cũng không rõ, cô ta không thể hiểu rõ những gì tiểu long đã trải qua, tuy bề ngoài cô ấy cũng tầm 10 tuổi nhưng thật ra yêu tộc luông có tuổi thọ dài hơn so với nhân tộc, vì vậy cô ấy đã sống hơn 100 năm rồi, nhưng những gì tiểu long trải qua, cô gái cũng thấy bất ngờ.

Tiểu long cũng biết mình đã thất thố, liền lập tức yên lặng, quay lưng đi về phía đống lửa và ngồi xuống. cô gái cũng yên lặng, phất tay một cái , một cái lọ đang được liền xuất hiện, cô gái lập tức uống vào rồi yên lặng trị thương.

vài canh giờ sau, cô gái dừng trị thương vì biết thương thế của bản thân trong nhất thời cũng không thể trị khỏi. cô gái đã lấy lại một chút khí lực, đứng dậy, tiến đến gần đống lửa, tiểu long vẫn cảnh giác, sâu khi thấy cô gái tiến lại liền đứng dậy, cô gái lập tức nói mình không có át ý, sâu đó đi lại lại gần đống lửa và ngồi xuống, tiểu long cũng phần nào an tâm, ngồi xuống cạnh cô gái, nhưng vẫn cách một khoảng cách nhất định. dưới ánh lửa bập bùm, cô gái dường như xinh đẹp hơn bao giờ hết, sắt mặt cũng trở nên hồng hào, đôi môi càng đỏ mọng kinh người, nhưng vẻ mặt lại không kém phần cao ngạo tựa như tiên tử cao cao tại thượng, cặp sừng trên đầu lại không làm mất đi vẻ đẹp mĩ lệ trên không mặt, ngược lại, cặp sừng cà tạo thêm điểm yêu dị khó tả trong nét đẹp ấy. trằm mặt được một lát, cô gái hỏi Tiểu Long, ngươi có muốn đi với ta không? tiểu long sững sờ, lắp bắp hỏi, ngươi muốn đưa ta đi đâu?

âm dương cốc, nơi đó có thứ ta cần, mà cũng là thứ ngươi cần lúc này.

tiểu long cảnh giác hỏi. Là thứ gì?

âm dương trì, ta muốn mang nước của âm dương trì về để cải mệnh cho sư huynh ta. âm dương trì, một lần âm dương một lần sinh tử, cải mệnh âm dương, nhiếp bàn trọng sinh. ta nghĩ, đối với ngươi cũng rất có lời, chắt có thể cải mệnh cho ngươi, nhiếp bàn trọng sinh, có khi, ngươi có thể tu luyện.

Nghe đến đây, tiểu long lòng đã không thể kiềm chế được nửa. hắn bật người đứng dậy, hắn muốn đi ngay bây giờ. Ngạo nhi nhìn ánh mắt mong chờ của tiểu long liềng nở nụ cười, muốn đi, ngươi biết âm dương cóc là nơi như thế nào không. đấy là một nơi quỷ quái, trăm người đi, chưa chắc đã có một người sống sót đi ra, một tên phàm nhân như ngươi, ngươi có chắc là mình sẽ sống sót tới được âm dương trì hay không.

Trăm người đi không chắt có một người sống sót thì sao, ta sống như vầy thì có khát dì đã chết, chết một lần nữa thì có sao, cùng lắm thì thể sắt ta chết đi mà thôi, tinh thần ta vốn dĩ đã chết từ khi sư muội ta chết đi ngay trong vòng tay của ta rồi.

Ngươi còn rất trẻ, nhân sinh của ngươi còn rất dài, đâu phải những gì ngươi trải qua đã là tất cả đâu, tương lai còn nhiều điều mới mẻ đang chờ ngươi mà.

Tiểu long liền quỳ xuống, trước đây cha đã từ dạy ta, dưới đầu gối nam nhân có vàng, chỉ quỳ phụ mẩu, quỳ nhân sinh. nhưng hôm nay ta quỳ xuống cầu sinh ngươi mang ta đi theo, ý ta đã quyết ta cầu xin ngươi.

Ngạo nhi không hề đỡ tiểu long dạy, vì cô ta biết, đây đã là sĩ diện cuối cùng của nam tử trước mặt. cô ta mỉm cười đáp, được, vậy ta sẽ mang theo ngươi. nhưng trước tiên phải đợi ta điều chị xong vết thương đã.

Tiểu long lập tức đồng ý, tiểu long đã đưa ra đề nghị. vậy không bằng đến đình viện ngọn núi cô phong để trị thương, vì hắn biết nơi đó rất dồi dào linh khí, vã lại nơi đó cũng vô cùng yên tỉnh.

vậy là nhờ vào chút ích khí lực của ngạo nhi đưa cả hai ra khỏi sơn động, cả hai đã cùng nhau tiến về đình viện, tiểu long đã nhường căn phòng của mình để Ngạo nhi chửa thương, còn hắn ngày đêm miệt mài làm một cái gì đó ở phía sau đình viện.

Ngạo nhi sâu hơn một tuần điều trị vết thương thì tất cả thương thế trên người đã hoàn toàn được trị khỏi. cô ấy bước ra khỏi phòng thì lập tức thấy tiểu long đang mày mò cái gì đó ở vườn hoa, cô đi lại xem xét thì thấy tiểu long đang điều chỉnh một con quay lớn, vì tính tò mò ngạo nhi liền hỏi.

ngươi đang làm cái gì vậy.

Ta đang làm một cái ròng rọc lớn, dựa trên con quay và lực đẩy phía sau núi để làm một cái hệ thống tưới hoa. để tránh sâu khi ta rời đi thì lại không có ai tới nước cho những đóa hoa này.

Ta không ngờ ngươi lại thông minh vậy đấy, mà cũng không ngờ ngươi lại yêu thích hoa đế vậy đấy.

thật ra đây là vườn hoa mà trưởng lão núi Cô phong này yêu thích, cô ấy đã thu nhận ta, vì vậy ta chỉ muốn làm chút gì đó cho cô ấy thôi, mà ngươi trị thương song rồi hả.

đúng vậy, bay giờ ta với ngươi có thể lập tức lên đường, mà chờ đã, ta phải xóa đi mọi dấu vết trong đình viện, kẻ trưởng lão của ngươi về lại phát hiện ra ta thì rất phiền phức cho ngươi.

đúng vậy, đa tạ ngạo nhi cô nương đã suy nghĩ chu toàn

không cần gọi ta là cô nương đau, cứ gọi ta là ngạo nhi là được rồi.

vậy cô cũng đừng nói ta là ngươi này ngươi nọ, ta có tên, gọi ta Tiểu Long.

sau khi ngạo nhi xóa toàn bộ vết tích yêu khí của mình trong đình viện, tiểu long cũng viết một lá thư để lại cho trưởng lão hà nguyệt thu. thì ngạo nhi liền đưa cho tiểu long một tòa tháp nhỏ, tòa tháp không cao lắm, chỉ tằm một gan tay, ngạo nghi kêu tiểu long cầm lấy tiểu tháp, cô ta sẽ chui vào trong tiểu tháp để tiểu long mang ra ngoài, vì một yêu tộc như ngạo nhi khi xuống núi sẻ rất dễ gây ra những rắc rối không đáng có. Thế là tiểu long mang theo tiểu tháp xuống núi, vẫn là những ánh mắt xem thường đó. nhưng tiểu long vẫn hững hờ và rời đi thật nhanh, nhiều người thấy tiểu long tiến ra cửa chính của hoa kiếm tông thì nở một nụ cười lạnh, có người còn nói lớn, cuối cùng ngươi cũng hiểu nơi đây không thuộc về phàm nhân như ngươi sao. tiểu long quay đầu nhìn lại thì thấy một nữ tử, lại là cô gái đã trêu đùa tiểu long khi trước, cô gái nở một nụ cười đắc ý. tiểu long quay lại, nở một nụ cười thật tươi, sau đó đi lại gần cô gái ấy, sư tỷ, sư đệ có thể hỏi danh tính của sư tỷ không. cô gái nở nụ cười lạnh, một con kiến phàm nhân như ngươi thì cần gì biết tên ta, mà thôi, nói cho ngươi biết cũng chả sao, ta tên lương khánh linh. trong khi nói thì cô ta vẫn không hề dừng cười lạnh, vẫn cho là mình cao cao tại thượng. tiểu long lập tức trằm mặt xuống, không nói thêm câu nào cả, lập tức rời đi trước những ánh mắt giễu cợt của mọi người xung quanh. Ngạo nhi tuy ở bên trong bảo tháp nhưng vẫn có thể cảm nhận biến hóa bên ngoài. cô ấy đủ sức một kích giết chết toàn bộ những đệ tử nhỏ bé bên ngoài, nhưng cô ta không hề làm vậy, vì cô ấy hiểu, sẻ có một ngày, người nam nhân ấy sẻ cho tất cả người ở đây trả một cái giá không hề nhỏ, vì cô ta biết, tiểu long không phải thiện nam tín nữ gì, chỉ là cậu ta chưa đủ khả năng mà thôi. tiểu long vẫn tiếp tục rời đi trong sự cười nhạo của mọi người

Bạn đang đọc Ta là ta sáng tác bởi MeowNgu1808
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MeowNgu1808
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.