Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quà tặng

Phiên bản Dịch · 2059 chữ

Sau bữa cơm tối, Bùi Hà quyết định cho mình và Tần Bái Tường một ngày nghỉ, ai cũng không đến chợ đêm nữa, cả nhà đoàn viên ngồi quanh nói chuyện phiếm. Đề tài chủ yếu vẫn xoay quanh Tần Vân Đình, bình thường nàng cũng gọi điện về nhà khá nhiều, nhưng nói qua điện thoại tất nhiên sẽ không tận hứng, cho nên Tần Vân Đình khó tránh khỏi mưa bom câu hỏi. "Chị cả, trong đại học có gì chơi vui không?"Tần Vân Chí nháy mắt. "Chỉ biết có chơi!" Bùi Hà đánh vào tay nó. Tần Vân Đình ôm lốm đốm ngồi trên ghế sô pha, vừa kể trải nghiệm của mình. Cuộc sống đại học chỉ dựa vào miêu tả quả thật khó khiến người ta cảm nhận rõ ràng, huống chi ngoài Tần Vân Đình ra, những người khác đều chưa từng học đại học. Nhưng Tần Vân Đình nói rõ ràng lưu loát, nàng học lại là luật pháp, về sau sẽ trở thành luật sư, lời nàng nói, học kỳ vừa qua bày ra trước mắt thật sống động. “khi con vừa nhập học, các đàn anh rất nhiệt tình, trường học có xe đến tận gần nhà, có thành viên hội học sinh đến hỏi con có muốn gia nhập đội Tán đả[75] không?” "Chị cả, chị có vào không?" Tần Vân Chí vẻ mặt hướng tới. "Đó là đương nhiên, chị học ba chiêu phòng sói!" Tần Vân Đình đắc ý nhếch cái mũi lên, "Hừ hừ, bây giờ chị là nhân vật chính trong đội Tán đả ở trường! Hắc hắc, mỗi lần bọn họ muốn quảng cáo, lôi kéo lính mới, trình diễn gì đó, đều đến tìm chị, vì thế, chị đến không ít bữa tiệc lớn đâu! Nói với em á, học kỳ này chị còn chẳng cần dùng đến sinh hoạt phí, toàn bộ do họ cấp hết!" Bùi Hà ấp úng nói : "Sao có thể như vậy? Đình Đình, việc này không tốt đâu..." "Gì mà không tốt! Mẹ, quan niệm của mẹ lạc hậu quá,phải không duyên không cớ con ăn đồ của họ, đấy là giá cho sức lao động của con! Hừ hừ, bây giờ con xinh đẹp như thế, lại biết ăn biết nói, còn thông minh lanh lợi, có thể bày mưu tính kế, trí tuệ như Gia Cát Lượng lại còn là mỹ nữ khó tìm, bên trong một đám quê mùa có thể tìm ra một đại mỹ nữ như con, bọn họ quá vinh hạnh rồi?” Tần Mạt cúi đầu cười cười, quả nhiên, kiêu ngạo tự phụ như thế, mới chính là Tần Vân Đình. "Ba, mẹ, con lấy được học bổng toàn phần năm nay, còn có học bổng quốc gia, một cái sáu nghìn, một cái tám nghìn, cộng lại là một vạn tư! Con còn làm gia sư tại nhà, khiến mọi người hâm mộ cũng không hết!" Sau khi được mọi người tán thưởng và kinh ngạc xong, nàng lại tiếp tục thao thao bất tuyệt: "Thầy giáo môn xã hội học của bọn con bị hói đầu, đặc biệt nghiêm khắc, động một cái là nói muốn ép người, ha ha, nhưng điểm của con vẫn hơn điểm qua rất nhiều. Trường học có nhà ăn, nhưng thức ăn khó ăn lắm, may mà còn thường ra ngoài ăn. Thầy giáo nước ngoài của chúng con rất phong nhã, còn rất trẻ, thầy ấy theo đuổi con, nhưng con nói với thầy ấy, con chỉ nhận người Trung Quốc làm bạn trai, thầy ấy liền rút lui!” "Ha ha!" Sắc mặt Tần Bái Tường nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, che đi các nét không tự nhiên, "Đình Đình, bây giờ con còn bé, không cần phải lo những điều này. Còn nữa, giáo viên và học sinh không được yêu nhau, thầy giáo con sao có thể..." Tần Vân Đình vung tay lên: "Người ta là người Pháp mà! Ba, ba đừng không theo kịp thời đại như thế, giáo viên và học sinh yêu nhau thì sao? Tuy con không chấp nhận thầy ấy, nhưng con và thầy ấy vẫn thành bạn tốt. Người Pháp tự do lãng mạn, thầy ấy lại có phong độ nhẹ nhàng, ba mà gặp thầy ấy, chắc chắn sẽ có cảm tình tốt với thầy ấy." Bùi Hà cẩn thận dè dặt hỏi: "Đình Đình, không phải con nói không chấp nhận sao? Thế nào..." "Không chấp nhận là một chuyện, nhưng nói vài lời cũng không được sao? Mẹ, thấy ấy là bạn con!" Tần Vân Đình vỗ tay một cái, "Đúng rồi, nhìn quà con mang về cho cả nhà, mọi người chắc chắn sẽ rất vui!" Nàng vừa nói vừa thả lốm đốm trong người ra, sau đó vào rương hành lý lấy đồ. "Tiểu Chí, cho em kim từ điển Văn khúc tinh[76], em phải học thật giỏi nhé!” Tần Vân Chí vui mừng kinh hô, nhanh tay nhanh chân đón lấy. Bùi Hà thở dài: "Đình Đình, thứ này không phải rất đắt à?" "Không đâu, chỉ mấy trăm đồng thôi, Tiểu Chí cần học nhiều, chắc chắn có thể dùng đến!" Tần Vân Đình tiếp tục lấy đồ, "Mẹ, con mua cho mẹ hai bộ đồ lót giữ ấm, mẹ mặc vào vừa giữ được dáng, lại còn rất ấm." "A... Sao mẹ phải giữ dáng chứ?" Bùi Hà thoáng đỏ mặt. Tần Bái Tường ho nhẹ nói: "Quà này không tệ." Tần Vân Đình cười hì hì nói: "Mẹ, phụ nữ mãi mãi xinh đẹp không phân tuổi tác! Ba, con t một chiếc điện thoại mới, điện thoại di động của ba đã cũ lắm rồi! Đây, Nokia cổ điển, tuy không có nhiều chức năng lắm, nhưng bây giờ con không kiếm được nhiều tiền, cũng không thể mua được thứ quá đắt. Điện thoại này dùng rất bền, ba tạm dùng đi!” Tần Bái Tường run rẩy trong chốc lát, bỗng thở dài, yên lặng nhận điện thoại di động. Mà trong lòng ông đến cùng đang nghĩ gì, thì không có ai nhìn ra được. "Tiếp theo là quà cho Mạt Mạt!" Tần Vân Đình thần thần bí bí nói: "Mạt Mạt, quà của em có hai cái, nhưng trong đó có một cái có thời gian hiệu lực, em có đoán ra không?" "Em không đoán được." Tần Mạt mỉm cười nhìn nàng, "Một cái có thời gian hiệu lực, còn cái kia?" "Mạt Mạt em thật không thú vị!" Tần Vân Đình nhíu mày khẽ cáu, tiếp theo cười cười: "Không nói cho em biết! Cái kia giấu đi rồi, chờ đến giờ mới nói cho em. Trước nói về món đồ có thời gian hiệu lực này đi!" Nàng lại mở một vali khác ra, kéo khóa, nàng lên giọng, "Téng téng téng tèng..." "Oa!" Người kinh hô là Tần Vân Chí, nó như nhảy cao đến ba thước, "Trời ạ! Chị cả, chị quá khủng khiếp! Là laptop, một cái laptop hẳn hoi!" Tần Vân Đình cẩn thận ôm chiếc máy tính màu trắng bạc lại nghĩ đến mặt trời mới mọc, ôm như bảo bối nói: “Máy tính này giá rẻ đặc biệt, nhưng chị ngồi tính toán rất lâu mới quyết định mua món đồ bốn ngàn này, tuy cấu hình chỉ ở mức cơ bản, nhưng ít ra cũng là một cái laptop. Dùng rất tốt, chị bảo dưỡng cũng tốt lắm! "Đình Đình con —— "Giọng Bùi Hà hơi chua. Tần Bái Tường ngắt lời bà, trầm giọng nói: "Đình Đình, con đã trưởng thành rồi, con có thể kiếm tiền, tiêu thế nào chúng ta cũng không thể quản. Nhưng con mua cho em gái một món đồ đắt tiền như thế, con không phải thương em, mà là làm hư em!" "Ba!" Tần Vân Đình nũng nịu gọi, đến bên cạnh Tần Bái Tường nói: "Máy tính con cũng dùng mà, không phải chỉ cho mỗi Mạt Mạt. Mạt Mạt bây giờ còn đang trung học, con mua máy tính cho nó, đâu phải hại nó? Quà của con là, máy tính cho em nó trong một kỳ nghỉ đông! Cho nên mới nói, này quà này có thời gian hiệu lực á!" Cách nói này làm mọi người trong gia đình thở nhẹ nhõm, chỉ có Tần Vân Chí còn thì thầm: “Chẳng lẽ chỉ có chị hai được dùng, không cho em dùng?” "Hừ, em à, bây giờ mới học cấp II, cho phép mỗi ngày dùng nửa tiếng, thời gian khác là của Mạt Mạt!” Tần Vân Đình liếc ngang nó, “Chị còn không rõ em à? Chẳng thành thật chút nào, bên cạnh trường còn có tiệm internet, chắc cũng ra không ít lần rồi! Chỉ có Mạt Mạt thành thật nhất, trước kia hiền như khúc gỗ, bây giờ lại chăm chỉ đến gần thành con mọt sách. Trường học bỏ môn tin học, trong nhà lại không có máy tính, chị đoán, đến bây giờ nó còn chưa sờ qua bàn phím." Tần Mạt dù tò mò với máy tính đã lâu, nhưng không có duyên chạm vào. May mà Tần Mạt thật cũng chưa từng dùng máy tính, nếu không nàng thật không biết giải thích thế nào. Dùng lời của Tần Vân Đìnhà nói là: "Mạt Mạt nhà mình gần thành động vật tiền sử rồi, tại năm 2006, lại còn không biết dùng máy tính, trời ơi, sao em lại có thể thành thật như thế?” Thật ra trường Thị Tam sở dĩ bỏ lớp tin học, một mặt là muốn học sinh tập trung vào môn chính, về phương diện khác cũng vì học sinh trung học bây giờ không có ai là không biết dùng máy tính cả. Phần lớn mọi người đều biết các thao tác cơ bản. Dù sao học sinh trung học bình thường cũng không thể học được những kiến thức chuyên sâu, chi bằng tiết kiệm thời gian… tất cả vì thi đỗ trường đại học! Tần Mạt cũng là thuộc diện cực phẩm ngây thơ trong ngây thơ, cho nên khi Tần Vân Đình mở laptop ở phòng các nàng, nàng bắt đầu học dùng, Tần Mạt thật sự mờ mịt mà nhìn. Nàng như một đứa trẻ mở chiếc hộp ma quái, vô cùng hiếu kỳ, nhìn đến, nhưng lại không biết phải làm sao. Tần Mạt cẩn thận chạm chạm vào cái màn hình tinh thể lỏng tối đen kia, đầu ngón tay ấn nhẹ, sau đó rút nhanh về. Nàng khẽ nghiêng đầu, nghĩ đến lần đầu tiên mình nhìn thấy bóng người nhảy trên tivi, bỗng không ngừng được ôm bụng cười. Khi đó, nàng ngạc nhiên như thế, sợ hãi, lại không nhịn được tán thưởng, nhảy nhót. Một cái hộp nho nhỏ như thế, nhưng lại ẩn giấu vô vàn bí mật của thế giới? Như “Hoa Nghiêm kinh”[77] có nói: "Nhất hoa nhất thế giới, nhất diệp nhất Như Lai."[78] Trong hoa có thế giới, nên lấy làm kỳ diệu hay không? "Mạt Mạt em cười gì vậy?" "Không có gì. Chị, em không biết dùng, chị dạy em đi." Tần Mạt ngồi nhếch sang, Tần Vân Đình ngồi vào cạnh nàng, tay bắt tay dạy nàng. "Khởi động máy thế này…" "À..." "Thấy không? Mặt này, gọi là desktop, mở ra, đây là cửa sổ." "Chị, mũi tên đi đi lại lại kia là gì?" "Chị dùng con chuột ở đây là vật dẫn, đây là nháy đơn, nháy kép, đây là kích chuột phải..” "Lên mạng là ý gì hả chị?" "Hắc, con nhóc này, đã muốn lên mạng rồi? Trong nhà còn không có net mà, đừng gấp, chờ đến khi em học xong các bước căn bản đã, ngày mai chị cùng bác Trương bên cạnh bàn chuyện, xem có thể kéo đường dây đến nhà chúng ta không?” "Kéo dây là ý gì?" "Chính là... Hây? Em hỏi nhiều thế? Học thuộc thao tác trước đi!" "Chị, bàn phím gõ thế này được không?" "Em gõ nhẹ thôi! Ai u, ngày mai chắc phải mua cho em bàn phím mới!" "Chị..." Tần Vân Đình khẽ vỗ tr thở dài.

Bạn đang đọc Ta Không Phải Vịt Con Xấu Xí của Mạc Tiêu Tiếu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.