Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

3 : Kế Thừa Thần Toạ (2)

2129 chữ

Sau 1 trận đại chiến hết sức căng thẳng, kết quả hai vị chí cao thần linh rốt cuộc cũng chịu dừng lại, kết quả hoà cho cả hai bên. Lúc này bộ dáng của họ hết sức thê thảm, quần áo rối tung, râu tóc bù xù, cái kính mắt của lão già áo trắng thậm chí còn bể ra, con mắt thì bầm đen. Còn lão già áo đen cũng chẳng tốt hơn nơi nào, khắp người dấu răng, khoé miệng cũng rướm máu.

“Ha ha,thống khoái đã lâu không có cảm giác này rồi.”

“Hừ.”

Lão già áo trắng dường như tưởng niệm lại chút chuyện cũ thời trai trẻ của mình đi bắt đầu cười to. Lão già áo đen cũng hừ một tiếng biểu đạt tâm tình lúc này cũng không tệ.

“Nhóc con như ngươi nghe thấy đấy, chắc ngươi cũng hiểu phần nào, tại sao chúng ta lại tìm người truyền thừa đi.”

“Ừm.”

“Ha ha, nhóc con quả nhiên không nhìn lầm ngươi, rất thông minh mà.”

“Chúng ta thực ra đã chết và sống nhờ vào sức mạnh hạt giống sáng tạo cùng hủy diệt để tìm kiếm người truyền thừa. Bọn ta đã chu du rất nhiều thế giới và tìm kiếm người thích hợp, không biết qua bao lâu cũng không biết qua bao nhiêu thế giới haizz.”

“Cho đến khi tìm được ngươi, thời gian của chúng ta cũng không còn nhiều nên mới bứt ép ngươi phải chết để đem linh hồn ngươi kéo vào đây.”

Lão già áo trắng chậm rãi kể lại câu chuyện mà họ đã trải qua, giọng của lão nghẹn ngào giống như lúc nào cũng chực khóc vậy, mà không nhìn thấy lão già áo đen đang nhìn hắn bằng đôi mắt thương hại. Tuy quen biết không lâu nhưng hắn biết lão già áo trắng thật ra là một tên ngu ngốc, cùng đậu bỉ. Trời có sập hắn cũng có thể cười ha ha, rồi qua chuyện.

“Nhưng mà ngài có thể tìm hai người để kế thừa thần vị mà nhỉ, đâu nhất thiết phải tìm một người có thể kế thừa một lúc hai thần vị đâu.”

“Haizz, chuyện đấy ai chả biết, chẳng qua là hai người bọn ta muốn hoàn thành tâm nguyện chưa hoàn thành của mình.”

Lão nói sau đó nhìn chằm chằm vào hắn không chớp mắt. sao lại nhìn tui như vậy, khoan đã, chờ đã, tâm nguyện chưa hoàn thành, không, không chẳng lẽ lão muốn tui, không được. Mới nghĩ thôi mà đã lạnh run rồi.

“Khoan chờ đã đừng nói với tui là tâm nguyện của lão là dung hợp hai loại sức mạnh với nhau đấy nhá.”

“Ha ha, thật thông minh nhóc con, ngươi nói đúng.”

“Không được ngay cả hai người còn chết, thì tui sao có thể làm được.”

“Ha ha, không ngươi làm được, bọn ta không làm được là do sức mạnh của hai viên hạt giống cắn nuốt lẫn nhau quá mạnh mẽ, nên chúng ta chỉ có thể bó tay.”

“Nhưng ngươi có thể từ giữa bức tường ngăn cách thức hải, đục khoét ra một chiếc lỗ nhỏ để chúng hoà vào nhau một cách chậm rãi nhất, không có cuồng bạo năng lượng cắn nuốt lẫn nhau, chỉ có từng tia sức mạnh từ từ hòa vào nhau. Rồi một ngày nào đó ngươi sẽ thành công.”

“Một ngày nào đó là đến khi nào, mà ai có thể bảo đảm năng lượng lên tới mức nhất định chúng nó không xé lẫn nhau. Không tui không bao giờ làm cái chuyện ngu ngốc đó.”

“Đủ rồi.”

Lão già áo đen cắt đứt lời nói của hắn cùng lão già áo trắng. Trên người ông ta toát ra từng sợi năng lượng màu đen im dịu nhưng thâm trầm ngột ngạt đến cực điểm, bầu không khí bổng chóc biến lạnh đến đáng sợ.

“Nhân loại, đừng nghĩ hắn có thể dễ nói chuyện mà quên đi, đứng trước mặt ngươi là người nào. Ti tiện nhân loại ngươi không có tư cách ở đây mặc cả.”

“Mà ông bạn già bớt giận, ha ha, hắn còn trẻ không hiểu chuyện, đừng chấp nhất với trẻ con.”

Lão già áo đen ánh mắt sắc như dao, cả người khí thế tăng lên đến đáng sợ, không gian lúc này cũng run lên bần bật. Xung quanh trong phạm vi có thể nhìn thấy thảm cỏ bất đầu hoá thành bụi bậm. Động vật thực vật toàn bộ điều hoá thành hư vô. Thật....thật đáng sợ

“Xin...xin lỗi, xin ngài bỏ qua sự mạo phạm lúc nãy.”

“Hừ.”

Lúc này chung quanh khí thế rút đi như thủy triều, không gian cũng từ từ ổn định lại, xung quanh lúc này không còn là trời xanh mây trắng, cỏ cây xanh biết, mà chỉ để lại cả vùng đất hoan vu cằn cỏi chẳng còn gì. Đúng vậy tất cả hết thảy điều biến mất.

Lão già áo đen nói đúng hắn chẳng là gì cả, chỉ là con sâu cái kiến, muốn giẫm chết lúc nào cũng được. Lão già áo trắng mang cho hắn cảm giác như là đang nói chuyện với một lão gia gia gần nhà vậy, làm hắn quên mất mình đang nói chuyện là một vị chí cao thần linh. Còn cái gì bật lên bá vương khí thế chống đối giống trong tiểu thuyết gì gì đó đi ăn beep hết đi.

“Ha ha, nhóc con đừng khẩn trương như vậy.”

Nói xong lão già áo trắng phất phất tay, không gian chung quanh lần nữa biến hoá. Vẫn là bầu trời trong xanh đó, phía dưới đồng cỏ cũng từ từ một lần nữa sinh ra, hết thảy đều trở lại như lúc ban đầu. Hắn nghĩ đến tình hình lúc nãy mồ hôi không tự chủ được ứa ra.

“Haizz ngươi cứ việc an tâm tiếp nhận truyền thừa của hai chúng ta là tốt rồi, còn việc dung hợp hay không thì tuỳ ngươi quyết định vậy.”

Lão già áo trắng mang theo giọng nói tiếc nuối nói ra, có lẽ ông ta rất thất vọng về người thừa kế của mình đi.

Lúc này trong lòng hắn cũng rất loạn, hắn đang suy nghĩ tại sao mình không dám tiếp nhận trách nhiệm này, họ giao cho hắn sức mạnh muốn hắn gánh lấy tâm nguyện cuối cùng của họ. Đúng vậy trên đời không có thứ gì là miễn phí, nhận lấy thứ gì thì phải trả lại thứ đồng dạng với giá trị mà mình nhận lấy. Không hắn nhận lấy thứ có giá trị cao hơn rất nhiều thứ hắn phải trả. Moá có gì phải xoắn bố chỉ có cái mạng quèn không đáng một đồng này thôi. Tới đi.

“Được tui chấp nhận, tới đi giao hết tất cả cho tui. Tui sẽ hoàn thành tâm nguyện của hai người.”

“Ha ha. Tốt tốt tốt, ha ha ta quả nhiên không nhìn lầm ngươi nhóc con.”

Lão già áo trắng rất vui vẻ a, ông ta cười đến không thấy cả ánh mặt trời rồi. Lão già áo đen cũng mỉm cười, nói thật đây là lần đầu hắn thấy ông ta cười cũng đủ hiểu ông ta vui cỡ nào rồi.

“Đến, nhận lấy nó và cố gắng lên nhóc con ta tin tưởng ngươi có thể làm được.”

Nói xong, lão già áo trắng đưa tay vào hư không và lấy ra hai chiếc hộp vàng được điêu khắc rất tinh xảo và khéo léo. Sau đó ông ta mở ra chiếc hộp đầu tiên. Trong đó có một viên thủy tinh to bằng đầu ngón tay cái. Bên trong lấp lánh như có cả vũ trụ đang ở trong đó vậy.

“Cầm nó, Đặt nó lên trán của mình.”

“Ưưưư”

Hắn chậm rãi đưa viên thuỷ tinh sáng bóng lên trán của mình, ngay sau đó nó biến mất, phải nói là nó dung nhập vào thức hải của hắn. Cảm giác kỳ lạ chạy khắp toàn thân, hắn không thể nén được gọi ra tiếng. Cảm giác sung sướng đó tới mau mà đi cũng mau.

“Đừng mà có gọi ra mấy cái âm thanh dễ hiểu lầm như vậy a, hỗn đản.”

“Xin lỗi, không cưỡng lại được hắc hắc.”

Lão già áo đen rống to hắn một tiếng. Khặc hắn thật sự không phải cố tình a, hắn đã cố gắng nén lắm rồi a.

“Cảm giác thế nào.”

“Không có gì cả. Chỉ cảm thấy tinh thần minh mẫn cùng tỉnh táo hơn rất nhiều.”

“Đúng không ha ha, vậy là tốt rồi. Bây giờ nhắm mắt lại cùng tưởng tượng, trên tay mình xuất hiện thứ gì đó, sau đó cảm nhận vị trí của hạt giống sức mạnh dùng lực lượng tinh thần đi kích hoạt hạt giống.”

Ừm hắn nhắm mắt lại cùng tập trung tưởng tượng trên tay mình xuất hiện một con dao. Sau đó hắn bắt đầu tìm kiếm viên hạt giống sức mạnh trong thức hải của mình, tiếp đó dùng sức mạnh tinh thần chạm vào nó. Thành công, khi hắn mở mắt ra thì trong tay hắn đã xuất hiện một con dao y như trong tưởng tượng của mình.

“Thành công.”

“Làm tốt lắm nhóc con ha ha. Nhưng mà do hiện tại hạt giống sức mạnh của ngươi còn khá non nớt nên ngươi chỉ có thể tạo ra những vật chất cùng cấu tạo khá bình thường. Cố gắng quen thuộc nó đi.”

“Cảm tạ ngài hắc hắc.”

Thật vi diệu, hắn không nghỉ đến có ngày mình có thể trở thành một vị thần. Bây giờ chưa phải nhưng sớm thôi hắn có thể bước lên thần tọa, cao cao tại thượng nhìn xuống chúng sanh, nghĩ thôi mà nước miếng đã chảy ròng ròng rồi hắc hắc.

“Hừ. Tỉnh ngủ hỗn đản.”

“A..a xin lỗi thất thần hắc hắc.”

“Nhận lấy nó. Hi vọng của chúng ta đặt hết vào người đấy, cố lên.”

Lão già áo đen nói xong cũng đưa cho hắn một viên thủy tinh, nó khác với viên thủy tinh của lão già áo trắng rất xa. Bên trong của nó là cả một màu đen nhánh không có gì cả. Hắn từ từ đưa nó lên trán, sau đó nó cũng như viên thủy tinh trước biến mất không còn tăm hơi.

“Tưởng tượng con dao bị phá hủy xem, thao tác cũng giống như lúc ngươi sáng tạo con dao vậy. còn phá hủy kiểu gì thì tuỳ ngươi.”

Hắn nhìn vào con dao và tưởng tượng nó bị phân rã ra thành cát bụi, sau đó theo cách hắn muốn con dao bắt đầu từ từ phân rã hoá thành cát bụi tiêu tán theo gió.

“Chặc chặc, ta có nên khen ngươi một tiếng thiên tài không nhỉ.”

“Ha ha.”

Có lẽ trong thời gian một năm hắn giam tự gian mình trong nhà lúc đó, trí tưởng của hắn cũng bắt đầu tăng cao, những lúc có thời gian hắn thường thường mơ mộng đủ thứ chuyện trời đất. Như xuyên qua anime chẳng hạn.

“Tốt, mọi chuyện đã hoàn thành, tiếp theo hãy nhận lấy nó, nó sẽ giúp ngươi trên con đường lịch luyện của mình để bước lên thần tọa.”

Nói xong lão già áo trắng đưa cho hắn chiếc hộp còn lại. Hắn đưa tay ra nhận lấy và hỏi ra nghi vấn của mình.

“Khoan đã lịch luyện, ý của ngài là gì, không phải mọi chuyện đã kết thúc sao.?”

“Hừ, ngươi suy nghĩ đơn giản nhỉ. Với sức mạnh hiện có bây giờ ngươi bước lên thần tọa sẽ làm được gì, sáng tạo ra bóng bàn làm trái đất, sáng tạo ra bóng rổ để làm mặt trời sao.”

“Khụ khụ, thế khi nào mới có thể chính thức bước lên thần tọa.”

“Chớp mắt tạo ra vũ trụ. Búng tay hủy diệt ngân hà.”

“Khục khặc khặc, nói đùa sao.”

Nghe câu nói của lão già áo đen mà hắn cảm thấy choáng. Moá hắn bây giờ ngay cả tính chất năng lượng cũng chưa tạo ra được chớ nói chi là chớp mắt ra vũ trụ, búng tay diệt ngân hà. Búng tay diệt con muỗi còn tạm được a

“Còn lịch luyện, lịch luyện tui phải lịch luyện ở đâu.”

“Vũ trụ bao la rất nhiều thế giới để ngươi lịch luyện yên tâm đi. Hắc hắc, đến trước mở hộp quà. Nó chắc chắn sẽ khiến người ngạc nhiên đấy.”

Bạn đang đọc Ta Là Sáng Thế Thần Không Chắc Nữa của hellohiko147vn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 30

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.