Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta Muốn Hắn Giúp Ta Tu Luyện (2)

Phiên bản Dịch · 980 chữ

Một khắc sau, xe ngựa của Tống Thạch đi vào phố Hồng Diệp phía nam Thành.

Phố này trồng rất nhiều cây Phong, vừa đến mùa thu lá đỏ rơi đầy khắp nơi, là nơi phong lưu nổi danh bậc nhất Cẩm Tú Thành, tửu lâu, phường vài, quán trà, thanh lâu và những nơi đốt tiền khác mọc lên san sát.

Yêu Nguyệt Lâu nằm giữa khu vực vàng này, tòa đại lâu được đặc chế hình trăng rằm rất tinh tế và trang nhã, không có một chút cảm giác trụy lạc nào, trước cửa thị nữ mặc áo trắng, cử chỉ đoan trang, làm cho người ta tựa như đi vào cung trăng.

"Mẹ nó, thật là giỏi giả bộ."

Đại Thông Minh mỗi lần nhìn đến bộ dạng như con gái nhà lành này, đều nhịn không được châm biếm đôi câu.

"Đồ thô thiển nhà ngươi, đánh chết ngươi cũng không biết thưởng thức!"

Tống thạch bĩu môi, chỉnh trang tay áo, cầm quạt trên tay,xuống xe nghênh ngang đi ra.

Thị nữ canh cửa ưu nhã tiếp đón, chân thành thi lễ, ôn nhu nói: "Thiếp thân gặp qua Tống gia Tảy công tử, không biết hôm nay ngài nghe Khúc Nhi hay vẫn là thưởng vũ?"

"Tất nhiên là đều thưởng thức hết rồi, đầu tiên nghe Khúc Nhi hát, sau đó lại thưởng vũ, bồi mỹ nhân nâng chén ngắm trăng." Tống thạch mỉm cười.

"Công tử thật là có phong thái." Thị nữ che miệng cười khẽ, tao nhã xoay người nói: "Mời công tử vào."

Tống Thạch nhàn nhã đi theo thị nữ, chậm rãi đi qua cửa lớn khắc hoa đi vào trong lâu.

Làn khói theo lư hương nhẹ bay phiêu diêu, làm cho tâm tình người ta vui vẻ thoải mái. Nhưng mà lần này hắn lại có một cảm giác khác thường, mơ hồ như có rất nhiều ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào hắn. Bản thân như biến thành con mồi, bị bầy sói theo dõi.

"Sao lại có cảm giác này?" Tống thạch kinh ngạc nhìn thoáng qua hai bên, bỏ lại thị nữ cùng với Đại Thông Minh, nơi này rất vắng lặng, lạnh lẽo, tựa như cái gọi là Quảng Hàn Cung, không có dáng vẻ náo nhiệt như thanh lâu thường có.

Hắn rất tự nhiên, như đi lại trong nhà, tự tại tiến vào phòng: "Hôm nay vẫn gọi Tuyết Nhi đến đây đi!"

Thị nữ xin lỗi: "Công tử, cô nương Tuyết Nhi hôm nay thân thể không khoẻ, tạm thời không thể gặp công tử."

Tống thạch hơi tiếc nuối. Thân thể mình ngày càng xuống dốc, chính là từ khi bắt đầu gặp gỡ Tuyết Nhi.

Không tìm được nữ nhân này, rất khó tra ra nguyên nhân.

"Đáng tiếc , ta không phải Tuyết Nhi thì cũng không cần người khác, Đại Thông Minh, hôm nay cho ngươi chọn một người, ta theo ngươi."

Đại Thông Minh thụ sủng nhược kinh, xấu hổ cười: “Thiếu gia, ta thì thôi bỏ qua đi, nơi này toàn các mỹ nhân, ta không hưởng thụ nổi đâu.”

Tống thạch ánh mắt kỳ dị liếc sang nói: "Cho ngươi vài cơ hội ngươi đều cự tuyệt, lý do này cũng không đủ thuyết phục đâu? Hay là ngươi lại có hứng thú với nam nhân?"

Đại thông minh vội vàng lắc đầu điên cuồng: "Không, không phải đâu thiếu gia, Lưu mỗ là người luyện võ, còn muốn bảo toàn chút ít bản lĩnh nên tạm thời không thể gần nữ sắc."

"Chọn một cái tên đi nếu không không cho phép ngươi ngủ."

Tống thạch lời lẽ chính đáng: "Cuộc sống phải có hưởng thụ, không cần cả ngày chỉ biết luyện võ."

"Này. . . . . . Được rồi."

Đại Thông Minh xoa xoa tay, "Để cho Mị Nương ra tiếp khách được không?"

Thị nữ nghe được rất ngạc nhiên.

. . . . . .

Khi Tống Thạch cũng Đại Thông Minh đang nói chuyện, tại phòng chữ Thiên của Yêu Nguyệt Lâu, trên chiếc giường ngọc sáng bóng, một nữ nhân tuyệt mỹ như điêu khắc từ ngọc mà ra đang ngồi xếp bằng.

Toàn thân nàng mặc chiếc váy lụa trắng, làn da trắng sáng trong veo tựa tuyết, trong trắng lộ hồng, gương mặt trái xoan tinh tế, không có chút tỳ vết nào.

Mái tóc dài đen nhánh tùy ý buông xuống eo liễu, trên búi tóc đơn giản cài một cây trâm phỉ thúy.

Lúc này rèm châu hơi lay động, đôi mi thật dài khẽ run rẩy, nữ tủ chậm rãi mở to mắt, một đôi thu thủy xinh đẹp mang theo kinh ngạc.

"Dương khí của người này sao lại dồi dào như vậy, có thể sánh ngang với người tu luyện , đã xảy ra chuyện gì rồi?"

Đôi môi đỏ mọng khẽ nói chuyện, âm thanh trong trẻo lạnh lùng, lại pha chút mềm mại dịu dàng, nâng đầu nhìn theo hướng dưới lầu.

Rất nhanh, nàng cười duyên một tiếng, đôi mắt mang theo tia sáng: "Khó trách, thế mà lại là mầm mống tu tiên hiếm có, xem ra là lúc bồi ta kích phát linh căn trong người, dương khí ngược lại tăng lên gấp bội, vận khí của ta thật là không tồi đâu."

Nàng lả lướt đứng dậy, liếc sang bên cạnh: "Loại người tu tiên này, các ngươi không có tư cách hưởng thụ đâu, hắn là của ta, ta muốn hắn phải giúp ta tu hành, các ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ!"

Lời này vừa nói ra, những ánh mắt đang tham lam đánh giá chỉ đành không cam lòng thoái lui.

Nữ tử váy trắng ngẩng đầu, bước từng bước nhỏ, giống như một vị tiên nữ trên Quảng Hàn Cung, ưu nhã hào phóng đi ra ngoài.

Bạn đang đọc Ta Không Chết Được Làm Sao Bây Giờ (Bản Dịch) của Vô Tẫn Sa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lelan119
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 116

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.