Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ong Spear

Tiểu thuyết gốc · 1025 chữ

“Karakara tiến lên, dùng xương của cậu…”

Hito cùng người bạn mới Scarlet của mình tiếp tục lên đường đi đến thành phố Nibi, để đến đó họ cần phải băng qua một khu rừng rậm rộng lớn.

Trên đường đi, Hito nhìn thấy một loại pokemon sâu nhỏ bé và cậu quyết định dừng lại để bắt nó.

Loài sâu Beedle có màu nâu, trên đầu có một cái sừng nhọn, chúng là hình thức trước khi tiến hóa của loài ong Spear.

Có lẽ ngoài loài sâu xanh Carterpie thì đây là con pokemon thứ hai cậu có khả năng bắt được lúc này rồi, nhắc đến quả thật vô cùng mất mặt xấu hổ.

Cậu nhanh chóng thả Karakara ra ngoài và ra lệnh cho nó tấn công nhưng vẫn như mọi khi Karakara vẫn đứng đó ôm chặt khúc xương ống của nó mà không chịu tiến lên.

“Karakara, cậu muốn thế nào thì mới chịu nghe lời tớ đây?” Hito chán nản nói.

Kara~ quay mặt đi.

“Đồ ngốc,” Scarlet đi tới, cô cúi người xuống và ôm lấy Karakara vào người, “Mỗi loài pokemon, thậm chí mỗi con pokemon đều có một tính cách khác nhau, cậu phải hiểu được tính cách pokemon của mình thì cậu mới xứng đáng làm một nhà huấn luyện chứ, đúng không, Karakara!?”

Kara~

“Tớ...” Hito đang muốn giải thích nhưng cậu sực nhớ về con sâu Beedle, cậu vội vàng quay người lại thì thấy nó cũng đang chuẩn bị chạy trốn.

Không còn cách nào, cậu đành gọi ra pokemon thứ hai của mình.

“Koratta, mau đuổi theo.”

Mặc dù nhìn vẻ bề ngoài, chuột Koratta không có chút nào đáng để tin cậy nhưng chỉ đối phó với một con sâu thì cũng còn tạm được.

Con sâu cũng không có ý định dừng lại để chiến đấu, nó lủi vào một bụi cây gần đó, con chuột cũng nhanh chóng nhảy vào bụi cây để đuổi theo.

“Trước giờ Karakara vẫn luôn không nghe lời cậu sao?”

“Đúng vậy, từ lúc tớ nhận nó từ chổ giáo sư Okido thì nó luôn như vậy.” Hito gật gù nói, “Nó không bao giờ chịu tấn công theo lệnh của tớ cả.”

Nghe vậy Scarlet hơi nhíu mày, cô cũng không khỏi cảm thấy kỳ lạ. Bỗng nhiên, cô nâng Karakara lên ngang tầm mắt để nhìn nó cho thật kỹ.

Được một lát, Scarlet mới mở miệng nói:

“Mình thấy nó có vẻ như rất yêu quý khúc xương ống của mình, có lẽ đó là nguyên nhân khiến nó không muốn dùng vật ấy để tấn công.”

“Mình cũng biết, nhưng không phải đó chỉ là một khúc xương bình thường thôi sao?”

Kara~ kara~

Giống như bị xúc phạm, Karakara luôn phản ứng kịch liệt mỗi khi Hito nhắc tới cục xương của nó.

“Cậu không thể nói như thế được, theo truyền thuyết Karakara đội trên đầu hộp sọ của mẹ nó, khúc xương nó cầm trên tay cũng lấy từ người thân của nó nên loài này rất trân quý những món đồ này đó.”

“Thì ra là như vậy.” Hito có chút hiểu ra nguyên nhân rồi.

U… u… vù… vù…

Bỗng nhiên ngay lúc này, hai người họ nghe được rất nhiều tiếng đập cánh mà còn là đang bay về phía họ.

“Không tốt, là loài ong Spear.” Hito hét lên.

“Còn không mau chạy,” Scarlet cũng nhận ra điều đó, cô vội thúc giụa.

“Nhưng Koratta của mình!?”

“Không còn kịp nữa, hướng này.”

Nói xong, cô vội kéo tay Hito chạy về một hướng.

Ở phía sau, bầy ong gần một trăm con không ngừng lao ra, rậm rạp chằng chịt khiến ai nấy cũng đều phải khiếp sợ.

Chu… chu…

“Koratta…”

Hito thấy trong đám ong có một con đang dùng hai cánh tay như hai mũi kim tiêm khổng lồ của nó kẹp lấy con Koratta, cậu không khỏi biến sắc.

Cậu vội vàng lấy quả cầu pokemon ra với ý định thu hồi Koratta trở về quả cầu nhưng tốc độ của ong Spear quả thật quá nhanh khiến cậu không thể nào bắt kịp được nó.

Đang được ôm trên tay của Scarlet, Karakara cũng thấy được cảnh này, nó như nhớ lại điều gì đó không khỏi ôm lấy đầu của mình và bắt đầu khóc lóc rất thảm thiết.

“Phía trước có nhà, mau chạy tới đó.”

Scarlet như thấy được hy vọng, cô vội la lên.

Lúc này, trước nhà cũng đang đứng một người, là một cậu nhóc tuổi tác cũng không chênh lệch so với Hito là mấy.

Cậu bé cắt tóc rất sát, ăn mặc một chiếc áo ba lổ màu trắng, hình như cậu ta đang dùng những tấm gỗ sửa sang lại ngôi nhà của mình.

Nghe thấy tiếng của Scarlet, cậu ta liền quay đầu nhìn lại nhưng ngay lập tức cũng trở nên biến sắc.

Bọn họ gần như cùng một lúc nhảy vào trong nhà và ngay lập tức đóng cửa lại.

Trong tích tắc đó, bầy ong cũng đang trên đà lao tới không kịp dừng lại nên chúng đã để lại trên vách tường của căn nhà trăm ngàn lổ thủng.

Thấy thế, cậu bé kia không khỏi xoa hai bên trán ra vẻ nhức đầu, cậu lầm bầm, “Lại đến, đây là lần thứ hai trong tháng này rồi.”

May mắn, sau đó ong Spear cũng không tiếp tục tấn công mà lượn xung quanh nhà một vài vòng trước khi bỏ đi.

“Phù, may quá, suýt tý nữa thì…” Scarlet thở phào nhẹ nhỏm.

“Mà các cậu là?”

“Mình là Hito đến từ thị trấn Masara, còn đây là bạn đồng hành của tớ Scarlet.”

“Cậu là một nhà huấn luyện thú?” Cậu bé hỏi tiếp.

“Đúng vậy” Hito gật đầu.

“Thật là tốt quá,” Cậu bé tỏ ra vui vẻ, không biết cậu ta lấy từ đâu ra một thanh katana chém xuống trước mặt của Hito và nói, “Tớ là võ sĩ, cậu phải chấp nhận thi đấu với tớ.”

Bạn đang đọc Ta Là Nhà Huấn Luyện Pokemon Toàn Năng sáng tác bởi catim520tg
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi catim520tg
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 35

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.