Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kẻ buông câu

Phiên bản Dịch · 4638 chữ

“Đạo ấn bản mạng...”

Sao có thể như vậy?

Sau khi phát ra đòn tấn công Nhị Trương Cơ, linh lực trong thân thể Đường Bất Dạ cũng đã cạn kiệt, đâu ngờ Kiến Sầu lẽ ra phải rất yếu ớt sau khi độ kiếp lại bùng nổ ra sức tấn công mạnh mẽ như thế?

Hoàn toàn không nghĩ tới chuyện tránh né, cũng hoàn toàn không thể tránh né.

Trong nháy mắt, hư ảnh mang theo sóng biển vô cùng vô tận đã đập về phía hắn, xuyên qua thân thể hắn. Tiếng nổ lụp bụp vang lên, đó là tiếng mấy kinh mạch trong người Đường Bất Dạ vỡ vụn.

Vẻ hoảng sợ và khó tin trong mắt hắn còn chưa kịp thu lại, cả người hắn đã biến mất trong không hải.

Âm Tông Bắc Vực, Đường Bất Dạ, bị loại.

Trên mặt biển, gió đã dừng, mưa đã dứt.

Bầu trời quang đãng không có một gợn mây.

Bốn người Khương Vấn Triều, Tả Lưu, Tiểu Kim, Như Hoa công tử toàn bộ bị uy áp của một cánh vừa rồi ép xuống mặt biển, thậm chí Tả Lưu bị thương nhẹ đã chìm nửa người dưới biển, trên mặt mang vẻ ủ rũ khó tả.

Lúc này cả bốn người đều ngẩng đầu nhìn Kiến Sầu.

Hư ảnh chiếc cánh màu vàng dần dần biến mất sau lưng Kiến Sầu.

Chỉ là hơi thở còn sót lại từ thái cổ đã làm tinh thần mọi người chấn động.

Như Hoa công tử hơi choáng váng, trong đầu lại không ngừng vang vọng mấy tiếng Đường Bất Dạ để lại trước khi bị loại.

”Đạo ấn bản mạng...”

Hắn lẩm bẩm một tiếng.

Đó chẳng phải thứ chỉ tồn tại trong truyền thuyết hay sao?

Đứng giữa hư không, Kiến Sầu thu ánh mắt đang nhìn trời cao lại, cảm thấy cả không hải đã có chút khác trước.

Mặc kệ là nước biển, cá tôm hay là chim bay khắp nơi, toàn bộ đều hiện lên vô cùng rõ ràng trước mắt nàng.

Linh thức vốn chỉ có thể tản đến một đoan ngắn phía trước bây giờ đã có thể bao trùm mười trượng quanh người.

Trong phạm vi này, dường như tất cả đều nằm trong sự khống chế của nàng.

Hơn nữa...

Kim đan có thể ngự không.

Kiến Sầu lúc trước có thể bay mà không cần ngự khí là nhờ đạo ấn thuận phong nàng lĩnh ngộ trong Hắc Phong Động, xem như tự tìm một lối đi riêng. Nhưng lúc này ngự không lại là bản lãnh thật sự của Kim Đan kì, không cần mượn sức gió, chỉ dựa vào một viên kim đan đã có thể thoải mái đứng giữa không trung.

Tuy là một bản lãnh chỉ biết cách dùng chứ không biết nguyên lý nhưng đã có sự thay đổi về chất so với lúc trước.

Sức mạnh trong thân thể tinh túy đến mức nàng có một sự kích động một quyền đấm nát bất cứ thứ gì, đầu óc cũng thư thái hơn xa dĩ vãng.

Kim đan...

Bước vào tu hành hơn hai năm, vừa kết kim đan, còn đấu bàn...

Kiến Sầu buông mắt nhìn, lúc trước đấu bàn đã dừng mở rộng khi kết đan, nhưng sau khi vượt qua đạo lôi kiếp thứ ba không ngờ lại như đột phá cực hạn, mạnh mẽ mở rộng thêm trọn một thước.

Kim đan sơ kì, đấu bàn hai trượng tư!

Kiến Sầu vẫn nhớ rõ vị sư phụ tu vi không ngừng thụt lùi của nàng, đấu bàn không biết vì nguyên nhân gì mà chỉ còn lại khoảng ba trượng, còn Khúc Chính Phong là tu sĩ Nguyên Anh kì, đấu bàn cũng vào khoảng ba trượng.

Có rất nhiều nhân tố ảnh hưởng đến kích cỡ đấu bàn. Thứ nhất, bản thân đấu bàn thiên phú đã có lớn nhỏ khác nhau. Thứ hai, khi trúc cơ thắp sáng bao nhiêu tuyến khôn cũng sẽ ảnh hưởng đến sự của đấu bàn sau này, càng nhiều tuyến khôn sáng lên, khi đến các cảnh giới tiếp theo đấu bàn đương nhiên cũng càng lớn. Thứ ba, kết đan sớm hay muộn, tình hình tích lũy linh lực của bản thân cũng có ảnh hưởng nhất định.

Tu vi của Phù Đạo sơn nhân rốt cuộc rơi xuống đến cảnh giới nào trong Xuất Khiếu kì, Kiến Sầu tạm thời không biết, chỉ biết đấu bàn ba trượng.

Đấu bàn thiên phú của Khúc Chính Phong lớn nhỏ ra sao Kiến Sầu cũng không biết, chỉ biết hắn duy trì ở nguyên anh thượng đỉnh đã hơn ba trăm năm, chính là một đỉnh cao vô số tu sĩ Nguyên Anh kì không thể nào vượt qua, đấu bàn cũng là ba trượng.

Còn mình...

Kim đan sơ kì, hai trượng tư.

Kiến Sầu cau mày suy nghĩ một lát, đoán rằng so với người bình thường thì đấu bàn của mình lúc kết đan sợ là tương đối kinh khủng.

Có điều kích cỡ đấu bàn cũng không có quan hệ quá lớn với sức chiến đấu, cùng lắm cũng chỉ là một tiêu chuẩn để phán xét thôi.

Nàng nhanh chóng gác lại những suy nghĩ phức tạp trong đầu, đưa mắt nhìn bốn người phía dưới rồi hóa thành một vệt tàn ảnh màu trắng nhờ ngự không bay xuống mặt biển trước mặt mọi người.

Ánh mắt bốn người nhìn nàng đều lộ vẻ kì dị khó tả.

Kì thực trước khi Đường Bất Dạ bắn ra Nhị Trương Cơ, bọn họ không có ai ra tay tương trợ, có lẽ người ngoài cũng không biết nguyên nhân, nhưng bọn họ lại rất rõ ràng: Khi Đường Bất Dạ buông dây nỏ, trong đầu bọn họ đồng thời vang lên một âm thanh.

Cứ để ta.

Đó là âm thanh của Kiến Sầu lúc đó còn đang ở trong cột nước, trong trẻo, bình tĩnh, mang một sự tự tin như tất cả đều nằm trong lòng bàn tay.

Sau khi nhận được linh thức truyền âm, bốn người nhìn nhau một cái rồi đồng loạt ngừng bước.

Thế là tất cả mọi người liền thấy cảnh tượng rung trời chuyển đất vừa rồi.

Thấy Kiến Sầu đã hạ xuống, Khương Vấn Triều phản ứng lại trước hết, chỉ nói một tiếng: “Chúc mừng Kiến Sầu đạo hữu kết thành kim đan!”

”Chúc mừng Kiến Sầu đạo hữu!”

”Chúc mừng Kiến Sầu sư tỷ!”

Ba người còn lại cũng tới tấp chúc mừng.

Có điều Tả Lưu và Tiểu Kim thì hưng phấn, đáy mắt Như Hoa công tử lại mang một chút dị sắc.

Kiến Sầu thu tất cả cảnh tượng này vào đáy mắt, lại không hề để bụng, mỉm cười chắp tay hoàn lễ, vẫn nhã nhặn như trước kia: “Kim đan có thể kết thành cũng nhờ được các vị đạo hữu trọng nghĩa tương trợ, Kiến Sầu xin cảm ơn các vị“.

Nàng không có một chút kiêu căng nào, khi cười lên vẫn khiến mọi người thoải mái như đón gió xuân.

Có điều rốt cuộc vẫn có gì đó không giống trước.

Như Hoa công tử và Khương Vấn Triều đều là người nhạy bén, gần như đồng thời phát hiện sự thay đổi về “khí” trên người Kiến Sầu sau khi đột phá kim đan.

Trúc cơ và kim đan rốt cuộc vẫn có khác biệt.

Nếu nói Kiến Sầu Trúc Cơ kì như một viên ngọc thì bây giờ nàng như một viên mĩ ngọc tỏa ra ánh sáng.

Nàng vẫn mang đầy thiện ý với những người khác, lại không còn cảm giác bình thản như có thể lẫn lộn với mọi người nữa mà lộ ra một quầng sáng từ trong phát ra ngoài, dường như cả người đã được mài giũa, có một vầng sáng mà chính nàng cũng khó mà che giấu.

Khí độ ung dung, thần quang ẩn hiện.

Trên khuôn mặt dịu dàng mang một chút sắc bén, vẫn làm mọi người sinh lòng thân cận như trước, đồng thời lại khiến họ có thêm một phần kính sợ.

Bọn họ không biết đây là dư âm của Phong Lôi Dực Đế Giang vừa rồi để lại hay là bản thân Kiến Sầu đã có sự thay đổi như vậy.

Có điều nghĩ lại thì truy cứu chuyện này cũng không có ý nghĩa gì.

Trong mắt bọn họ, Kiến Sầu đã biến thành một người khác thường, còn rốt cuộc sự khác thường này là do khí độ trên người nàng thay đổi hay là do uy thế khi chiến đấu để lại đã hoàn toàn không quan trọng.

Bọn họ chỉ cần biết, nữ tu sĩ ung dung đứng trước mắt bọn họ chính là người mạnh nhất trong cả không hải lúc này.

Chỉ vậy mà thôi.

Kiến Sầu không hề biết những người khác nghĩ về mình thế nào, nàng chỉ nhìn lướt một vòng, hỏi: “Không biết Hương Lãnh đạo hữu Bạch Nguyệt cốc...”

Lục Hương Lãnh?

Chắc hẳn trong lúc kết đan Kiến Sầu không hề biết tình hình bên ngoài, Như Hoa công tử và gã Khương Vấn Triều tương đối đáng tin đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn nhất nhất nói rõ tình hình lúc trước, có điều lúc nói tới con mãng xà đột nhiên xuất hiện lại không biết phải nói thế nào, chỉ nói: “Đại thể chính là như thế, còn chi tiết... có lẽ phải đợi đến lúc ra khỏi không hải mới có thể biết được“.

Ngay cả những người từng kề vai chiến đấu như bọn họ cũng cảm thấy kinh ngạc vô cùng, thậm chí có cảm giác gần như thần tượng bị lật đổ, có trời mới biết sau khi ra ngoài, Lục Hương Lãnh luôn luôn được mọi người coi là dược nữ sẽ gặp phải chuyện gì.

Lời này người ngoài khó mà nói được, cũng không thể nói được.

Bọn họ chỉ nói một nửa, bóng gió với Kiến Sầu.

Kiến Sầu cau mày, trong lòng biết chuyện này có điều kì dị, chần chừ nhìn mọi người một lượt, cuối cùng vẫn nhớ mục tiêu của vòng thứ hai là săn rồng, bọn họ đã nói ra ngoài sẽ biết thì không bằng tốc chiến tốc thắng cho xong.

Tâm niệm vừa chuyển, Kiến Sầu mở miệng hỏi: “Xin hỏi Như Hoa công tử, Hạ Hầu Xá và hai con rồng đen hiện ở nơi nào?”

Như Hoa công tử giơ hải bàn, đưa tay chỉ: “Bây giờ hai con rồng đen đã tách ra, phương hướng của Hạ Hầu Xá chính là một trong hai con này, ở đây... cái gì?”

Mới nói được một nửa, hắn đột nhiên ngớ người.

Mọi người đang nhìn theo ngón tay Như Hoa công tử, vì thế cũng nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ đó.

Hai con rồng đen một đông một tây, Hạ Hầu Xá đi thẳng đến chỗ con ở hướng đông. Chấm sáng tượng trưng cho hắn và vệt đen tượng trưng cho con rồng đen ở hướng chính đông đã gặp nhau, nhưng trong lúc bọn họ đang nhìn thì vệt dài tượng trưng cho con rồng đen không ngờ lại biến mất.

Một lát sau, chấm sáng tượng trưng cho Hạ Hầu Xá cũng biến mất trên hải bàn.

”Hạ Hầu Xá Phong Ma kiếm phái săn được rồng đen, rút được gân rồng, cho phép qua cửa!”

”Thật nhanh!”

Tả Lưu há hốc mồm, quả thực không thể tin được tai mình.

”Các ngươi nghe thấy sao?”

Không phải là hắn nghe nhầm chứ?

Hắn quay đầu lại nhìn mọi người, lại phát hiện vẻ mặt của mỗi người đều không khác mình là mấy.

Vậy là...

Chuyện này là thật sự.

Khương Vấn Triều lập tức nhíu chặt lôngmayf, Tiểu Kim không biết đã ôm dưa hấu gặm tiếp từ khi nào, chỉ thuận miệng nói: “Hắn lợi hại như vậy, giết một con rồng do giun biến thành chắc cũng rất đơn giản mà“.

“...”

Kiến Sầu và Như Hoa công tử đưa mắt nhìn nhau, nhất tề yên lặng.

Đơn giản?

Trong không hải này, trừ Hạ Hầu Xá đã qua cửa thì chỉ có Kiến Sầu và Như Hoa công tử đã thật sự gặp con rồng đen đó. Một con rồng đen biến thành hai con chính là kiệt tác của bọn họ, lẽ nào lại không biết khó khăn trong đó?

Vậy mà Hạ Hầu Xá lai giải quyết một con rồng đen trong thời gian ngắn ngủi này.

Rốt cuộc hắn dùng cách nào?

Trong lòng tò mò nhưng lại không thể biết được đáp án, sắc mặt Kiến Sầu và Như Hoa công tử đều trở nên kì dị.

Khương Vấn Triều tâm tư tinh tế đã phát hiện dường như có gì đó không phù hợp.

”Lúc trước Phù Đạo trưởng lão chỉ ném vào không hải một con giun, tại sao bây giờ lại có hai con rồng đen? Nhìn sắc mặt Kiến Sầu đạo hữu và Như Hoa công tử thì hình như hai người biết được một chút bí ẩn?”

”Xem như biết một chút“.

Kiến Sầu cũng không biết nên bắt đầu nói từ đâu. Nàng điều chỉnh lại tâm tình, nhìn về phía tây, nói: “Con rồng đen đó khá là khó đối phó. Năm người chúng ta nên cùng nhau đi, trên đường nói chuyện rồng đen sau, không biết ý các vị thế nào?”

Đề nghị này nằm trong dự liệu của mọi người, lại có tình có lí.

Như Hoa công tử nhìn nàng một cái, ý tứ sâu xa: “Kiến Sầu đạo hữu bây giờ đã là người mạnh nhất trong chúng ta, một đòn liền có thể loại bọn ta ra ngoài, vậy mà vẫn sẵn sàng hợp tác đưa bọn ta một đoạn đường, đúng là khiến bản công tử hết sức cảm động...”

”Không có hải bàn của công tử làm sao biết được vị trí của rồng đen?”

Người ngoài có thể cảm thấy trong lời của Như Hoa công tử có thâm ý gì đó, nhưng Kiến Sầu chỉ nghe ra hắn đang “tưởng bở“.

Nàng mỉm cười, không hề do dự vạch rõ quan hệ.

Trên mặt Như Hoa công tử lập tức lộ vẻ hậm hực.

Tay áo phất lên, hắn hừ một tiếng, bưng hải bàn ngự không bay về hướng tây, nói: “Xuất phát nào!”

Hắn có hải bàn đi trước dẫn đường, mọi người phía sau đương nhiên không có ý kiến gì, nhất tề đuổi theo.

Năm luồng hào quang vút lên bên trên không hải, nhanh chóng đi xa.

Dưới chân núi Côn Ngô, tất cả mọi người nhìn thấy cảnh này đều lộ ra vẻ mặt không dám tin tưởng: Đây chính là tiểu hội Tả Tam Thiên mà, tại sao mấy người còn lại trong đó lại sẵn sàng hợp tác như hoạn nạn thấy chân tình vậy?

Đối với những người từng chứng kiến cảnh một mất một còn của tiểu hội lần trước, điều này là hoàn toàn không thể tưởng tượng, cũng hoàn toàn không thể xảy ra.

Nhưng bọn họ đều tận mắt chứng kiến.

”Đại sư bá Nhai Sơn bản lãnh thật là lợi hại...”

”Không hổ xuất thân Nhai Sơn“.

”Đạo ấn vừa rồi rốt cuộc là cái gì?”

”Đạo ấn bản mạng là cái gì?”

”Lợi hại quá, thế này còn có ai là đối thủ của đại sư bá Nhai Sơn nữa?”

”Trí Lâm Tẩu nói quả thật không sai, chỉ dựa vào đạo ấn này, nàng đã có thể đánh bại tất cả mọi người. Bây giờ còn thi đấu gì nữa chứ, để nàng bước thẳng lên Nhất Nhân đài đi còn gì?”

”Đó rốt cuộc là cái gì?”

Vô số người thán phục sức mạnh của Kiến Sầu, đồng thời cũng cực kì tò mò về đạo ấn đáng sợ đó.

Bây giờ có rất ít người biết về đạo ấn bản mạng, nên dù Đường Bất Dạ đã kêu lên “Đạo ấn bản mạng” trước khi bị loại cũng không có mấy ai hiểu được bốn chữ này rốt cuộc có ý nghĩa gì.

Soạt soạt soạt...

Vô số vụn ngọc trong suốt bay tán loạn theo mũi dao.

Ngón tay hơi mũm mĩm của Trí Lâm Tẩu cầm con dao khắc nhanh chóng khắc gì đó trên cẩm nang gốc.

Đệ tử Thân Lăng Ngụy Lâm thảm bại dưới tay đệ tử Âm Tông Bắc Vực Đường Bất Dạ, vô duyên với Nhất Nhân đài.

Dược nữ Bạch Nguyệt cốc Lục Hương Lãnh bí ẩn trùng trùng, đang trọng thương bị Hạ Hầu Xá Phong Ma kiếm phái đánh lén, bị loại tiếc nuối, hiện đã được trưởng bối sư môn Bạch Nguyệt cốc đột nhiên xuất hiện mang đi.

Tu sĩ kim đan hậu kì Đường Bất Dạ của Âm Tông Bắc Vực, hai lần bắn Cửu Trương Cơ, sức mạnh dùng hết, không địch lại Kiến Sầu Nhai Sơn, bị loại ra ngoài.

Đệ tử Tiễn Chúc phái Hứa Lam Nhi một chiến trọng thương hấp hối, kinh mạch phế hết, trên dưới Tiễn Chúc phái đều phẫn nộ...

Một trận phong vân lại sắp tới trước mắt.

Khắc hết những tin tức mới nhất vào cẩm nang gốc, Trí Lâm Tẩu ngẩng đầu lên nhìn, đúng lúc nhìn thấy một bóng người mặc trường bào màu đỏ sậm từ giữa không trung hiện ra, Hạ Hầu Xá Phong Ma kiếm phái.

Trong tay hắn cầm một cuộn gân rồng màu tím đậm, nhanh chóng hạ xuống Tiếp Thiên Đài.

Trước khi vào không hải, hắn có mười ba tòa Tiếp Thiên Đài.

Sau khi ra khỏi không hải, hắn có hai mươi tư tòa Tiếp Thiên Đài.

Mười một tòa Tiếp Thiên Đài của Lục Hương Lãnh đã tự động ghép vào dưới chân hắn, nâng hắn bay lên.

Trí Lâm Tẩu lập tức hít sâu một hơi.

Phù Đạo sơn nhân và Hoành Hư chân nhân đứng trên cao nhìn cảnh này thì đưa mắt nhìn nhau.

Hoành Hư chân nhân nói: “Lần này Phong Ma kiếm phái thật sự xuất hiện một nhân vật có bản lãnh“.

”Hừ...”

Phù Đạo sơn nhân khinh thường, lại không phải có thành kiến với Hạ Hầu Xá, mà là...

”Có lợi hại đến mấy cũng sao bằng được Kiến Sầu nhà ta?”

Hoành Hư chân nhân nhất thời không nói.

Lão ngước mắt nhìn Kiến Sầu đã nghiễm nhiên trở thành thủ lĩnh trong không hải, khẽ gật đầu, đáy mắt lộ rõ vẻ tán thưởng: “Nhai Sơn ngươi cũng xuất hiện một nhân vật lợi hại. Có điều người bình thường có thể nghĩ ra phương pháp săn rồng sao?”

”Tên Phong Ma kiếm phái kia hạ thủ quá tàn nhẫn, dùng lửa đốt thành than, cuối cùng hại chết một mạng giun“.

Phù Đạo sơn nhân lắc đầu, hiển nhiên là nhớ lại cách lấy gân rồng của Hạ Hầu Xá lúc trước.

”Tuy con giun đó không xem như chết hẳn, vẫn còn một con nữa, nhưng đó không phải là bản ý của chúng ta. Còn Kiến Sầu nha đầu nhà ta làm thế nào qua cửa được thì không khiến Hoành Hư lão quái ngươi phải bận tâm“.

Lão tin rằng với sự thông tuệ của Kiến Sầu, nàng sẽ có thể nhanh chóng phát hiện điểm mấu chốt trong đó.

Kì thực đây căn bản không phải một trận tỉ thí lấy sức thủ thắng, mà chủ yếu là so đấu nhân tâm.

Hoành Hư chân nhân nghe ra trong lời của lão có chuyện, khẩu khí xem như thoải mái, kì thực lại mang một chút xa cách.

Lão nhìn Phù Đạo sơn nhân một cái, cuối cùng vẫn không nói gì, khóe mắt lại nhìn thấy các nữ tu sĩ Bạch Nguyệt cốc dưới chân núi Côn Ngô dường như nhận được tin tức gì đó, cuối cùng đồng loạt rời đi.

Dược nữ và rắn.

Còn là một con mãng xà độc ác.

Xem ra cũng giống như Phong Ma kiếm phái, Bạch Nguyệt cốc cũng có một số bí mật không muốn người khác biết.

Có điều...

Trong năm môn phái Thượng Ngũ lại có môn phái nào không có bí mật?

Đáy mắt có ánh sáng cơ trí lấp lánh như hiểu rõ hết thảy, cuối cùng Hoành Hư chân nhân gạt bỏ hết những ý nghĩ này, đưa mắt nhìn lên không hải.

Bên ngoài Côn Ngô, trên sông Cửu Đầu.

Một chiếc thuyền nhỏ mui đen khua nước xé rách khung cảnh tĩnh lặng, chậm rãi ngược dòng mà đến.

Nó như một chiếc thuyền đánh cá bình thường nhất, cuối thuyền còn trải một chiếc lưới đánh cá, được ánh nắng phơi khô làm mọi người có cảm giác lười nhác.

Đầu thuyền đặt một chiếc giỏ cá đan bằng nan tre đơn giản, có vẻ hơi cũ như đã dùng khá lâu, trong giỏ không có một con cá nào.

Bên cạnh giỏ cá có một người buông câu ngồi xếp bằng, đầu đội nón, mình khoác áo tơi, hai tay vững vàng cầm cần câu, ngón tay mảnh khảnh lộ ra vẻ trắng xanh bệnh trạng.

Nước sông chậm rãi chảy tới, trên sông có gió lạnh thổi qua.

Người buông câu này nheo mắt, ánh mắt bình tĩnh rơi vào lưỡi câu dưới mặt sông, hơi ngây người.

Nếu có người bên cạnh nhìn kĩ sẽ phát hiện lưỡi câu không ngờ lại là một mẩu sắt thẳng tắp, khẽ lay động dưới nước cùng với quá trình tiến lên của con thuyền nhỏ.

Một con cá màu đen to bằng bàn tay từ phía trước bơi tới gần lưỡi câu, không ngờ lại cắn vào lưỡi câu.

Người buông câu nhìn thấy dây câu khẽ động, ánh mắt chợt lóe lên, cuối cùng bừng tỉnh lại nhìn con cá đen to bằng bàn tay, khóe môi nhẹ nhàng cong lên mang nét cười mơ hồ: “Sông Cửu Đầu này quá nhỏ, chắc không vừa ý Côn huynh?”

”Nước còn trong, đáng tiếc chim chín đầu đã không còn“.

Con cá đen cắn lưỡi câu thẳng tắp, không ngờ lại như bị móc vào, cùng tiến lên ngược dòng nước.

Sông Cửu Đầu, chim chín đầu.

Có lẽ cũng là cố nhân của Côn.

Trong lòng thầm nghĩ như vậy, người buông câu giơ tay lên đặt trên nón, ngước mắt nhìn không hải lơ lửng trên trời cao, cười hỏi: “Nước Tây Hải thì sao?”

Con cá đen vẫn không chút động lòng, trong âm thanh mang một sự khinh thường đầy chế nhạo: “Biển của hữu giới, trời đất một tấc vuông, làm sao có thể chứa thân vô tận của ta? Không đi!”

”A...”

Người buông câu lập tức bật cười, có điều ánh mắt đang nhìn không hải lại không thu về.

”Mắt trụ...”

Đang ở trong tay nàng.

Không biết kết quả cuộc thi của nàng thế nào?

Một tay cầm cần câu vững vàng không động, tay kia lại xoay một cái, con mắt cá ảm đạm không có ánh sáng xuất hiện lòng bàn tay, nhẹ nhàng lắc lư.


”Ơ?”

Kiến Sầu đột nhiên ngẩn ra, lờ mờ cảm thấy trong túi càn khôn có thứ gì khẽ động một chút, nhưng lúc nàng ngưng thần xem xét lại không còn động tĩnh gì nữa.

Lúc này bọn họ còn đang tiến lên trong không hải, cách con rồng đen phía trước càng ngày càng gần.

Lúc này đột nhiên Kiến Sầu ơ một tiếng, mọi người đều cho rằng nàng có phát hiện trọng đại gì, không khỏi đồng loạt dừng lại nhìn nàng.

Như Hoa công tử thoáng nhìn hải bàn, lại nhìn Kiến Sầu một cái, hỏi: “Kiến Sầu đạo hữu?”

“...”

Lạ thật.

Kiến Sầu hơi nghi hoặc trong lòng, nghe thấy Như Hoa công tử hỏi chỉ lắc đầu: “Cứ cảm thấy vừa rồi có thứ gì động một chút, nhưng lúc tra lại thì không có gì cả. Có lẽ là ảo giác“.

Ảo giác?

Như Hoa công tử tự động bỏ qua Tiểu Kim ăn dưa và Tả Lưu cun cút đi theo, cùng Khương Vấn Triều đưa mắt nhìn nhau: Với sức mạnh của Kiến Sầu bây giờ sẽ rất khó sinh ra ảo giác.

”Tốt nhất là nên cẩn thận một chút“.

Nhìn hải bàn một cái, Như Hoa công tử nói: “Chúng ta chỉ còn cách rồng đen hơn bốn mươi dặm, các vị có chủ ý gì không?”

Trên đường tới đây, Như Hoa công tử và Kiến Sầu đã nói hết những gì mình biết.

Con rồng dden do giun biến thành có đặc tính gần như bất tử bất diệt, sau khi bị chặt đứt thành hai đoạn sẽ biến thành hai con rồng đen, thậm chí ngay cả sức mạnh cũng được phục chế nguyên vẹn.

Nhưng có lẽ là bởi vì vừa biến thành rồng đen, còn chưa quen với kích cỡ của mình nên nó lại sợ chính mình nhất.

Như Hoa công tử hỏi xong liền nhìn về phía những người khác.

”Ta không có chủ ý gì“.

Rốp!

Tiểu Kim cắn một miếng dưa hấu, chớp chớp mắt đáp lời.

Được rồi, đây là một thằng nhóc chỉ biết ăn và đánh nhau, đừng mong nó dùng đầu óc.

Như Hoa công tử lại nhìn về phía người tiếp theo.

”Tả Lưu đạo hữu thì sao?”

”Gì cơ?”

Tả Lưu giật mình, suýt nữa sợ đến sặc chết.

Chuyện... chuyện này không giống những gì hắn nghĩ.

Chẳng lẽ không phải nhập bọn với đại sư tỷ Kiến Sầu, bọn hắn sẽ có thể du ngoạn núi sông, vui chơi giải trí, chờ đến lúc qua cửa sao?

Vì sao bây giờ lại hỏi mình làm gì?

Mẹ nó chứ.

Hắn thì có chủ ý quái gì?

Nơm nớp lo sợ, Tả Lưu hết nhìn Kiến Sầu lại nhìn Khương Vấn Triều, cuối cùng rụt rè nhìn lại Như Hoa công tử, nói lắp bắp: “À, cái gì nhỉ, ta, ta cũng không có chủ ý gì. Ta... ta còn tưởng các ngươi có chủ ý rồi chứ...”

Kiến Sầu: “...”

Như Hoa công tử: “...”

Khương Vấn Triều: “...”

Ba người nhất tề yên lặng nhìn nhau một lượt, đều cảm thấy đầu rất đau: Một chỉ biết ăn dưa, một trong đầu không còn có thứ gì khác ngoài các vị tiền bối mà hắn sùng bái, rốt cuộc vì sao ba người bọn họ phải dẫn hai kẻ đơn thuần đến mức làm người ta phẫn nộ này đi cùng chứ?

Tiểu Kim không hề phát hiện không khí kì lạ lúc này, vẫn vùi đầu ăn dưa.

Tả Lưu cảm thấy có khí lạnh mơ hồ, khẽ rụt cổ lại, không dám nói nhiều.

Cuối cùng Kiến Sầu thở dài một hơi, nhìn về phương xa, nói: “Chuyện rồng đen rất là kì lạ. Hạ Hầu Xá đã săn rồng, rút được gân rồng qua cửa, chúng ta nhất định cũng có thể nghĩ ra biện pháp. Với đặc tính của giun, ta cũng có một số phương pháp, có điều...”

”Có điều thế nào?”

Như Hoa công tử nhướng mày hỏi tiếp.

Nụ cười của Kiến Sầu nhạt đi một chút, nói: “Có điều thủ đoạn quá tàn nhẫn, ta luôn cho rằng không phải cách tốt nhất“.

Bạn đang đọc Ta Không Thành Tiên (Dịch) của Thời Kính
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TànẢnh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.