Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hắc Huyết Cổ? Ngại Quá, Ta Chỉ Uống Nước Ấm

Phiên bản Dịch · 1856 chữ

Bên ngoài càng có nhiều thi thể!

Nam nữ già trẻ đều có, đa số là nha hoàn gia đinh, cũng có Tống gia dòng chính, thân thích và hộ vệ, tử trạng không ngoại lệ đều vô cùng thê thảm.

"Là cổ trùng ghê tởm kia giết."

Ánh mắt Tống Thạch dừng trên người một tiểu hài tử, vừa nhìn đã nhận ra nguyên nhân cái chết.

Ở trong cơ thể này, cũng có thể mơ hồ cảm giác được có cái gì đó đang điên cuồng nhúc nhích.

"Tiểu hài tử cũng không buông tha, quân khốn nạn!"

Bỗng nhiên, hắn thoáng nhìn thấy một thi thể da mặt xanh mét, không có một chút huyết sắc, hai tròng mắt trừng lớn, phủ kín tơ máu.

Cúi người sờ thử một phen, hắn cảm giác người này dường như tinh khí toàn thân đều bị cái gì đó hút hết.

"Cổ, quỷ quái. . . . . . Thủ đoạn ra tay còn không ít!"

Tống Thạch nghiến răng nghiến lợi, tiếp tục quan sát, muốn tìm ra dấu vết để lại.

Phụ cận diễn võ trường, một đội mặc quần áo nha dịch sắc mặt trắng bệch đang thu gom thi thể lại một chỗ, bọn họ đều đeo bao tay đặc chế, đối với thi thể có cảm giác tránh không kịp.

Tống Thạch ánh mắt hơi co lại, dừng trên thi thể vừa mới bị khênh qua.

Tống Giang!

Người này đã chết rồi!

Trong lòng hắn có chút dao động, Tống Giang là đích trưởng tử, gần như đã nắm trong tay toàn bộ sinh ý của Tống gia, kết quả lại chết trong thảm hoạ này.

Rất nhanh hắn nhìn thấy lão Nhị Tống Hà, đây là người Nhị phòng, chết càng thảm hại hơn, đầu cùng thân thể bị tách rời, máu huyết toàn thân không còn một giọt, miệng vết thương không dính chút máu nào.

Lão thập Tống Phong, phu nhân Nhị phòng, tam phương phu nhân, tứ phòng tiểu thiếp. . . . . . Không dưới hai mươi người Tống gia dòng chính hoặc chi thứ nằm trên mặt đất, nếu không phải thất khiếu đổ máu, thì là xanh mặt mà chết.

Càng nhiều nha hoàn gia đinh chết đem quảng trường đều đầy chật.

Phụ cận thỉnh thoảng có người của Trảm Yêu Ti mặc huyền y đi qua lại.

"Tống. . . . . . Tống Thất công tử, ngươi sao lại ở trong này?"

Bộ đầu phát hiện Tống Thạch, thoáng không được tự nhiên hỏi.

Tống gia này phát sinh quỷ dị giết người, chỉ trong một đêm chết hơn ba trăm người, hung thủ không rõ ràng, hắn thực sợ Tống Thạch không phải là người bình thường.

"Vừa trở về, Lục Bộ đầu, có phát hiện gì có thể cho ta biết không?"

Phần lớn thi thể đã bị Bộ khoái di chuyển, dấu vết hiện trường bị phá hư hơn phân nửa, hắn chỉ có thể hỏi người ta .

"A, Thất công tử hẳn là mới từ Yêu Nguyệt Lâu trở về, may mắn ngươi không ở nhà, nếu không có thể bị biến thành một trong số họ rồi!"

Lục Hiền Kiệt bừng tỉnh, thầm nghĩ kẻ ăn chơi trác táng này rốt cục có lần ăn chơi trác táng đến giờ phút quan trọng, cứu chính mình một mạng.

Tống Thạch thấy biểu tình của Lục Hiền Kiệt cũng biết đối phương đang nghĩ cái gì.

Nếu có thể hắn tình nguyện chính mình ở nhà chết một lần, ít nhất còn biết được tình hình của hung thủ.

Hắn nói: "Có tung tích của hung thủ không?"

Lục Hiền Kiệt lắc đầu thở dài một tiếng: "Vụ giết người này không phải do người thường làm, chỗ nào cũng thấy quỷ dị mơ hồ, bây giờ đã không phải thứ mà nha môn chúng ta có thể quản rồi, hay là ngươi hỏi những người đó đi."

Hắn chỉ chỉ sang người của Trảm Yêu Ti thần bí kia.

". . . . . ."

Tống Thạch rất muốn nói là nếu ta hỏi được, còn cần tìm ngươi à?

Hắn xuất ra một xấp ngân phiếu nhét vào tay Lục Hiền Kiệt, "Nói một chút ngươi biết đi!"

"Khụ khụ, Tống công tử khách khí ."

Lục Hiền Kiệt thuần thục đem ngân phiếu nhét vào ngực, nhỏ giọng nói: "Ta cảm thấy công tử vẫn đừng nên đuổi theo điều tra thì tốt hơn, cả Tống gia chết không ngoại lệ đều do quỷ quái giết chết, ngay cả nhất lưu hộ vệ đều chết vài người, hung thủ tuyệt đối không phải thứ người thường có thể đối phó đâu, tốt nhất giao cho Trảm Yêu Ti bọn họ xử lý đi, bọn họ am hiểu chuyện này."

"Ta hiểu được, ta chỉ muốn biết hung thủ vào từ đâu, lại rời đi từ chỗ nào?"

Tống Thạch ít nhất phải biết được phương hướng đại khái mới có thể truy tra.

Lục Hiền Kiệt sắc mặt cổ quái chỉ chỉ lên bầu trời.

Tống Thạch lập tức lĩnh hội, giật mình nói: "Bay tới?"

"Ân, chúng ta đã xem tất cả các khu vực, trừ bỏ dấu vết của người Tống gia các ngươi khi chạy trốn lưu lại, thì không còn dấu vết nào khác, trừ khi bay tới, còn có thể đến bằng cách nào?"

Lục Hiền Kiệt cười khổ: "Tống Thất công tử thực sự không cần đuổi theo tra xét, đừng chịu chết vô ích, sự lợi hại của hung thủ vượt qua cả suy nghĩ của cả ta và ngươi đấy."

Sưu!

Tư Không Gia tựa như xuất hiện từ trong hư không.

Lục Hiền Kiệt vội vàng hành lễ: "Gặp qua đại nhân!"

Người sau căn bản không để ý tới, mà là nhìn về phía Tống Thạch, trong tay xuất hiện một chén nước, mặt nước bằng phẳng trong như gương, không có một tia sóng gợn.

Hắn lạnh lùng nhìn Tống Thạch: "Nước giếng nhà các ngươi bị thả cổ , vì sao ngươi lại không việc gì?"

Tống Thạch nhíu mày: "hóa ra toàn bộ cổ là thông qua nước uống tiến vào trong thân thể mọi người,hiện giờ trên người những người khác cũng có cổ?"

Hắn đại khái đã hiểu được hung thủ làm thế nào trong một đêm có thể giết nhiều người như vậy mà không lưu lại chút dấu vết nào rồi.

Nói như vậy, chó chết ngày hôm qua và kể cả lão gác cổng cũng là dấu hiệu trúng cổ, đáng tiếc không ai phát hiện.

"Ta hỏi ngươi vì sao lại không có việc gì!

Tư Không Gia ánh mắt lạnh lùng.

Hắn đang hoài nghi Tống Thạch.

"Ngại quá, ta chỉ uống nước ấm, cái loại mà đun sôi ý, kể cả mùa hè, cũng uống nước sôi để nguội."

Tống Thạch thản nhiên nói, đây là thói quen tốt kiếp trước của hắn lưu lại, đó là cái thế giới bình thường rất chú trọng quan niệm vệ sinh, có thể tránh được rất nhiều bệnh tật.

Hắn hỏi lại: "Cổ này không đến mức bị đun sôi vẫn sống đâu nhỉ?"

Tư Không Gia sửng sốt, hóa ra là nguyên nhân này, hắn còn tưởng Tống Thạch có quan hệ với yêu nhân đấy.

"Đây là Hắc Huyết Cổ cấp thấp , đun sôi quả thật có thể giết chết."

Tư Không Gia nói với Lục Hiền Kiệt: "Nhỏ một giọt máu vào trong bát đi!"

Lục Hiền Kiệt buồn bực, vì cái gì muốn ta nhỏ máu, bảo vị Tống công tử này không được sao?

Buồn bực thì buồn bực, hắn không dám làm trái ý vị đại nhân này, xuất ra chủy thủ cắt một chút ở đầu ngón tay, nhỏ một giọt máu vào trong bát.

Bát nước thoạt nhìn đang trong suốt sau khi giọt máu rơi xuống, nhất thời sôi trào, màu đỏ của máu nháy mắt biến đen, sau đó lại biến mất rất nhanh.

Một màn này làm Lục Hiền Kiệt sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, vội vàng thu hồi ngón tay, sợ thứ trong nước cũng tiến vào cơ thể hắn, làm hắn cũng thất khiếu đổ máu mà chết.

Tống Thạch có chút đăm chiêu, cái này mẹ nó là ký sinh trùng đặc thù nhỉ, nhưng mà cái loại này còn lợi hại hơn, ở thế giới này gọi là cổ?

"Đây là Hắc Huyết Cổ, nuốt huyết mà sinh, sức sinh sản kinh người, trừ phi bắt nó bôi trên lưỡi dao rồi chém người, nếu không trong tình huống bình thường cũng chỉ có thể thông qua nguồn nước để lan truyền, đun sôi có thể giết chết nó!"

Dứt lời, chân khí trong lòng bàn tay hắn bắt đầu khởi động, hình thành một vòng lốc xoáy, ma sát với không khí rất nhanh, độ ấm bay lên, không khí vặn vẹo bên trong, lại có ánh lửa bùng lên.

"Ma xát sinh nhiệt?"

Tống Thạch nhìn đến ngây người, nguyên lai tu luyện cũng theo khoa học?

Ùng ục!

Rất nhanh nước sôi lên, một sợi màu đen tanh tưởi bay ra, cổ bên trong dần dần chết đi, nước lại lần nữa trở nên trong suốt.

"Đại bộ phận người Tống gia các ngươi chết dưới cổ này, còn lại một bộ phận bị ác quỷ cắn nuốt máu huyết mà chết!"

Tư Không Gia lạnh lùng nói: "Ngươi vận khí không tồi, uống nước sôi, không bị trúng cổ."

Lục Hiền Kiệt thấy da đầu run lên, vội vàng quay đầu nói với thủ hạ: "Có nghe hay không, về sau đều uống nước đun sôi cho ta, đừng có mà uống nước lã nữa!"

Hắn có điểm bất an nói: "Đại nhân, cổ này lan truyền thông qua nguồn nước, chẳng phải là cả Cẩm Tú Thành đều gặp tai họa?"

"Cổ này phát hiện trong nước giếng, không phải là nước sông, hơn nữa cổ này nếu không có máu nuôi dưỡng, nhiều nhất sống được ba ngày thôi, hy vọng còn chưa lan truyền ra ngoài."

Tư Không Gia đem cái bát ném sang một bên, ba một tiếng bể nát, ánh lửa trong tay tán đi, lộ ra bàn tay trơn bóng như ngọc, tiếp tục nói: "Để phòng ngừa vạn nhất, cho người đi giám sát người quanh khu vực này đi, để bọn họ toàn bộ uống nước đun sôi, nếu có người trúng cổ, mau chóng thanh trừ."

"vâng, đại nhân, ta đi bẩm báo cho Tri phủ đại nhân, chuẩn bị nhân thủ!"

Lục Hiền Kiệt vội vàng rời đi, hắn thật không ngờ trận báo thù này sẽ lan ra cả những người bình thường khác.

Nếu để mặc cổ này lan rộng, sợ là cả Cẩm Tú Thành đều đại loạn!

Đợi Lục Hiền Kiệt rời đi, Tư Không Gia nhìn sang Tống Thạch: "Nếu ngươi thật sự muốn báo thù, có thể đến rừng trúc chết ở Tây Thành xem thử, đương nhiên, nếu ngươi không sợ chết."

Bạn đang đọc Ta Không Chết Được Làm Sao Bây Giờ (Bản Dịch) của Vô Tẫn Sa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lelan119
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 86

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.