Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khẩu Hiệu Bịp Người . . .

Phiên bản Dịch · 2812 chữ

EDIT: NIỆM

NGUỒN: KHỞI PHONG DIỆP VŨst111

“Ý cô là mặc kệ hắn không quan tâm à?” Người đàn ông đen sầm mặt.

“Đương nhiên không phải, tôi chỉ là hy vọng ngài có thể nắm chắc mọi thông tin của đối phương một cách rõ ràng, sau đó chọn ra một khe hở mới ra tay.”

“Khe hở? Nói dễ vậy sao, tính cảnh giác của hắn vẫn luôn rất cao, cho tới bây giờ cũng chưa để cho mình trúng đạn.”

“Vì thế ngài cần phải chuẩn bị chu đáo, giày vò tính nhẫn nại của đối phương, hơn nữa lần hành động này, mặc dù có một tổ chức xã hội đen khác yểm trợ, đối phương chẳng hề biết ta không phải là người của tổ chức xã hội đen đó, nhưng cũng đã bứt dây động rừng, sợ rằng sắp tới phòng bị bên trong của đối phương chỉ biết càng mạnh hơn chứ không yếu đi. Hơn nữa các ông ngay cả bên cạnh hắn có một cao thủ bảo vệ cũng không biết, chỉ có thể nói công việc thu thập thông tin của các ông chẳng hoàn mỹ gì cả, vì thế kế tiếp, hy vọng bộ phận Thông tin lại một lần nữa thu thập thông tin đến mức hoàn chỉnh mới lại bảo người của bộ phận Hành động chúng tôi làm việc.” Trác Tiểu Tuyên lạnh nhạt phân tích, chỉ cần tổ chức Z không ở trong khoảng thời gian ngắn ra tay với Cao Chính Nghiệp, thì cô có thể nhân cơ hội ở trong khoảng thời gian ấy trị lành nội thương, tiếp tục làm một trận sinh tử với U Minh.

Người đàn ông cúi đầu trầm tư một lát, ngẩng đầu nói với Trác Tiểu Tuyên: “Vậy cô đi về đi, khi có thông tin lại báo cho cô.”

Sau khi Trác Tiểu Tuyên đi ra từ bộ phận Thông tin liền trở về Trác gia, viết soàn soạt lên trên một tờ giấy trắng “Đã ra ngoài, đừng tìm” dán trên cửa phòng, sau đó liền khóa cửa ngồi xếp bằng ở trong phòng luyện công chữa thương, luyện một cái chính là cả ngày, đói bụng thì vào nhà bếp tùy tiện tìm ít đồ dằn bụng.

Mãi cho đến ngày thứ năm, cô mới nhận được thông báo hành động, cô thu thập chuẩn bị xong, mở máy vi tính lên, sau khi đã gửi thư tín viết xong từ hai ngày trước, mới vác ba lô lên ra khỏi nhà.

Bộ phận Thông tin trải qua năm ngày thâu đêm suốt sáng không ngừng nghỉ thu thập thông tin, cuối cùng cũng xác định được đêm mai Cao Chính Nghiệp sẽ đến khu vực biên cương Tây Bắc giao dịch với con buôn vũ khí, mà lần hành động này ngoại trừ người của tổ Ám sát thuộc bộ phận Hành động của tổ chức Z ra, bên kia của bộ đội đặc chủng cũng sẽ có hành động. Nhưng tổ chức Z là một tổ chức độc lập, ngoại trừ vài lãnh đạo quốc gia thống lĩnh tổ chức này ra, còn lại không ai biết sự tồn tại của tổ chức này. Vì thế bên bộ đội đặc chủng không biết lần hành động này còn có người của tổ chức Z tham gia, tổ chức Z cho rằng mỗi người lo việc của đôi bên, hơn nữa có người của bộ đội đặc chủng càng có lợi hơn cho họ, đã có thể làm lẫn lộn đường nhìn, ẩn giấu sự tồn tại của phe mình, lại vừa có người phụ trách dọn dẹp tụi lâu la và đoạt lại những vũ khí đấy của bọn chúng, mà tổ chức Z bọn họ chỉ phụ trách ám sát nhân vật lão đại.

Bởi vì lần hành động này, bộ phận Hành động đã phái hai tổ viên của tổ Ám sát đi, trong đó một là Trác Tiểu Tuyên, một người khác là người đàn ông Trác Tiểu Tuyên chưa gặp bao giờ, mà thật ra có gặp mặt rồi gặp lại lần nữa cũng không nhận ra được, bởi vì khi bọn họ hành động hoặc là hóa trang đến mức không nhận ra dáng vẻ ban đầu, hoặc là cứ đội một cái mũ trùm đầu chỉ lộ ra mắt.

Hai người lặng lẽ ngồi ở trên máy bay, trong lúc đó cũng không nói chuyện với nhau, Trác Tiểu Tuyên không có việc gì lau chùi khẩu súng trong tay, nhưng mạch suy nghĩ lại bay đi xa tới trên người của Ân Húc Đông ở thành phố B, cậu ta nhận được thư tín thì sẽ như thế nào nhỉ?

Ân Húc Đông mở hòm thư, kiểm tra thư tín mới nhận được, người gửi thư là một người giấu tên, cậu nghi ngờ mở thư tín ra xem.

“Nếu như tôi trở lại, thì chúng ta lập tức kết hôn.”

Nội dung thư rất ngắn, song cũng rất khó hiểu, cậu nghĩ rằng có phải có người gửi sai rồi hay không? Hoặc là trò đùa nào đấy trêu người? Bỗng nhiên cậu nghĩ đến một khả năng, cái này có khi nào là Tuyên Tuyên gửi không? Cậu tiếp tục đọc lại nội dung một lần nữa, kết hôn? Ân Húc Đông nhìn cái từ ngữ đó, mặt có chút hơi nóng lên, việc này có khi nào quá sớm hay không? Bọn cậu vừa mới lên đại học mà, chưa kể còn chưa tới tuổi pháp luật quy định nữa, dù thế nào đi chăng nữa cũng phải đợi đến sau khi tốt nghiệp đại học mới bàn chuyện hôn nhân chứ. Cậu vừa cười ngây ngô vừa xem đi xem lại bức thư, câu nói này hình như có chút kỳ lạ, trở về, trở về… Mặt của cậu lập tức trắng bệch, em ấy nhất định là phải đi làm nhiệm vụ vô cùng nguy hiểm, nếu không sẽ không nói như vậy! Cậu không phải đã nói với em ấy gặp nguy hiểm thì cứ chạy ngay sao? Em ấy cũng đã hứa với cậu rồi! Giờ thì giỏi hơn, thương còn chưa lành lại còn dám đâm đầu vào họng súng!

Ân Húc Đông giận đến răng ngứa ngáy, nhưng lại vô cùng lo lắng, hai loại tâm trạng song song hành hạ cậu ta đến mức đứng ngồi không yên, níu chặt cổ áo đi tới đi lui chung quanh trong nhà, loại tâm trạng căng thẳng bất an ấy cũng đã nhiễm tới Khả Khả lông vàng nằm trên mặt đất, nó đứng dậy bổ nhào vào Ân Húc Đông, giờ nó đã trưởng thành, một con chó to như thế bổ nhào vào một lực không nhỏ qua, cả người Ân Húc Đông bị lông vàng làm ngã đụng vào trên sô pha, lưỡi thì liếm lên mặt cậu ta, cậu ta đẩy nó ra chửi mắng, “Liếm liếm liếm cái gì! Giờ bố mày đang bực! Cút một bên liếm lông của mày đi!”

Khả Khả lông vàng tủi thân kêu ư ư đi ra khỏi người cậu ta, nằm lại trên mặt đất như lúc đầu, ngước mắt lên nhìn chằm chằm vào Ân Húc Đông lại tiếp tục nôn nóng bất an đi qua đi lại.

Máy bay trực thăng chở hai người Trác Tiểu Tuyên đậu ở trên mảnh đất trống của thành phố biên giới Tây Bắc thả họ xuống liền bay đi. Hai người Trác Tiểu Tuyên chuyển sang ngồi trên một chiếc xe việt dã được đưa vào trong vùng rừng khu vực ngoại ô, hai người ở trên đất tuyết vừa đi vừa chuyển người ra sau quét tuyết để che giấu dấu chân của bọn họ, khi sắp đến địa điểm thông tin nói là Cao Chính Nghiệp sẽ cùng con buôn vũ khí giao dịch, thì Trác Tiểu Tuyên nói với người đàn ông ở đằng trước cô: “Đến tình hình đặc biệt lúc ấy tôi sẽ dụ vệ sĩ bên người Cao Chính Nghiệp rời đi, Cao Chính Nghiệp liền giao cho anh phụ trách. Nhớ phải ở sau khi tôi dụ tên vệ sĩ kia rời đi, anh mới ra tay với Cao Chính Nghiệp.”

“Được.” Người đàn ông cái gì cũng hỏi liền sảng khoái đồng ý.

Sau khi hai người lựa chọn một nơi để mai phục cho riêng mình, kéo một miếng vải màu trắng đắp ở trên người, nằm sấp trên đất tuyết chỉ lộ ra một khe hở nhỏ dùng để quan sát tình hình bên ngoài.

Hai người bọn họ biết người của bộ đội đặc chủng quốc gia cũng sẽ tới, cho nên lựa chọn vị trí cực kỳ thận trọng, sau khi loại trừ hết tất cả vị trí mai phục có điều kiện tốt nhất, bọn họ hơi dựa ra sau một chút, nhường vị trí có thể mai phục đằng trước lại, để tránh hai nhóm đụng vào, may mà hai người bọn họ, biết những người đó là bộ đội đặc chủng, nhưng bộ đội đặc chủng không biết sự hiện hữu của bọn họ, đoán chừng nếu như nhìn thấy mặt sẽ xem hai bọn họ như là tuần tra của địch mà tiêu diệt. Vì thế để tránh hiểu lầm cùng với phiền phức không cần thiết, bọn họ sẽ ráng tránh những nơi cùng bộ đội đặc chủng đụng nhau. Khi bọn họ mai phục chưa được bao lâu thì lại có một nhóm người sang đây, xem trang phục trang bị của bọn hắn, có thể biết bọn hắn chính là bộ đội đặc chủng quốc gia được cử đến đây. Bọn hắn nhanh chóng tách ra mai phục ở trong đất tuyết.

Qua một đoạn thời gian rất dài, máy trong tai của Trác Tiểu Tuyên truyền đến giọng nói nhẹ nhàng của người đàn ông đối diện, “Đến rồi.”

Trong núi rừng vắng lặng ấy, liền nghe thấy tiếng động cơ của xe hơi vang lên ở xa xa, Trác Tiểu Tuyên từ khe hở nhỏ nhìn về nơi có âm thanh, liền nhìn thấy vài chiếc xe tuyết việt dã từ đằng xa chạy qua đây.

Trác Tiểu Tuyên cẩn thận hoạt động thử tay chân bởi vì nằm trong tuyết mà đông lạnh có chút cứng ngắc, nắm tay lại duỗi thẳng nắm tay lại duỗi thẳng từng ngón từng ngón tay, cùng lúc đó, cũng có một vài chiếc xe việt dã chạy từ đường núi bên cạnh qua, người trên hai bên xe đều đứng dậy, trên tay đều cầm một cây súng tiểu liên, cảnh giác quan sát động tĩnh chung quanh.

Nơi hai người Trác Tiểu Tuyên mai phục có chút xa, cộng thêm ánh sáng phản chiếu trên tuyết, khiến họ không thể thấy rõ được, nhưng bọn họ lại không thể lấy kính viễn vọng ra dùng, bởi vì thấu kính của kính viễn vọng sẽ xuất hiện ánh sáng phản xạ làm bại lộ hành tung của bọn họ.

Cũng may Trác Tiểu Tuyên là một người có nội công, tai thính mắt tinh, có thể mơ hồ nhận rõ người xuất hiện bên ngoài đi qua hai bên chính là Cao Chính Nghiệp bắt đầu cung cấp vũ khí cho con buôn vũ khí nước ngoài, đám người phía sau thì lại là bọn người của Cao Chính Nghiệp.

Xe bọn chúng đậu ở một chỗ trên đất trống, tất cả người của hai bên đều bước từ trên xe xuống, Cao Chính Nghiệp cùng lão đại đối phương nắm tay chào hỏi dưới sự bảo vệ của vệ sĩ, hai người ai nấy đều căn dặn các thuộc hạ của mình đề cao cảnh giác, sau đó cứ như vậy bắt đầu thỏa thuận.

Trác Tiểu Tuyên đương nhiên là đã nhìn thấy được U Minh đứng ở bên cạnh Cao Chính Nghiệp, cô hít thở sâu một hơi bình tĩnh một chút lại nhìn thấy hắn thì lửa giận trong lòng lại bùng cháy, cô cần phải bình tĩnh! Cô vùi cả khuôn mặt vào trong tuyết, thông qua tuyết lanh thấu xương đè toàn bộ ý nghĩ căm hận bắt đầu bốc lên của bản thân xuống.

Cô và đồng nghiệp của tổ Ám sát đều đang chờ đợi, chờ đợi bộ đội đặc chủng xông ra phá vỡ sự yên lặng trước bão táp, chỉ cần nhóm người bộ đội đặc chủng hành động, bọn họ lập tức cũng có thể bắt đầu hành động.

Ngay giây phút Cao Chính Nghiệp cùng lão đại buôn vũ khí nổi lên tranh chấp, bộ đội đặc chủng đang mai phục ở đằng trước hai người Trác Tiểu Tuyên liền giơ súng bắn tỉa nhắm ngay hai người đó mà bắn.

Đám người đó lập tức sững sờ, rất nhanh liền phản ứng lại, nhao nhao bảo vệ đầu tìm chỗ núp, cầm súng rồi bắn lại về phía bên đó, đáng tiếc súng trong tay bọn họ đa số đều là súng tiểu liên, tầm bắn không xa bằng súng bắn tỉa, huống chi đám người bộ đội đặc chủng lại là ẩn núp ở trong tuyết không dễ tìm được. Sau khi bọn chúng bắn một hồi thì phát hiện vấn đề này, thế là đều ngưng bắn, chỉ ẩn núp, miễn là không lộ ra đầu để bị phát hiện, thì coi như các người có súng bắn tỉa ấy thì như thế nào?

Đám người bộ đội đặc chủng cũng đã phát hiện súng bắn tỉa của họ không còn tác dụng nữa, thế là đội ngũ hai bên lâm vào thế cầm cự, địch không động thì ta không động, hai bên xung đột.

Sau khi hai bên dây dưa được một khoảng thời gian, không biết Cao Chính Nghiệp và bọn buôn vũ khí thương lượng những gì, bọn chúng bắt đầu liều mạng xông ra xe của riêng mình, có vẻ như là bỏ qua lần giao dịch này, trước trốn rồi hẵng nói.

Vào lúc một đám người đều xông qua bên những chiếc xe ấy, đám người bộ đội đặc chủng có số lượng ít không có cách nào cùng lúc ngắm bắn nhiều người như vậy, bọn họ lập tức bỏ qua ngắm bắn, vén cái vật che đậy trên người lên cầm súng rồi đuổi theo qua bên đó.

Trác Tiểu Tuyên và đồng nghiệp cùng nhỏ giọng hô: “Hành động!” cũng vén vật che đậy trên người lên xông ra, nếu như đám người bộ đội đặc chủng ở đằng trước nhìn ra sau một cái, đoán chừng sẽ toát ra một thân mồ hôi lạnh, sau lưng của bọn họ lại còn có những người khác, nếu như bọn họ là kẻ địch lại có số lượng nhiều hơn, vậy thì đơn vị bộ đội đặc chủng hôm nay sẽ phải hi sinh ở đây hết thôi.

Hai người Trác Tiểu Tuyên vượt qua đám người bộ đội đặc chủng ở đằng trước, lén đi tới phía sau của đám người Cao Chính Nghiệp, người đàn ông tìm một địa điểm thích hợp đặt súng bắn tỉa, nằm phục trên mặt đất, đưa mắt đến gần ống ngắm súng bắt đầu xác định bóng dáng của Cao Chính Nghiệp.

Trác Tiểu Tuyên theo sát ở phía sau hắn thì nhanh chóng đem miếng vải vừa dùng để che đậy đắp lên người hắn, để tránh bị người phát hiện sự tồn tại của hắn, sau đó nhảy xuống dốc tuyết một cái, đạp lên tuyết nhẹ nhàng trượt xống dốc.

Ngay khi lòng bàn chân vừa mới chạm vào mặt đất, thì cô liền hướng về phía U Minh đang đưa lưng về phía cô ở trong một đám người cách đó không xa la lên: “Độc bộ thiên hạ, duy ngã độc tôn!”

Ngay lập tức một đám người đang đưa lưng về phía cô bị giật mình xoay đầu nhìn cô, bao gồm cả U Minh bị kinh ngạc đến cứng ngắc lại.

Người đàn ông trên dốc tuyết cũng nghe thấy tiếng hét của Trác Tiểu Tuyên, còn chưa kịp quở trách Trác Tiểu Tuyên hành động như vậy sẽ bại lộ hành tung của mình, thì đã bị cái câu nói ấy làm cho vẻ mặt 囧囧, chết tiệt! Cô kia cô nghĩ cô là Thủy thủ mặt trăng à? Lên sân khấu còn muốn hô câu khẩu hiệu — đại diện mặt trăng tiêu diệt ngươi? Còn nữa ấy, cái gì độc bộ thiên hạ? Cái gì duy ngã độc tôn? Hình như cô cũng quá tự cho mình là đúng, không coi ai ra gì rồi nhé!

Bạn đang đọc Ta Là Sát Thủ của Bệnh Oa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.