Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lần đầu giết người (2)

Tiểu thuyết gốc · 1570 chữ

Nhìn Thập Tứ cùng Nhất Tạ gào thét trên mặt đất, Vương Lâm thở dài, mặc dù hắn có tự tin nhưng chính hắn không ngờ mọi việc xảy ra như vậy. Việc xảy ra vừa rồi Vương Lâm không làm gì cả, đúng vậy hắn không làm một điều gì cả, chỉ đơn giản là đứng yên, tất cả mọi việc đều là do khí vận gây nên. Đế Vương Kinh đã nói rằng:

-‘Sự sống phát triển trên long mạch, long mạch thẩm thấu vào từng sự sống, sự sống đó tiếp tục sinh trưởng, phát triển, sau đó tập hợp dưới trướng Đế Vương tạo nên triều đại. Khí vận sinh ra từ triều đại. Đế Vương thừa hưởng khí vận lãnh địa tại thiên tướng thiên phúc, gặp dữ hóa lành’

Vương lâm hiểu rằng khí vận và long mạch là một, nhưng khí vận khác long mạch ở chỗ thứ khí vận đại diện là triều đại chứ không phải là một vùng đất. Khí vận tập trung trên người đế vương, khiến cho đế vương một khi còn tại lãnh địa sẽ trở nên may mắn. Vương Lâm cũng đã thử nghiệm những trò như đoán thời tiết, hay bốc thăm đoán số nhưng đều không thành công. Từ những điều đã xảy ra hắn hiểu rằng may mắn này hắn không thể điều khiển, hay thường xuyên xảy ra, nó chỉ xảy ra khi Vương lâm gặp nguy cơ hay nói cách khác một khi còn ở Tần Quốc Vương Lâm không ai hay cái gì có thể làm nguy hại đến hắn. Nguyên chủ vì lúc trước không nhận được trọn vẹn long mạch, chưa được khí vận gia thân mới bị người hại chết.

Thập Tứ khuôn mặt đã trở nên trắng bệch, không biết là do sợ hãi hay là mất máu quá nhiều mà cũng có thể là cả hai. Hắn không hiểu thật sự không hiểu Vương lâm chỉ là một kẻ tay không tất sắt, chưa từng học võ. Vậy mà Vương Lâm chưa từng cử động một bước, bốn người bọn hắn kẻ thì mất mạng người thì mất một cánh tay còn chính hắn chân trái đã lìa, chân phải cũng trở nên phế hoàn toàn. Thập Tứ nhìn vào Vương Lâm, ánh mắt mang đầy sự sợ hãi kèm theo căm hận rồi gào lên.

-‘làm sao, làm sao người làm được, ngươi đã giở trò gì’

-Đáp lại là tiếng cười của Vương Lâm’Ha, ha, ha, ha. Làm gì, như các ngươi đã thấy ta hoàn toàn không làm gì cả. Là các ngươi tự lao vào, là các ngươi giết Trư Hùng cũng là các ngươi tự làm chính mình bị thương’

-‘Nói nhảm’ Nhất Khôn đã đứng dậy, hiện tại hắn là kẻ duy nhất trong 4 người còn lành lặn. Hắn bằng mọi giá phải giết chết Vương Lâm

Vương Lâm không đáp lời, chỉ làm ra hành động trêu tức Nhất Khôn. Nhìn thấy Nhất Khôn đã chuẩn bị tư thế xông đến. Vương Lâm cầm thanh đao của Thập Tứ làm rơi, thanh đao dài 80 phân nặng tầm 13-16kg nếu không phải võ giả để nhấc thanh đao lên đã là một chuyện khó, mà Vương Lâm chỉ cần một tay có thể nhẹ nhàng cầm thanh đao lên, sau đó ve vẩy trong không trung tựa như thứ đang cầm chỉ là một cọng lông chứ không phải là thanh đao làm bằng sắt.

-Nhìn thấy cảnh tượng đó, Thập Tứ kêu lên:’Là vậy, ngươi là võ giả không ngờ ngươi ẩn giấu sâu đến vậy’, bỏ qua mọi bất thường khác, Thập Tứ muốn tin rằng Vương Lâm cũng là võ giả vì vậy bọn hắn mới thất bại. Hắn không muốn tin rằng là võ giả bát trùng hắn có thể phạm phải sai lầm ngớ ngẩn đến vậy.

Nhất Khôn nghe Thập Tứ nói vậy hắn cũng hiểu ra

-‘Ra là như vậy, cẩu hoàng đế ngươi ẩn giấu thật sâu’

Đem ánh mắt thương hại nhìn về bọn họ giơ thanh đao lên.

-‘Mặc kệ các ngươi nghĩ thế nào, các ngươi dám chĩa mũi dao về vua của mình, cái chết chính là kết cục của các ngươi’

Vương Lâm dứt lời, cầm thanh đao chém xuống. Nhất Khôn cách Vương Lâm xa nhất bị một luồng lực đẩy bay đến đập vào bức tường của hậu hoa viên, Thập Tứ bị đẩy bay đập vào tảng đá chết ngay tại chỗ, Nhất Tạ bị thổi bay, người bị cành cây xiên qua ngực.

Nhất Khôn từ bức tường rơi xuống, nhổ ra ngụm máu tươi, cảnh giới này là võ tướng không ít nhất là võ hoàng. Ngẩng đầu lên định nói gì đó, luồng đao khí đã bay đến đập vào người hắn, tiếp tục bị thổi bay vào bức tường không chút phong bị. Nhất Khôn chết ngay tại chỗ.

Mùi máu tanh bốc lên lấn át hương hoa, hậu hoa viên đẹp đẽ giờ chỉ còn lại đống hoang tàn. Vương Lâm chém xuống không phải là công pháp gì cao siêu, chỉ đơn giản là áp lực không khí do đòn chém của Vương Lâm tạo ra

-‘Tiên phàm cách biệt’

Nhìn vào bốn xác chết, vẻ mặt Vương Lâm có hơi trắng bệch, mùi máu tanh có phần khiến cho Vương Lâm buồn nôn, kiềm lại cảm giác có thứ gì sắp trào ra từ cổ họng, hắn ghi nhớ cảnh tượng ngày hôm nay. Sắc mặt trở về bình thường, đây chính là điều còn lại trong kế hoạch của hắn. Là linh hồn đến từ thế giới hiện đại giết người được coi là một việc kinh khủng, vì vậy hắn cần tự tay giết người, tự mình cảm nhận được việc kết thúc mạng sống, hắn biết tiếp theo con đường hắn hướng đến số người chết dưới tay hắn sẽ còn tăng lên, đây cũng là quyết tâm của chính hắn đi trên con đường của đế vương.

Vương Lâm thấy rằng hắn trở về bĩnh tĩnh nhanh hơn hắn nghĩ, đồng thời Vương Lâm thấy chính mình trở nên thông suốt hơn, hắn đã chắc chắn về con đường của mình. Bước ra khỏi hậu hoa viên, Vương lâm thấy nhóm binh lính chạy đến, có vẻ bọn họ nghe tiếng động lớn từ hậu hoa viên nên chạy đến. Nhìn thấy Vương Lâm bọn họ quỳ xuống hành lễ.

-‘Chúng thần tham kiến bệ hạ, bệ hạ trường tồn’

-‘Chúng thần tham kiến bệ hạ, bệ hạ trường tồn’

Vương Lâm gật đầu, ra lệnh binh lính đứng lên. Một binh lính bước lên trước.

-‘Thần Đại Chung nghe thấy tiếng bất thường từ hậu hoa viên, nên ngay lập tức điều động 50 binh lính tới điều tra. Bệ hạ người bị sao không, thị vệ của người đâu ạ’. Đại Chung ánh mắt lo lắng nhìn về Vương lâm, hắn nghe thấy tiếng động bất thường liền cùng với binh lính tiến đến hậu hoa viên, kết quả là hắn thấy Vương Lâm từ hậu hoa viên một mình bước ra, không hề có thị vệ theo sau bảo vệ, khiến hắn không khỏi lo lắng

-‘Tên: Đại Chung, tuổi:40, cảnh giới: võ tướng nhất trùng, công pháp: Cách đấu pháp, điểm trung thành:70, cảm xúc: lo lắng ++, mô tả: vừa mới thăng cấp cách đây không lâu, tính cách ngay thẳng’

Nhìn thấy bảng thông tin của Đại Chung, Vương Lâm rất hài lòng, người này trung thành với hắn ta. Vương Lâm đáp lời:

-‘Ngày hôm nay trăng thanh gió mát, ở trong phòng ngột ngạt ta quyêt định đi dạo tận hưởng khí trời. Ra ngoài ta có đem theo bốn tên thị vệ cùng đến hậu hoa viên ngắm hoa thưởng trăng, bỗng nhiên từ đâu xuất hiện một con mãnh thú, chính ta cũng không rõ là con vật gì. Chỉ thấy bộ lông của nó màu trắng muốt, rồi lao vào tấn công ta. Bốn người thị vệ vì bảo vệ ta mà bị con mãnh thú. Trư Hùng bị con mãnh thú cào nát đầu, sau đó từ từ ăn thịt . Thập Tứ nhìn thấy anh em của mình bị ăn thịt tức giận xông đến, ai ngờ trúng kế khích tướng bị con mãnh thú dùng bộ vuốt sắc nhọn cắt bay chân trái, rồi bị con mãnh thú quật bay vào đá chết tưởi ngay tại chỗ. Nhất Tạ, Nhất Khôn chịu cùng kết cục đều chết trước nanh vuốt của con mãnh thú’

-Đại Chung nghe Vương lâm kể tới đây, lòng không ngừng hoảng hốt, cảm xúc của y từ lo lắng ++ đã chuyển thành lo lắng +++, kèm theo khinh hoàng không nhịn được cắt lời:’ Bệ hạ còn ngài thì sao, có bị thương ở đâu không’

-Nhìn cảm xúc của Đại Chúng thay đổi Vương Lâm không khỏi mỉm cười:’ Không biết vì sao sau khi giết hết 4 thị vệ, con mãnh thú liền rời đi, có thể nó ăn no rồi. Vì vậy nhờ sự bảo vệ của thị vệ ta hoàn toàn không chịu tổn thương gì’

Nghe Vương lâm không chịu tổn thương gì, Đại Chung thở dài một hơi, buông bỏ bớt lo lắng của mình.

Bạn đang đọc Ta Đế Vương : Đem Quốc Gia Thành Thiên Cổ Đệ Nhất sáng tác bởi yoshinon
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yoshinon
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 86

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.