Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mệnh Ta Do Ta, Không Do Trời

Phiên bản Dịch · 1780 chữ

Tống Thạch còn chưa biết chính mình bị Liễu Như Tuyết nhắm đến bồi dưỡng thành lô đỉnh, giờ phút này hắn đang lo lắng xem chết kiểu nào.

"Cũng không nhất định phải bị người khác giết chết, ta cố tình chết cũng được nhỉ, dù sao đi tìm chết là để sống lại, không phải tự sát."

Tống thạch suy tư, "nhưng mà tự mình đi tìm chết khó khăn quá, truyền ra ngoài còn mất hết mặt mũi."

Chết đuối, bị ghìm chết, ngã chết. . . . . . Chết đuối thì không thể ngăn được bản năng của thân thể mà nổi lên, bị ghìm chết cũng phải tìm người ghìm, về phần ngã chết, với cái thể chất gấp mấy lần người bình thường của mình, phỏng chừng phải ngã từ trên vách núi xuống mới chết được mất.

Cho dù nhảy vực cũng chắc gì chết, biết đâu còn nhặt được cái gì tuyệt thế võ công nữa ấy chứ.

Tống thạch trong lòng cổ quái nghĩ.

Tóm lại, tự chết khó khăn quá! Hay là thôi đi.

Trong lúc Tống Thạch đang tự mình rối rắm, xa phu một đường ra roi thúc ngựa, đã ra đến cổng Nam Thành.

Đoạn đường tiếp theo, ven đường đều là phường nhuộm, trong đó có không ít sản nghiệp của Tống Gia.

"Lão Sài, ngươi không cần đánh xe nữa , tự mình trở về đi, đưa lại dây cương cho Đại Thông Minh."

Tống Thạch muốn giữ bí mật cho lần hành động này nên cho xa phu rời đi. Hắn nhìn bên ngoài bóng đêm đang dần dần dày đặc nói: "Lần này đem hết những gì ngươi biết về các cảnh giới Hậu Thiên, Tiên Thiên nói rõ ràng một mạch cho ta."

"Vâng, thiếu gia."

Đại Thông Minh một bên lái xe, một bên nói: "Hậu Thiên cảnh giới chính là rèn luyện thân thể, luyện tinh hóa khí, mà Tiên Thiên cao thủ thì luyện Tiên Thiên chân khí, giống với lục địa thần tiên, có thể thoải mái kéo dài thọ mệnh hàng trăm tuổi.

Lão Lưu ta trước tiên nói về Hậu Thiên đi, cảnh giới này dựa vào cường độ thân thể hoặc là số lượng nội khí để phân chia, đối ứng ngọai gia cao thủ và nội gia cao thủ, kiêm tu thì tất nhiên là lợi hại hơn, lão Lưu ta chính là loại này.

Điều kiện nhập môn của Hậu Thiên là luyện ra nội khí đầu tiên hoặc là rèn luyện thành Nhất Ngưu Chi Lực, cứ sau ba Ngưu là một cảnh giới, Hậu Thiên đại viên mãn sở hữu sức mạnh của chín trâu hai hổ, nếu bước vào Tiên Thiên, liền có Nhất Tượng Chi Lực."

"Từ từ, Nhất Ngưu Chi Lực này so với người bình thường thì mạnh hơn bao nhiêu?" Tống thạch ngừng lại, hỏi cái mà mình muốn biết.

"Dựa theo sức lực của nam tử bình thường mà tính thì đại khái gấp sáu lần, chính là ngàn cân chi lực."

Đại Thông Minh đưa ra đáp án làm Tống Thạch hơi thất vọng, thế mà lực lượng của mình mới chỉ tương đương với Hậu Thiên cao thủ mới nhập môn.

"Trên đời này có tu tiên sao?" Tống Thạch đột nhiên hỏi.

Đại Thông Minh im lặng, sau đó lại thở dài, "Mặc kệ công tử có tin hay không lão Lưu ta chỉ có thể nói Có."

Hắn đưa mắt xa xăm rồi nói: "Đó là một đám con cưng của trời, trời sinh liền có năng lực hòa quyện cùng linh khí của trời đất!

Mà ta tự mình luyện võ cho đến khi mở Thiên môn, bước vào Tiên Thiên chi cảnh mới có thể làm được, cho dù là tới Tiên Thiên rồi, đã hấp thu linh khí thiên địa cũng không bằng một người tu tiên bình thường nhất.

Con đường của võ đạo thật là gian nan mà!"

"Đúng là khó khăn thật, hai hình thức này từ đầu đã có sự khác biệt."

Tống thạch gật đầu, nói thì nói thế hắn vẫn rất cao hứng khi mình có linh căn, ít nhất khởi điểm so với rất nhiều người luyện võ cả đời đều không đạt được còn cao hơn.

"Mệnh ta do ta không do trời, cho dù không có tiên căn, lão Lưu ta sớm hay muộn cũng có ngày trở thành Tiên Thiên cao thủ!"

Đại Thông Minh ngẩng cao đầu, nói ra chí lớn của mình.

"Có thể đấy, ta rất xem trọng ngươi."

Tống thạch cười tủm tỉm nói, đổi lấy một phen cảm động của Đại Thông Minh.

Hắn đã từng nói với những người khác lời này, còn cùng là người luyện võ, nhưng không ngoại lệ ai cũng chỉ cười nhạt.

Thiếu gia thật là tri âm mà!

Tống Thạch quả thật đối với mục tiêu của hộ vệ mình có chút tán thưởng, người này vì tu luyện mà kiên trì tránh xa nữ nhân, sự tự chủ này không đơn giản, ít nhất hắn không làm được.

Nghĩ đến chính mình hiện giờ chẳng cũng có tư cách tu tiên , hắn ung dung thản nhiên hỏi: "Tiên Thiên cao thủ với người tu tiên so sánh thực lực thì như thế nào?"

"Cái này cũng không rõ lắm , nghe nói những tu sĩ này có thể sử dụng pháp thuật, thông thường Hậu Thiên viên mãn cao thủ bị pháp thuật đánh trúng chỉ có một con đường chết, nếu mà đánh không trúng liền khó nói rồi ."

Đại Thông Minh có chút không phục, "Nếu có ngày cho ta gặp được tu sĩ, nói không chừng cũng có thể giết hắn một mạng, đến lúc đó lão Lưu ta lập tức nổi danh trong chốn võ lâm này, ha ha."

Tống Thạch không nói gì, hắn rất muốn nói mình cũng có cơ hội trở thành tu sĩ, chẳng lẽ ngươi còn muốn làm thịt ta?

Quên đi, hiện giờ công pháp tu tiên vẫn chưa có, còn rất sớm.

Hắn dự tính mình vẫn là nên luyện võ trước đi, đem thiên phú ra sử dụng.

"nếu ngày mai ngươi rảnh thì lén dạy ta công phu nhé."

Tống thạch thản nhiên nói.

Đại Thông Minh sửng sốt: "Thiếu gia thật muốn học? Không sợ gia tộc phát hiện sẽ trách phạt sao?"

"Sợ cái gì, ta học để cường thân kiện thể."

Tống thạch hiện tại chẳng them để ý ánh mắt của người Tống gia .

"Được rồi, ta lén dạy Thiếu gia mấy cái phương pháp thổ nạp, chỉ cần vụng trộm luyện, người bình thường cũng không phát hiện được, nếu mà thành công thì lại suy tính tiếp."

Đại Thông Minh vuốt cằm, hắn chuẩn bị dạy vị Thiếu gia này một số phương pháp dưỡng sinh, dù sao mỗi ngày đều đi thanh lâu, không dưỡng sinh kiện thể, có khi ngày nào đó tinh nguyên tiêu hao quá độ mà chết ấy chứ .

Hai người chuyện phiếm rất nhanh đã qua mấy dặm đường, Phía sau con kênh này chính là sông Cẩm Hà rộng hơn ba trượng, dòng nước chảy từ hướng Tây sang Đông, bên kia sông trồng đầy cây dâu tằm, lá cây rụng gần hết, để lại một mảnh trụi lủi, khi gió thu thổi, trông xa như quỷ quái đang loạn vũ.

Bên cạnh cửa thành, có một nhánh sông xuyên qua Cẩm Tú Thành, đây là một nhánh của sông Hoài, trên đây có không ít thuyền hoa, treo đèn lồng màu đỏ, từng đợt âm thanh sáo trúc huyền cầm văng vẳng, còn có cả tiếng cười đùa nam nữ truyền ra.

Đại Thông Minh nhìn qua sông Cẩm Hà yên tĩnh vắng lặng, chỉ lo gặp chuyện không may, lại khuyên giải: "Thiếu gia, hay người đi dạo thuyền hoa đi, bờ sông gió lạnh dễ bị cảm lắm."

Tống Thạch không để ý đến lời can ngăn của Đại Thông Minh, nhìn mặt sông sáng lấp lánh, nói: "Người của Cẩm Nguyên Tự chết ở đoạn nào?"

Đại Thông Minh thở dài một tiếng, biết tính cách vị này rất ngang bướng, trả lời: "Ở bên cạnh bãi lau sậy."

"Thả ta xuống ở bờ sông, ngươi tự trở về, ta muốn yên tĩnh muột mình."

Đại Thông Minh muốn khóc luôn: "Thiếu gia, nếu ngươi gặp chuyện không may thì ta biết làm sao đây."

"Không chết được, ta đi gặp một vị bằng hữu, hắn là cao thủ."

Tống Thạch xua tay, thấy xe đã tới bờ sông liền nhảy xuống bước đi.

Có thể do liên tục chết mấy người nên bên bờ sông không một bóng người.

Gió thu hiu quạnh, mặt nước vắng lặng, không có cả tiếng động của côn trùng.

Ánh sáng cuối cùng biến mất phía chân trời, bóng đêm hoàn toàn buông xuống, một vầng trăng tàn trở thành ánh sáng duy nhất trên bầu trời, thỉnh thoảng còn bị mây đen che mất.

Dọc theo bờ sông đi dạo trong chốc lát, một bóng người cũng không có.

"Đại Thông Minh, ta nói không cần đi theo ta, ngươi mà không nghe lời, cẩn thận ta trừ tiền công của ngươi."

Tống Thạch bỗng nhiên mở miệng.

Phía sau một mảnh im lặng.

Đại Thông Minh ngồi xổm sau một đám cỏ lau, mắt chọi gà mắt mang theo vẻ trêu tức: "Thiếu gia muốn lừa ta à, lão Lưu ta sẽ không mắc mưu đâu."

Sưu!

Một khối màu đen phi lại đây, Đại Thông Minh cũng có chút bản lĩnh, nghe được phương hướng âm thành liền bắt được bóng đen, nhìn kỹ thì phát hiện là một viên đại đá cuội!

Hắn đổ mồ hôi lạnh, viên đá này từ đâu bay tới?

Chẳng lẽ. . . . . . Hắn sắc mặt cổ quái nhìn về phía Tống Thạch.

"Còn đi theo ta nữa ta sẽ không khách khí đâu!"

Lạnh lùng lưu lại một câu, Tống Thạch sải bước rời đi.

Hắn hiện tại tuy rằng dương khí không đủ, nhưng tinh thần lực vẫn còn, có thể phát hiện Đại Thông Minh vẫn đang lén lút đi theo hắn.

Đại Thông Minh ngơ ngác nhìn viên đá trong tay, để mặc Tống Thạch đi xa.

"Thiếu gia sao có thể phát hiện ra ta, lão Lưu ta nói thế nào cũng là nhất lưu cao thủ, có lẽ nào gần đây gặp nữ nhân nhiều quá, căn cơ bất ổn, làm cho thân pháp tụt lùi ?"

Bạn đang đọc Ta Không Chết Được Làm Sao Bây Giờ (Bản Dịch) của Vô Tẫn Sa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lelan119
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 113

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.