Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 03

Phiên bản Dịch · 1889 chữ

Lần đầu gặp Menfuisu

Kiểm tra toàn diện xong, các kỹ năng cơ bản cũng được kiểm duyệt hết. Như vậy ta có thể ứng phó được các tình huống thông thường. Dù sao ta cũng biết rõ các tình tiết của truyện, còn sợ gì sao?

Menfuisu, ta tới đây. Để xem chàng hoàng tử anh tuấn hấp dẫn khiến Asisư mê đắm trông như thế nào

Ta nhẹ nhàng hô một tiếng “Ari!” Lập tức Ari đi vào, thấy ta chuẩn bị ra ngoài liền nhẹ hỏi ta đi chỗ nào

“Menfuisư hiện tại đang làm gì?”

Ari không ngạc nhiênchút nào, dù sao nàng cũng biết rõ trong lòng công chúa Asisư chỉ quan tâm đến Menfuisư. “Menfuisư điện hạ đang nghỉ ngơi ở hoa viên ạ!”

“Đưa ta đến đó”

Dọc theo cung điện, ta theo bước Ari. Cái giá khi công chúa xuất hành cũng không nhỏ, luôn luôn mang không ít thị nữ. Giờ ta mới biết Asisư trước kia thực phô trương, bất quá nàng ấy có lẽ đã quá quen có nhiều người đi theo như vậy. Dù sao ta cũng không ngại gì, các nàng muốn theo thì cứ theo thôi. Trước kia khi là người bình thường, giờ bỗng nhiên được làm công chúa thì cũng nên hưởng thụ một phen. Không phải sao?

Không biết nên hình dung cái cung điện Ai Cập như thế nào nữa. Cao lớn, khí phái, tuy vẫn còn một ít chi tiết tương đối thô ráp. Điều này cũng không thể trách ta, ở Trung quốc bất kỳ chi tiết gì ở trên cái gì cũng đều tinh xảo hoàn mỹ thật sâu ảnh hưởng ta. Tập quán của ta có thể nói là bản năng. Duy có điều khiến ta vui vẻ chính là nơi này khí hậu nóng. Địa cầu thật sự nóng lên. Vùng nhiệt đới này đến giờ ta mới biết là nóng ấm. Xem ra nhân lọai phát triển kéo theo sự tụt xuống của thiên nhiên đến mức ngiêm trọng. Mấy ngàn năm trước… ta thật không biết hiện giờ là năm bao nhiêu ở Ai Cậo. Tha thứ ta đi, điểm môn lịch sử của ta không tốt lắm, toán cũng không nốt, nên không thích mấy cái số liệu lịch sử một chút nào. Kệ, dù sao cũng chỉ là truyện tranh, coi như đây là một năm nào đó cũng tốt rồi

(Lời tác giả: mọi người thông cảm, nữ chính luôn lạc đề ban đầu, ta cũng không phải cố ý, cứ để vậy đi)

Phía trước xuất hiện thân ảnh một nam nhân khoảng 15 tuổi. Hắn có một mái tóc dài đen nhánh, dáng người gầy gầy, nửa người dưới chỉ có một cái quần ngắn ngủi.

(Tojikachan: nguyên văn là váy, nhưng là hắn là nam mà bảo mặc váy thì hơi…)

Kinh diễm! Đây là cảm giác duy nhất của ta lúc ấy. Rốt cục ta cũng biết vì sao nhiều nữ tử thích Menfuisư đến vậy và cũng đồng thời xem thường hắn. Nếu hắn không nói lời nào trong trang phục nữ nhân, khẳng định người ta sẽ nhận định hắn là một đại mỹ nhân khuynh nước khuynh thành. Khuôn mặt mỹ mạo trên khuôn mặt nam nhân này lại mang vẻ đẹp “trung tính” đủ để hấp dẫn ánh mắt mọi người. Nhìn thấy ta bước tới gần, hắn ánh mặt mang theo nhàn nhạt liếc ta một cái rồi nói” Vương tỷ, Ngươi đã đến rồi” Xong liền chuyển đầu đi

Bị hắn dối lãnh đạm như vậy ta cũng không trách. Mỹ nhân chính là mỹ nhân, vô luận làm cái gì cũng đều mỹ đến không gì sánh kịp. Ta nhìn lại bộ dáng bản thân. Nói thật, cả ta cũng bị rung động bởi vẻ đẹp của hắn. Trên khuôn mặt trẻ con, hai con mắt đen sáng hữu thần, cằm cân xứng, mái tóc đen dài, thật là đẹp. Dáng người cũng đẹp. Nhớ năm ta 20 tuổi cũng là một đóa hoa trong công ty. Nào biết theo tuổi lớn dần, tiền lương không tăng mà thể trọng lại tăng. Lúc đó ta nặng những 95 cân, rồi lại biến thành 110 cân. Ăn cơm xong nhìn lại cái bụng phình to, ta thương tâm muốn ôm cái đầu mà khóc. Thời gian quả là kẻ thù lớn nhất cảu nữ nhân a! Giờ thay đổi thân thể, biến mỹ, biến yểu điệu, còn biến trẻ lại. Tuy Asisư số phận bi thảm nhưng ít nhất hiện tại ta vẫn tốt

Ta nghĩ Asiư hiện tại phải hành động. Vì thế đi lên cầm khăn tay thay Menfuisư lau mồ hôi “Trời nóng như vậy, ngươi phải chú ý nghỉ ngơi. Đừng khiến bản thân mệt mỏi quá” Ân, làm như vậy chắc không khác gì Asisư thật

Menfuisư đọat lấy cái khăn của ta, tự lau lấy “Vương tỷ không cần lo lắng, ta không sao” Phi thường lãnh đạm, nhưng là không bài xích ta đến gần. Xem ra tình huống trước kia cũng không khác biệt gì lắm. Menfuisư kỳ thực sợ tỷ tỷ hắn. Sợ nàng lúc nào cũng lải nhải phải gả ình, sợ nàng làm những động tác thân thiết với mình. Yên tâm đi, hiện giờ trở đi sẽ không. Ngươi không chê, ta còn sợ a! Ta đây vẫn còn là xử nữ nha, sẽ không bao giờ bổ nhào vào lòng một người xa lạ cả, dù ngươi có là một đại soái ca đi nữa ta cũng không sẽ không như thế. Càng miễn bàn là động cái liền hôn ngươi như Asisư thật.

“Hitari hôm nay lại phái người đi ngoài”

Có ý tứ gì? Nga, đúng rồi, Hitari có phái thủ hạ tới Nưbia liên kết. Nhưng là trước đó, cuộc nói chuyện giữa Menfuisư với Asisư thế nào ta không biết gì hết. Ta đảo hai mắt nhìn Menfuisư ý bảo hắn tiếp tục nói

“Vương tỷ, ngươi nói xem, ả có phải hay không đang âm mưu cái gì?”

Âm mưu? Còn không phải là đầu độc Nephenmaat vương rồi gả cho ngươi sao? Nhưng là ta có thể nói ra sao? Ta định vò đầu theo thói quen, lại chợt nghĩ hành động đó không thích hợp với địa vị một công chúa chút nào. Ta giờ nên trả lời Menfuisư thế nào đây? Chương 3.1:Làm công chúa không hợp

“Phái người theo dõi nàng chưa?” Suy nghĩ nửa ngày, ta chọn một câu không có trọng lượng gì nói ra

Menfuisư cầm kiếm huy vài cái. “Đương nhiên là có. Ả phái ra bao nhiêu người ta bắt giữ được bấy nhiêu. Nữ nhân này căn bản không thật tâm muốn gả cho phụ vương”

Hãn! Ta là nói theo dõi chứ không nói giết người. Ngươi nói ra điều ấy cũng không nghĩ xem ta có thể tiếp nhận hay không? Lại nghĩ hiện tại hoàng quyền là lớn nhất, muốn giết ai liền có thể giết mà không cần lý do, chỉ cần không vừa mắt là giết. Cần gì những lời biện minh vô nghĩa. “Hitari có biết chúng ta phái người đi xử lý không?” Ta vẫn không nhịn được hỏi

“Đương nhiên không biết, ta nghĩ nàng hiện giờ còn đang nghi ngờ tại sao người còn không trở lại.” Menfuisư khinh thường nói. Hắn nghĩ vụng trộm can thiệp hoàn toàn không đơn giản. Muốn binh có binh, muốn quyền có quyền. Nhưng là thảo luận chuyện này với ta làm cái gì? Ta thật muốn khóc, nguyên lai trong kịch bản nhân vật chính cũng không được thoải mái mà diễn

“Menfuisư, ngươi thật thông minh. Tỷ tỷ thật cảm thấy vinh dự cho ngươi ” Ô ô ô, van cầu ngươi ,làm ơn chấm dứt cái đề tài này đi!

“Minưê, đi nào!” Menfuisư kéo con ngựa bên cạnh rồi nhảy lên. Chào cũng không chào, trực tiếp chạy lấy người, lưu lại cho ta một bữa ăn toàn bụi. Ta dùng dư quanh ánh mắt nhìn người xung quanh, thấy vẻ mặt mọi người không chút thay đổi. Menfuisư có vẻ đã quá quen như vậy. Ta hung hăng mắng vài tiếng trong lòng, cái tên này thật không biết lễ phép chút nào. Theo Ari quay về tẩm cung.

Ta nên cảm thấy may mắn. Menfuisư đi rồi, nếu không ta thực sự không biết phải nói gì với hắn. Có vẻ như Menfuisư không thường xuyên thảo luận chính sự với Asisư cho lắm. Vậy cũng tốt, nếu muốn cùng ta thảo luận thì ta cũng chịu không biết nên làm cái gì. Tốt nhất, hắn nên coi ta là người qua đường Giáp, người qua đường Ất. Như vậy, ta cũng rất nhàn hạ.

Trở lại tẩm cung, ta ngồi trước gương mà ngẩn người. Tại sao ta lại bị xuyên qua, Asisư chân chính chạy đi đâu? Lúc này nàng hẳn là ở tương lai bắt Carol , thuận tiện hại chết cha Carol. Chẳng lẽ cái quyển sách này thừa dịp ta ngủ mà bắt ta vào nhận tội thay? Nhưng mà ta đối với Menfuisư không có tình ý. Khẳng định các tình tiết trong truyện sẽ bị ảnh hưởng mà thay đổi, nếu thật như vậy, thì bản thân ta có bị ảnh hưởng không?

Ta nghĩ tới nghĩ lui đến đau đầu, cũng không nghĩ ra lý do gì. Hôm nay là ngày xuyên qua đầu tiên, ta làm sao có thể tìm hiểu tình huống rõ ràng. Chỉ có thể đi bước nào tính bước đấy. Đột nhiên ta rùng mình một cái. Xuyên qua, có phải hay không ta đại biểu thần linh? Trước kia không hiểu chuyện, đối với thần linh có phần bất kính, hy vọng thần linh trên trời không cần để ý đến một nhân vật nhỏ như ta ha. Một cái mạng nhỏ cảu ta không đủ để các ngươi trở bàn tay vài lần. Ta cam đoan về sau nhất định sẽ cống hương cho các ngài mỗi ngày. Chỉ có điều nơi này tập tục không giống Trung Quốc. Ta sợ bị mọi người bắt đi thắt cổ.

Đã đến giờ ăn cơm trưa. Trừ bỏ thịt, rau dưa các lọai thì chính là bánh mì. Ta là cái nam nhân bà điển hình, một ít cơm tẻ ta không chịu được, đây không phải là muốn lấy cái mạng nhỏ của ta đấy chứ? Ta vẻ mặt đau khổ cắn một chút bánh mỳ. Quá cứng, chỉ hương vị là thơm chút. Hương liệu thịt không đủ, làm món ăn không rõ là làm từ thịt gì. Rau dưa không phải thanh đạm sao, sao lại giống như được nấu một cách tùy tiện. Hỗn đản, trứng luộc vị gì cũng không có. Ta liều mạng cầm hoa quả nhét hết vào miệng. Quên đi, coi như ta ăn kiêng bảo trỉ dáng người cũng tốt lắm

Ari kỳ quái nhìn ta. Ta cũng thấy biểu tình của nàng liền nhanh ngồi thẳng, tao nhã ăn từng miếng một. Ai! Asisư mà còn sống được tới tuổi 16 này cũng là một kỳ tích a!

Bạn đang đọc Ta là Asisu của Nguyệt Phương Phỉ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.